Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 40
Chương 40: Tạm thời chia xa
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Múp
“Khụ khụ…” Bạch Đồ ho khan vài tiếng, tức giận trừng Vân Dã.
Người kia chột dạ né tránh ánh mắt của y, quay đầu về phía cửa định chạy.
“Quay lại!”
Cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại trước mặt Vân Dã.
Vân Dã nín thinh một lát, căng da đầu quay lại, tươi cười làm lành, nói với Bạch Đồ: “Sư tôn, trời sắp tối rồi, ta phải đi nấu cơm.”
Bạch Đồ không dễ gạt, lạnh giọng bảo: “Ngươi làm vậy sẽ dạy hư trẻ nhỏ.”
Vân Dã không chịu thừa nhận: “Là Cục Xám Nhỏ tự đến hỏi ta, ta không trả lời được, nó mới đi tìm sư tôn.”
Bạch Đồ cúi đầu nhìn Cục Xám Nhỏ đang đứng bên cạnh.
Đứa nhỏ đáng thương sờ sờ mép bàn, một bộ không rõ vì sao Bạch Đồ đột nhiên nổi giận, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ ngơ ngác mờ mịt.
Bạch Đồ thở dài một tiếng, ôm con vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Sao Cục Xám Nhỏ lại muốn đệ đệ?”
Cục Xám Nhỏ đáp: “Có thể đặt tên cho đệ đệ! Còn có thể cùng đệ đệ chơi! Cha, Cục Xám Nhỏ muốn đệ đệ, phải làm thế nào con mới có thể có đệ đệ?”
Bạch Đồ im lặng một lát, chậm rãi nói: “Nhưng nếu thực sự có đệ đệ, Cục Xám Nhỏ phải học cách chăm em trai. Hiện giờ bản thân con vẫn cần người chăm sóc, làm sao có thể chăm sóc đệ đệ?”
Cục Xám Nhỏ ủ rũ cúi đầu. “Ô… Chăm sóc đệ đệ, con có thể, Cục Xám Nhỏ có thể cùng đệ đệ chơi.”
Bạch Đồ nghĩ nghĩ, nói thêm: “Nhưng đệ đệ nhỏ hơn con, lúc nào cha cũng phải ở bên đệ đệ, ai sẽ ở bên Cục Xám Nhỏ đây?”
“Vậy… Vậy thì không được! Cục Xám Nhỏ không cần đệ đệ!” Cục Xám Nhỏ lắc đầu như thể trời sập, hai tay ôm chặt cổ Bạch Đồ, ủy khuất nói: “Không cần đệ đệ, cha chỉ có thể ôm con thôi!”
Bạch Đồ hiện tại rất giỏi đối phó với con trai, thật nhanh đã dỗ được nó.
Vân Dã cười nói: “Quả nhiên vẫn là sư tôn có cách.”
Y nhàn nhạt quét mắt, cửa phòng một lần nữa mở ra.
Bạch Đồ nói: “Ngươi đi đi, lần sau không được dạy bừa.”
Vân Dã vội nhận lỗi: “Không dám nữa.”
Bạch Đồ cúi đầu nhìn Cục Xám Nhỏ, thấy thân thể nó so với mấy hôm trước tròn thêm một vòng, do dự một lát liền bảo: “Làm ít thôi, nó… gần đây ăn quá nhiều.”
Nghe thấy y nói như vậy, Cục Xám Nhỏ lập tức ngẩng đầu, cực kỳ đáng thương nhìn Bạch Đồ. “Đói ư ử…”
Bạch Đồ: “… Vẫn làm như cũ đi.”
“Được.” Vân Dã mỉm cười, gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.
Vừa đi đến sân trong, dường như cảm nhận được điều gì, hắn trầm ngâm nhìn về phía chân trời.
Một con linh điệp từ chân trời bay tới, lượn vòng quanh người hắn.
Vân Dã thu lại ý cười trên mặt, tìm một nơi yên tĩnh, nâng tay lên để linh điệp đậu xuống đầu ngón tay.
“Tôn thượng.” Thanh âm của nữ Hộ pháp Chỉ Phong từ bên trong truyền đến.
Vân Dã nhíu mày: “Tình hình thế nào?”
“Không quá lạc quan.” Chỉ Phong nói: “Đối phương không chịu đàm phán, tập kết ma quân dưới thành, có vẻ muốn khai chiến bất cứ lúc nào.”
Lông mày Vân Dã nhíu chặt, hắn hạ lệnh: “Tăng cường canh gác, trước tiên phải phòng bị thật tốt. Nếu đối phương thật sự khai hỏa, Lâm Uyên Thành lập tức xuất binh nghênh chiến.”
“Rõ!”
Vân Dã quay đầu nhìn vào phòng.
