Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 41
Chương 41: Bị tập kích
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Múp
Vân Dã đã rời đi hơn một tháng.
Ban đầu hắn còn thường xuyên gửi thư về cho Bạch Đồ, nói rõ tình hình hiện tại của bản thân và chuyện ở Ma Uyên. Dần dần, khoảng cách thời gian giữa các lá thư càng ngày càng xa, tính đến nay đã hơn năm ngày mà vẫn chưa nhận được tin tức.
Bạch Đồ ngồi bên bàn, nhìn chân trời gió êm sóng lặng, mơ hồ cảm thấy bất an.
Y sớm biết Ma Uyên sẽ xảy ra nội loạn. Hơn mười năm trước, sau khi ma tôn tiền nhiệm chết, nội bộ Ma Uyên chia năm xẻ bảy, mỗi người chiếm lĩnh một phương, muốn thống nhất không phải chuyện dễ.
Lần này Vân Dã trở về chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Bạch Đồ rũ mắt nhìn quyển sách trước mặt, song một chữ cũng đọc không vào.
Y vô cùng lo lắng.
Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, thân hình nho nhỏ từ bên ngoài chạy vào, “Cha!”
Thời gian qua Cục Xám Nhỏ đã lớn hơn nhiều, có thể so với đứa trẻ bốn năm tuổi nhà dân thường.
Nó chạy đến bên cạnh Bạch Đồ, giơ vật trong tay lên cho y xem.
Đó là một quả cầu lông rực rỡ như lửa, thân hình nhỏ bé gầy gò, bị Cục Xám Nhỏ dễ dàng giơ lên bằng hai tay, trên đám lông tơ xinh đẹp dính đầy lá cỏ cùng bùn đất, thoạt nhìn vừa dơ vừa chật vật.
Một con hồ ly đỏ còn nhỏ.
Hồ ly đỏ run rẩy nằm trong tay Cục Xám Nhỏ, không rõ là vì sợ hay vì lạnh, thấp giọng nức nở kêu.
Bạch Đồ: “…”
Có thể dọa một con hồ ly thành như vậy, nhóc con này quả nhiên không phải bé thỏ ngoan!
Bạch Đồ hỏi: “Con bắt con hồ ly này để làm gì?”
Cục Xám Nhỏ vẻ mặt chờ mong: “Có thể nướng ăn, áu!”
Như thể nghe hiểu lời này, thân thể hồ ly nhỏ run lên kịch liệt, bốn chân không ngừng giãy giụa, nhưng không tài nào thoát khỏi tay Cục Xám Nhỏ.
Bạch Đồ suy tư một lát, khuyên bảo: “Con xem, nhóc hồ ly này rất đáng thương, con thật sự muốn ăn nó sao?”
Cục Xám Nhỏ cúi đầu nhìn nhóc hồ ly đỏ trong tay, thấy nó bị dọa đến thần hồn đều loạn, đang khổ sở ghé đầu vào lòng bàn tay mình nhỏ giọng kêu “a a”, dáng vẻ thực tội nghiệp. Nó do dự, nói: “Đáng thương quá, vậy… con không ăn nữa.”
Bạch Đồ hỏi: “Cục Xám Nhỏ tìm được nó ở đâu?”
Cục Xám Nhỏ đáp: “Ngay bên ngoài rừng đào, lúc nãy con lên núi chơi, nhặt được nó ở trong bụi cỏ.”
“Đưa ta xem.”
Bạch Đồ nhận lấy hồ ly nhỏ, đặt nó xuống mặt bàn, ngón tay chậm rãi di chuyển trên người nó. Khi chạm tới chân sau, hồ ly đỏ đau đến mức kêu “á” một tiếng, hai chân trước cật lực bò về phía trước.
Bạch Đồ hiểu ngay, “Nó bị thương ở chân sau.”
“Thật đáng thương.” Cục Xám Nhỏ vội đến gần nhìn thử, thấy trên chân sau của hồ ly nhỏ quả thực có một nơi dính máu, liền lôi kéo ống tay áo của Bạch Đồ: “Cha, cứu nó đi, được không cha?”
