Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 03
- Home
- Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn
- Chương 03 - Hiện trường lật xe
Chương 03: Hiện trường lật xe
Chuyển ngữ: Tủ
Chỉnh sửa: Múp
Đuổi Vân Dã đi xong, Bạch Đồ một mình về phòng ngủ điều dưỡng chân khí.
Đêm qua, vì giúp Vân Dã xua tan tâm ma, tu vi của y hao tổn khá nhiều, nếu muốn sống tốt thì y cần phải tu dưỡng một thời gian.
Bạch Đồ nín thở ngưng thần, ngồi xuống nhập định.
Chuyện đêm qua, nếu Vân Dã đã quên, thì đương nhiên y sẽ không để tâm nhiều nữa. Bạch Đồ ở thế giới này đã gần trăm năm tính cả kiếp trước, cả một đời dài đằng đẵng của y, tình huống tình huống ngoài ý muốn lần này thật sự chẳng đáng kể gì.
Huống hồ, bọn y đều là nam.
Ngược lại, y chỉ quan tâm đến tâm ma trong cơ thể của Vân Dã.
Y và Vân Dã đã quen biết nhau hơn mười mấy năm, kiếp trước mặc dù y không nhận Vân Dã làm đồ đệ, nhưng lại nhiều lần âm thầm tiếp cận hắn lúc hắn còn ở Thiên Diễn Tông.
Tu hành của người kia bị cản trở, y biến thành cao nhân tặng tâm pháp cho hắn, người kia gặp nạn ở bí cảnh, y lại biến thành bạn đồng hành đi theo cùng giúp đỡ lẫn nhau, đấy là không nói đến rất nhiều chuyện y âm thầm giúp hắn dọn sạch vô số chướng ngại.
Thế nhưng ở kiếp trước, cho dù trước hay sau khi Vân Dã hắc hóa, y chưa từng phát hiện ra được vết tích tồn tại của tâm ma trong cơ thể Vân Dã.
Khi mọi chuyện đều thuận lợi ở kiếp này thì tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện tâm ma?
Để tay lên ngực tự hỏi, từ khi nhận Vân Dã làm đồ đệ, Bạch Đồ luôn tận tâm tận lực đối đãi với hắn, gần như là muốn gì được nấy.
Tên sói con kia, rốt cuộc hắn còn không hài lòng điều gì?
Bạch Đồ nghĩ trăm ngàn lần cũng không thể hiểu, nghĩ đi nghĩ lại, y đã nhập định. Khi y mở mắt lần nữa thì sắc trời đã dần tối.
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc mặt trời lặn, ánh nắng nơi đường chân trời rực đỏ vạn trượng, ánh chiều tà chiếu rọi giữa rừng núi, trời đất hòa làm một màu, đẹp đến mức phảng phất như tiên cảnh.
Tên của đỉnh Lạc Hà là xuất phát từ ý nghĩ này.
Bỗng nhiên, một con linh điểu màu xanh từ đằng xa bay tới, hạ cánh trên bệ cửa sổ, miệng nói tiếng người: “Chưởng môn mời Chiêu Hoa Tiên Quân đến đỉnh Trọng Loan một chuyến.”
Thiên Diễn Tông tổng cộng có ba núi bốn mạch, trừ đỉnh núi trung tâm, thì đỉnh Lạc Hà phía tây là nơi ở của Chiêu Hoa Tiên Quân, còn đỉnh Trọng Loan phía đông là nơi ở của chưởng môn Thiên Diễn Tông, Lăng Vi Quân. Đỉnh Trọng Loan quanh năm được băng che tuyết phủ, vườn rộng hiên dài, một cõi bao la, mây mù lượn lờ, vô cùng khí phái.
Bạch Đồ bước vào điện Lăng Vân, nơi ở của chưởng môn, nhìn qua một lượt đã trông thấy chưởng môn Thiên Diễn Tông, Lăng Vi Quân đang ngồi ở trong điện hâm rượu.
Lăng Vi Quân mặc đạo bào màu xanh trắng, cổ áo thêu hoa văn mây phức tạp, bên hông đeo Lưu Quang tiên kiếm, tuy già nhưng vẫn tráng kiện, cực kỳ phong nhã.
“Tiên Tôn tới rồi.” Lăng Vi Quân tiến lên đón, cười không ngớt, “Nào, mời đến nếm thử tiên nhưỡng* bản tọa vừa đem về.”
*rượu của tiên giới
Lăng Vi Quân dẫn Bạch Đồ ngồi xuống trước bàn, ân cần rót rượu cho y.
Bạch Đồ khẽ nói: “Chưởng môn biết rõ ta không uống rượu, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Huh, cũng không có gì…” Lăng Vi Quân đặt bầu rượu xuống, “Bản tọa đã biết chuyện Mục Hề gây ra. Hắn làm việc thiếu sót cho nên bản tọa đã phạt bọn hắn ba mươi roi và phải quét tước sạch sẽ toàn bộ tông môn một lần, Tiên Tôn cảm thấy thế nào?”