Qua khung cửa sổ, có thể thấy cảnh Bạch Đồ đang nắm tay Cục Xám Nhỏ, dạy bé viết từng nét.
Hắn nhắm mắt, hỏi: “Nếu thật sự khai chiến, các ngươi có thể kéo dài bao lâu?”
“Không quá ba ngày.”
“Ta đã biết.” Vân Dã nói, “Ta sẽ mau chóng trở về.”
Linh điệp hóa thành một làn khói đen tan biến vào hư không, Vân Dã khẽ thở dài, quay đầu đi tới nhà bếp.
Trong phòng, Bạch Đồ nắm tay Cục Xám Nhỏ, chậm rãi viết lên giấy ba chữ: “Vân Như Hứa, đây là tên của con.”
“Đẹp quá!”
Bạch Đồ hỏi: “Con muốn tự mình thử không?”
Cục Xám Nhỏ hớn hở kêu áu áu.
Bạch Đồ biến bút lông thành kích cỡ vừa tay Cục Xám Nhỏ rồi đưa bút cho nó. Cục Xám Nhỏ cầm lấy bút, nghiêm túc viết ba chữ kia lên giấy.
Rất nhanh, trên giấy Tuyên Thành liền xuất hiện ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như quỷ vẽ bùa.
Cục Xám Nhỏ nhăn mặt. “Xấu…”
“Không sao.” Bạch Đồ một lần nữa nắm lấy tay nó, “Cứ từ từ, ta dạy con lần nữa.”
Cầm tay Cục Xám Nhỏ từng nét từng nét viết ba chữ kia, y không khỏi nhớ lại một vài chuyện cũ: “Trước đây ta cũng dạy a cha của con như thế này, có điều hắn chậm hơn con rất nhiều, ta cứ phải dạy đi dạy lại.”
“Con xem, đây là tên của a cha con.” Y cầm tay Cục Xám Nhỏ, chậm rãi hạ xuống hai chữ “Vân Dã”.
Cục Xám Nhỏ khen: “Tên của a cha thật dễ nhìn, không phải, là do cha viết đẹp, áu.”
Bạch Đồ cười khẽ, buông tay ra, để Cục Xám Nhỏ tự mình viết.
Cục Xám Nhỏ vẫn còn ít tuổi, Bạch Đồ không có ý định cho bé đi học sớm như thế, chẳng qua hôm nay Cục Xám Nhỏ vừa mới được đặt tên, nóng lòng muốn thử, nên y mới dạy nó một chút.
Tập viết hai cái tên hồi lâu, nét bút của Cục Xám Nhỏ bắt đầu có hình có dạng, ít nhất cũng miễn cưỡng nhận ra đó là chữ gì. Nó vẫn chưa hài lòng, lại quay sang hỏi Bạch Đồ: “Tên của cha đâu?”
Bạch Đồ nói: “Ta dạy con.”
Y nắm tay cầm bút của Cục Xám Nhỏ, đến khi hạ bút lại do dự.
Chiêu Hoa Tiên quân từ nhỏ đã được đưa về Côn Luân, được Côn Luân tiên quân ban danh Chiêu Hoa, sau đó trở thành đạo hào, người đời cũng chỉ biết gọi y như vậy.
Nhưng đó là tên của Chiêu Hoa tiên quân, không phải của Bạch Đồ.
Trầm mặc một lát y mới viết xuống giấy Tuyên Thành hai chữ “Bạch Đồ”.
Cục Xám Nhỏ cúi đầu nhìn, buồn rầu bảo: “Tên này thật khó, áu.”
Nói thì nói vậy, nó vẫn cẩn thận mô tả hai chữ này trên giấy, nghiêm túc mà viết từng nét một.
Không lâu sau, Vân Dã bưng một chén thịt băm, đẩy cửa đi vào.
Đứa nhỏ vốn chỉ có thể chuyên tâm được một lúc, Vân Dã vừa bước vào, ham muốn học hỏi của nó phút chốc đã tan biến không còn một mảnh, từ trong lòng Bạch Đồ nhảy ra, từng bước chạy về phía Vân Dã.
Cục Xám Nhỏ: “Được ăn cơm rồi!”
Vân Dã đặt cái chén xuống bàn, đưa thìa cho Cục Xám Nhỏ. “Ngoan, ngồi xuống, tự mình ăn đi.”
“Sao lại có lá cây…” Cục Xám Nhỏ ỉu xìu gảy gảy lá cỏ trong chén.
Vân Dã: “Đây là cỏ tiên cha con cố ý nhờ người đem tới, ngày thường muốn ăn cũng không có đâu, mau ăn đi, không được kén chọn.”
Bạch Đồ bước đến. “Để ta.”