Bạch Đồ hỏi: “Giờ không ăn nó nữa?”
Cục Xám Nhỏ lắc đầu, “Không ăn.”
“Vậy mới đúng.” Bạch Đồ vuốt tóc con, “Cha biết con và a cha của con giống nhau, đều mang trong mình dòng máu hoang dã của loài sói, trời sinh đã coi động vật nhỏ yếu hơn mình là con mồi. Nhưng con không phải dã thú nơi rừng hoang phải dựa vào săn mồi mà sống, ở nơi này hết thảy sinh linh đều bình đẳng, con không nên tước đoạt quyền sống của chúng. Càng là người hùng mạnh, càng phải bảo hộ kẻ yếu.”
Cục Xám Nhỏ cái hiểu cái không mà nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ nói: “Bây giờ không hiểu cũng không sao, ngày sau con sẽ hiểu rõ.”
Ngón tay Bạch Đồ khẽ chạm vào chân sau của hồ ly đỏ, đưa một chút linh lực vào trong, vết máu trên đùi sau của nó biến mất, chỗ bị thương lập tức khỏi hẳn.
Bạch Đồ: “Tốt rồi, con cho nó ăn một chút, sau đó thả nó về nơi con đã tìm thấy nó, được không?”
Cục Xám Nhỏ: “Áu áu!”
Nhóc con ôm hồ ly nhỏ ra ngoài.
Bạch Đồ thu dọn đồ vật trên bàn, vừa bước qua cửa đã thấy Cục Xám Nhỏ đang ngồi xổm trong sân, nhỏ giọng nói gì đó với hồ ly đỏ. Nhóc hồ ly dường như đã mấy hôm không được ăn, cúi đầu mồm to ăn rau quả Cục Xám Nhỏ đưa cho nó.
Thấy Bạch Đồ đi tới, Cục Xám Nhỏ ngẩng đầu lên, hỏi: “Cha, con rất thích hồ ly nhỏ, chúng ta có thể nuôi nó không, áu?”
Nhóc hồ ly đang ăn thì bị nghẹn, lập tức ho khan.
Bạch Đồ im lặng, sau đó lại khuyên: “Nhưng hồ ly nhỏ không muốn ở lại đây. Con thử nghĩ xem, nó vốn đang tự do tự tại, bỗng nhiên bị con bắt về nuôi, không thể quay trở về rừng nữa, con cho rằng nó sẽ thấy vui hay sao?”
Cục Xám Nhỏ buồn rầu nói: “Hẳn là không vui rồi, con không nuôi nữa.”
Hai người thả hồng hồ về nơi Cục Xám Nhỏ đã nhặt được nó. Hồ ly đỏ được trả tự do, tiến về phía trước hai bước rồi ngoái đầu lại nhìn về phía hai cha con.
Cục Xám Nhỏ vẫy tay với nó: “Hẹn gặp lại hồ ly nhỏ, hôm nào muốn lại tới chơi với ta, áu.”
Hồ ly đỏ run lên một cái, lắc đầu liên tục.
Bạch Đồ nói: “Linh thức của ngươi đã mở, cẩn thận tu luyện, chớ nên lầm đường lạc lối mà làm hại tính mạng dân chúng.”
Hồ ly đỏ nhìn Bạch Đồ chằm chằm, không biết có nghe hiểu hay không, nhanh chóng xoay người chạy vào trong rừng, biến mất không còn bóng dáng.
Cục Xám Nhỏ hỏi: “Nói cách khác, về sau hồ ly nhỏ cũng có thể biến thành người sao?”
“Hiện tại vẫn chưa được, còn phải xem cơ duyên của nó.” Bạch Đồ đáp, “Về nhà thôi.”
Hai người đang định trở về, Bạch Đồ bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây.
Chỉ trong chốc lát, một bóng dáng quen thuộc từ trong rừng tiến về phía bọn họ.
Bạch Đồ có phần kinh ngạc, theo bản năng nắm chặt tay Cục Xám Nhỏ, gật đầu với người kia, “Lăng Vi Quân.”
Lăng Vi Quân vẫn mặc y phục của Thiên Diễn Tông, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Bạch Đồ, hành lễ với y: “Chiêu Hoa Tiên quân.”
Cục Xám Nhỏ cau mày, kéo kéo ống tay áo Bạch Đồ, “Cha, ông ta…”
Bạch Đồ nhìn con, lẳng lặng lắc đầu.
Nghe thấy tiếng nói của Cục Xám Nhỏ, Lăng Vi Quân đưa mắt nhìn bé, có điều chỉ liếc qua một cái rồi thôi, không nói gì nữa.
Bạch Đồ hờ hững lên tiếng: “Trở về rồi nói sau.”
Bạch Đồ dẫn Lăng Vi Quân về nhà.
Hai người ngồi trong phòng chính, Bạch Đồ ôm Cục Xám Nhỏ vào lòng, nhàn nhạt hỏi: “Lăng Vi Quân đến có chuyện gì?”
Lăng Vi Quân: “Là thế này… Gần đây chính đạo nhận được tin Ma Uyên xảy ra nội chiến, muốn hỏi thăm Tiên tôn một chút.”
“Quả thực có chuyện như vậy.” Bạch Đồ nói, “Vân Dã đã sớm trở về Ma Uyên xử lý việc này, Lăng Vi Quân không cần lo lắng.”
Lăng Vi Quân hơi do dự, một lát lại hỏi: “Tiên tôn có từng nghĩ, nếu chẳng may Vân Dã thua trận thì nên làm thế nào hay chưa?”
“Hắn sẽ không thua.”
“Tiên tôn…”
Bạch Đồ ngắt lời hắn: “Cho dù hắn thật sự thua, có ta ở đây, Ma tộc không bao giờ có thể tiến vào Trung Nguyên nửa bước, Lăng Vi Quân cứ yên tâm.”
Lăng Vi Quân cúi đầu uống trà, không nói gì nữa.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, Cục Xám Nhỏ dường như đã phát hiện được gì, bất an nhích tới nhích lui trong lòng y, kéo ống tay áo Bạch Đồ muốn nói.
Bạch Đồ xoa đầu bé, thấp giọng bảo: “Nếu con mệt, trước tiên cứ biến về nguyên hình ngủ một giấc, cha sẽ ôm con.”
Cục Xám Nhỏ khe khẽ “áu áu ư ử” một lúc, hóa thành một quả cầu lông nho nhỏ màu xám, dùng hai chân trước lay lay vạt áo Bạch Đồ, sau đó toàn thân rúc vào trong ngực y.
Lăng Vi Quân nói: “Một khi đã vậy, vãn bối không quấy rầy nữa, xin được cáo từ.”
Bạch Đồ cẩn thận giấu Cục Xám Nhỏ trong ngực áo, thong thả đứng lên, “Lăng Vi Quân đường xa đến đây, sao lại đi vội như vậy, không ở lại thêm lúc nữa. Còn có, đám khách quý ngươi mang đến đang ở ngoài cửa kia…”
Y vừa dứt lời, một mũi tên lông vũ từ ngoài cửa sổ lao vào phòng, nhằm thẳng về phía Bạch Đồ. Tới khi chỉ cách Bạch Đồ nửa tấc, mũi tên đột ngột chuyển hướng, thẳng tắp đâm tới Lăng Vi Quân đang đứng một bên.
Lăng Vi Quân nhanh nhẹn lắc người né tránh mũi tên vừa lao đến, bên cạnh xuất hiện một màn sương đen.
Ngay khi thân ảnh hắn sắp biến mất trong màn sương đen, gương mặt Lăng Vi Quân đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn cúi đầu nhìn thanh tiên kiếm phát ra ánh sáng bạc vừa đâm vào bụng mình.
Tiên kiếm được rút ra, thân thể Lăng Vi Quân chấn động một cái, ngã xuống dưới đất, biến thành một hình dáng xa lạ.
Bạch Đồ tay phải cầm kiếm, tay trái ấn cái đầu vừa tò mò nhô ra của Cục Xám Nhỏ vào lại trong áo, thân hình hóa thành một luồng kiếm quang bay lên giữa không trung.