Bạch Đồ vừa ngồi xuống bên cạnh, Cục Xám Nhỏ tức khắc không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Vân Dã đến bàn sách thu dọn đống lộn xộn do hai cha con để lại, vừa thấy những gì viết trên giấy Tuyên Thành, động tác lập tức ngừng lại. Giữa mớ chữ hỗn độn của Cục Xám Nhỏ, mơ hồ có thể nhận ra ba cái tên Bạch Đồ đã viết.
Ánh mắt của hắn ngừng lại trên một cái tên xa lạ trong đó, có điểm suy nghĩ mà cười cười.
Cục Xám Nhỏ ăn cơm tối xong lại quấn lấy Bạch Đồ chơi đùa một lúc, đến khi màn đêm buông xuống mới bị Bạch Đồ dỗ đi ngủ.
Tối nay ánh trăng vừa độ, Vân Dã ngồi trong đình pha trà dưỡng thần.
Bạch Đồ từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Vân Dã rót cho y một ly trà, Bạch Đồ đưa tay nhận lấy, Vân Dã lại thu tay về. Hắn nghiêng đầu, thấp giọng cười cười. “Nhóc thỏ trắng?”
Bạch Đồ sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi lại nói nhảm gì đấy?”
Vân Dã đưa trà cho y, thong thả nói: “Bạch Đồ, Đồ Bạch, khó trách sư tôn không cho ta biết tục danh, hóa ra… bí mật nằm ở đây.”
Bạch Đồ trầm mặc một lát.
Chiêu Hoa tiên quân là tên gọi Côn Luân tiên quân ban cho, dĩ nhiên không có tục danh. Cái tên Bạch Đồ này là do cha mẹ đặt cho y. Lúc còn nhỏ, đích thực vì cái tên này mà y thường bị người ta gọi là “nhóc thỏ trắng”, sau này trời xui đất khiến xuyên đến đây lại thực sự trở thành một con thỏ trắng.
Không biết nên cho là trùng hợp hay là vận mệnh đã sớm an bài?
Bạch Đồ không thèm che giấu nữa, hỏi ngược lại: “Đúng thế thì sao?”
“Tên của sư tôn quả là đáng yêu.” Vân Dã nói, như thể nhớ tới điều gì, cười bảo: “Thật tốt, sau này có thể tiếp tục gọi người là Tiểu Bạch.”
Mặt Bạch Đồ hơi hơi nóng lên, y quay đầu đi. “Không biết lớn nhỏ…”
Vân Dã không nói gì nữa, hai người ngồi đối diện nhau, cùng uống trà.
Một lúc sau, Bạch Đồ nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi định giấu ta đến bao giờ?”
Vân Dã ngẩn người, chột dạ nói: “Sư tôn có ý gì?”
Bạch Đồ: “Tu vi của ta còn chưa xuống dốc tới nỗi không biết ngươi cùng người khác ở phía sau nói những gì.”
Vân Dã im lặng hồi lâu: “Không thể gạt nổi sư tôn.”
Bạch Đồ: “Rốt cuộc Ma Uyên đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Dã: “Cách Lâm Uyên Thành không xa có một nơi gọi là Vạn Điệp Hải, hiện giờ thống lĩnh của nơi đó là thuộc hạ cũ của phụ thân ta, cũng là anh trai của Ô Cưu, tên gọi Ô Kỳ. Không lâu trước đây, hắn phái người đưa tin tới thành Lâm Uyên, muốn báo thù cho Ô Cưu. Theo tin tức Chỉ Phong truyền đến hôm nay, hắn đã tập hợp tất cả binh mã Ma Uyên dưới quyền hắn ở bên ngoài thành Lâm Uyên, chuẩn bị cùng Lâm Uyên Thành khai chiến.”
Nói tới đây, Vân Dã không khỏi giễu cợt: “Huynh đệ bọn chúng bất hòa với nhau mấy chục năm, ngày xưa vừa thấy mặt đã ngươi chết ta sống, giờ lại đòi báo thù! Đây chỉ là cái cớ để che đậy, mục tiêu của hắn phải là chính đạo Trung Nguyên. Dã tâm của Ô Kỳ còn lớn hơn cả Ô Cưu, vì thế trước đây mới bị phụ thân của ta đuổi tới Vạn Điệp Hải. Lâm Uyên Thành là nơi gần cửa vào Ma Uyên nhất, muốn đánh vào Trung Nguyên dĩ nhiên phải đi qua Lâm Uyên Thành. Bởi vậy ta đoán hắn giả vờ báo thù cho em trai, kỳ thật là mở đường tấn công Trung Nguyên.”
Bạch Đồ khẽ cau mày.
Cho dù Vân Dã nói một cách bình thản, nhưng có thể khiến Hộ pháp truyền tin cầu cứu hắn chứng tỏ chuyện không đơn giản như vậy. Y biết ở Ma Uyên đầy rẫy nguy cơ, lại không ngờ sự tình đã chuyển biến xấu đến mức này.