Y vừa biến mất, mấy chục mũi tên lông vũ từ bốn phương tám hướng vun vút lao vào phòng, bên trong tức khắc trở thành một mớ hỗn độn.
Bạch Đồ từ trên cao nhìn xuống, từng luồng sương đen vây quanh căn nhà, sau khi nhận ra Bạch Đồ đã thoát thân bèn vội vàng bay lên không trung đuổi theo.
“Khởi!” Bạch Đồ nói khẽ, lấy căn nhà làm tâm, mặt đất lập tức hiện ra một trận pháp màu máu.
Từng sợi từng sợi tơ hồng nhẹ nhàng bay lên giữa không gian, kết thành một tấm lưới, vây gọn đám sương đen truy đuổi y vào trong.
Bạch Đồ vung kiếm, kiếm quang màu bạc dừng trên trận pháp, chỉ nghe một tiếng vang lớn, kiếm ý mạnh mẽ bùng phát, sóng bụi cuồn cuộn dâng lên.
Bụi mù tan đi, dưới chân đã không còn bất cứ dấu vết tồn tại nào của sương đen.
Bạch Đồ thu kiếm. Cục Xám Nhỏ từ trong ngực Bạch Đồ ló đầu ra, ngơ ngác nói: “Cha, người phá tan nhà rồi.”
Bạch Đồ: “Không sao, có thể sửa được.”
Cục Xám Nhỏ: “Nhưng trước khi sửa xong thì phải làm thế nào, áu?”
Bạch Đồ vừa muốn trả lời, bỗng nhiên phát hiện điều gì.
Y lắc mình hóa thành một luồng kiếm quang hạ xuống mặt đất, chặn phía trước đám sương đen đang định chạy trốn. Tiên kiếm trong tay rời khỏi vỏ, chuẩn xác nhằm thẳng vào màn sương.
Một thân hình hiện ra trong sương đen, tiên kiếm vừa hay chĩa vào giữa cổ họng hắn.
Nam tử có khuôn mặt hung ác nham hiểm, bên trên vẽ đầy ma văn, “Không hổ là Chiêu Hoa Tiên quân, bọn ta xem thường ngươi rồi!”
Bạch Đồ hỏi: “Các ngươi là người phương nào?”
“Không thể nói.”
Bạch Đồ: “Là Ô Kỳ phái các ngươi tới? Hắn làm cách nào đưa các ngươi ra khỏi Ma Uyên?”
“Ta đã nói, không thể tiết lộ.”
“Vậy thì thôi.” Bạch Đồ lắc đầu, tay cầm kiếm khẽ nhích, lưỡi kiếm sắc bén vừa chuyển, nháy mắt xuyên thủng cổ họng người kia.
Thấy hắn gục xuống, Bạch Đồ thu kiếm, xoay người rời đi.
Thỏ xám nhỏ từ trong ngực y chui ra, “Cha, bây giờ chúng ta đi đâu nha?”
Bạch Đồ hỏi: “Con muốn gặp a cha không? Chúng ta đi tìm hắn, được chứ?”
Cục Xám Nhỏ chớp chớp mắt, cười hi hi nói: “Cha nhớ a cha chớ gì.”
Bạch Đồ đưa tay gõ nhẹ lên đầu Cục Xám Nhỏ, “Bé mà lanh, rốt cuộc con có đi hay không?”
Cục Xám Nhỏ rũ tai xuống che đầu, đáng thương nói: “Đi…”
“Được.” Bạch Đồ nhét thỏ xám vào trong ngực áo, thấp giọng bảo: “Có điều, trước khi đi, cha còn có chuyện phải làm.”
Nói xong, Bạch Đồ lại hóa thành một luồng kiếm quang bay lên trời.
Nơi y muốn tới là Thiên Diễn Tông.
Thỏ con bắt cáo – Tiểu kịch trường:
Cáo: Đói quá, ở đây có con thỏ ngốc, vừa hay có thể dùng làm điểm tâm.
Thỏ: Con cáo kia nhìn thật ngon miệng, bắt nướng thôi 🙂
Cáo: Hu hu hu hu hu, cứu mạng! Đây là loại thỏ đột biến nào thế này!!!
Hết chương 41