Vân Dã dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của Bạch Đồ, ôn nhu nói: “Đừng lo, ta sẽ xử lý ổn thỏa.”
Bạch Đồ: “Ngươi định bao giờ đi?”
Vân Dã ngẩn người một lát, bất đắc dĩ cười cười.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thể chất của một song nhi, từ sau khi sinh con, Bạch Đồ vô cùng ỷ lại vào hắn. Vân Dã đã sớm nhận ra điều này, thường hữu ý ở bên y nhiều hơn, cố gắng không để Bạch Đồ một mình.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn chậm chạp không muốn Bạch Đồ biết chuyện mình phải về Ma Uyên.
Một đêm không thấy hắn người này đã chịu không nổi, nếu hắn thật sự rời đi mấy tháng, người này phải làm sao đây?
Hài tử biết tính thế nào?
Thấy Vân Dã trầm mặc một lúc lâu, Bạch Đồ liền nói: “Vân Dã, ngươi hiện là tôn chủ của Ma Uyên, không thể xử trí theo cảm tính.”
“Ta đã rõ…”
Bạch Đồ nghĩ nghĩ, lại bảo: “Ta và Cục Xám Nhỏ sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, ngươi không cần lo lắng. Ngươi mau trở về, đừng để tình thế càng xấu thêm.”
Vân Dã thở dài, đành phải đồng ý. “Được, sáng sớm mai ta sẽ đi.”
Hắn nhìn vào trong phòng, lắc lắc đầu. “Ít nhất cũng phải nói với nhóc kia một tiếng, nếu không nó lại khóc nháo, làm sư tôn phiền lòng.”
Sáng sớm hôm sau, Vân Dã đem việc mình phải đi nói cho Cục Xám Nhỏ biết.
Cục Xám Nhỏ chẳng hề thương tâm chút nào, bé còn quá nhỏ để hiểu thế nào là chia ly, chỉ lo hỏi Vân Dã có mang quà về cho mình hay không.
Vân Dã nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của con trai. “Có, sẽ có quà, còn có cả đồ ăn ngon.”
“Hay quá, vậy a cha mau đi đi, áu áu.”
Vân Dã dở khóc dở cười, ám chỉ mà hỏi: “Có thể a cha phải đi rất lâu, Cục Xám Nhỏ sẽ đợi a cha về chứ?”
“Vâng, Cục Xám Nhỏ và cha sẽ ở đây đợi a cha về.”
Vân Dã: “Vậy Cục Xám Nhỏ phải chăm sóc cha, không làm cha giận, cũng không để cha phải mệt nhọc, được không?”
“Được! Cục Xám Nhỏ sẽ bảo vệ cha thật tốt!”
Bạch Đồ đưa cho Cục Xám Nhỏ món đồ chơi mà nó thích nhất, bảo: “Tự vào nhà chơi đi, ta muốn nói chuyện với a cha con một lát.”
Cục Xám Nhỏ ôm đồ chơi từng bước chạy vào nhà, Bạch Đồ nhìn Vân Dã, muốn nói lại thôi.
Vân Dã hỏi: “Sư tôn muốn nói gì?”
Bạch Đồ đắn đo một lát mới hỏi: “Ngươi thực sự không cần ta cùng ngươi về Ma Uyên?”
Vân Dã lắc đầu. “Sao ta dám để sư tôn mạo hiểm vì ta? Hơn nữa còn có Cục Xám Nhỏ, lẽ nào sư tôn muốn mang nó theo về Ma Uyên?”
“Nhưng…”
Vân Dã cẩn thận quan sát biểu tình của Bạch Đồ, nửa đùa nửa thật mà bảo: “Sư tôn nói như vậy là không muốn để ta đi hay sao?”
Bạch Đồ ngẩn người, một lúc sau mới cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta…”
Y bỗng dưng im bặt, bởi Vân Dã đột ngột cúi người, ôm chặt y vào trong lòng.
“Sư tôn đừng nói.” Vân Dã thì thầm vào tai y, “Kỳ thật ta sợ sư tôn sẽ nói không muốn ta đi, mà nếu là vậy ta nhất định không nỡ rời đi. Nhưng ta cũng sợ sư tôn căn bản không hề để bụng chuyện ta phải đi, cho nên… Sư tôn đừng nói gì nữa. Ta sẽ nhanh chóng xử lý việc ở Ma Uyên, đón người và Cục Xám Nhỏ về nhà. Đến lúc đó người lại nói cho ta biết người có nhớ ta hay không, được chứ?”
Chóp mũi Bạch Đồ hơi lên men, y vùi đầu vào vai Vân Dã, nâng tay chậm rãi ôm lấy eo hắn, đáp: “Được!”
Hết chương 40