Cảm thấy hình phạt này không có vấn đề gì, Bạch Đồ gật đầu: “Chưởng môn làm chủ là được.”
Lăng Vi Quân trầm mặc một lát, lại hỏi: “Mấy ngày sau chính là thí luyện của đệ tử nhập môn ở Thiên Diễn Tông, lần này có vài vị đệ tử nhập môn tư chất rất cao, không biết Tiên Tôn có hứng thú tham dự đại điển thí luyện hay không?”
“Không có.” Bạch Đồ giương mắt nhìn hắn, “Ngươi thu nạp đệ tử mà còn muốn ta thay ngươi chọn à?”
“Chuyện này, cũng không phải, chỉ là…”
Lăng Vi Quân liếc nhìn sắc mặt của Bạch Đồ, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bản tọa biết Tiên Tôn cưng chiều Vân Dã, nhưng tiểu tử kia thiên phú có hạn, ngày sau chỉ sợ khó mà kế thừa y bát của Tiên Quân…”
Bạch Đồ: “Không sao, chỉ cần sau này hắn có thể sống tiêu diêu tự tại, tu hành như thế nào cũng không quan trọng, hắn vui vẻ là được rồi.”
Lăng Vi Quân lấy tình cảm để bàn luận, dùng lý lẽ để thuyết phục: “Tuy nói bây giờ Tu Chân giới trông có vẻ yên ổn, nhưng ai có thể cam đoan ma tộc sẽ không ngóc đầu trở lại, Tiên Tôn nên cân nhắc vì thiên hạ chúng sinh, thu thêm một vị đệ tử…”
“Không được.” Bạch Đồ nhẹ nhàng ngắt lời, “Tính tình Vân Dã không tốt, nếu ta thu đệ tử khác, hắn sẽ tức giận.”
Lăng Vi Quân: “…”
“Hắn vui vẻ là được rồi.”
“Hắn sẽ tức giận.”
Đây là cái kiểu dung túng quỷ quái gì đây, cưng chiều con cái cũng không đến mức đấy chứ??
Lăng Vi Quân hậm hực ngậm miệng, trong điện thoáng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tách tách của ngọn lửa đun nóng vò rượu.
Một lát sau, rốt cuộc Lăng Vi Quân cũng không nhịn được, bi thảm than một tiếng: “Tiên Tôn, ta cũng không vòng vèo nữa. Thẳng thắn mà nói, Tu Chân giới bây giờ kém xa trước đây, nếu không bồi dưỡng được vài đệ tử có thể một mình đảm đương trọng trách, trăm năm sau chúng ta chẳng còn, thiên hạ này sẽ như thế nào?”
Hơn mười năm trước, từ khi Bạch Đồ dẹp yên Ma Uyên, bình định thiên hạ, Tu Chân giới không hề có người phi thăng, cũng không tiếp tục xuất hiện người tài nào, thậm chí, số người lên núi cầu đạo chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chuyện này khiến cho một đám tiền bối ở Tu Chân giới sầu đến bạc tóc.
Thế nhưng Bạch Đồ cũng không bị hố: “Đây cũng không phải là lý do để ngươi rải tin đồn ta muốn thu đồ đệ khắp Tu Chân giới.”
Lăng Vi Quân lúng túng sờ mũi: “Hóa ra ngài cũng biết rồi…”
Bạch Đồ rũ mắt không đáp, Lăng Vi Quân nói: “Tiên Tôn đừng trách, ta thật sự không còn cách nào…”
Hắn lại nói: “Ngài không muốn thu đồ đệ cũng được, nhưng mà, xin ngài nhất định phải tham dự thí luyện của đệ tử nhập môn. Đến đại điển thí luyện ngồi một lát là được, vậy thì cũng không tính là Thiên Diễn Tông lừa gạt người khác.”
Như vậy thì không ảnh hưởng toàn cục.
Bạch Đồ suy tư một chút, đồng ý: “Có thể.” Không đợi Lăng Vi Quân yên tâm, Bạch Đồ lại nói: “Nhưng mà ta có yêu cầu.”
“Mời Tiên Tôn nói.”
“Để Vân Dã cùng tham dự lần thí luyện này.”
“Việc này thì…”
Bạch Đồ giương mắt nhìn hắn: “Không được à?”
“Cũng không phải không được, nhưng mà bình thường thí luyện nhập môn là dành cho đệ tử mới nhập môn rèn luyện, Vân Dã đã nhập môn nhiều năm rồi, chẳng phãi sẽ phá hỏng quy củ sao?”
Bạch Đồ không trả lời, bình tĩnh nhìn về phía Lăng Vi Quân.
Trong điện lại chìm vào yên lặng trong nháy mắt, giây lát sau, Lăng Vi Quân than nhẹ một tiếng: “Được rồi, để ta nghĩ lý do cho Vân Dã tham dự.”
Thí luyện của đệ tử nhập môn ở Thiên Diễn Tông sẽ diễn ra trong huyễn cảnh của một nơi tên là bí cảnh Thái Sơ, Bạch Đồ làm như thế, đương nhiên không phải đơn thuần vì để cho Vân Dã đi rèn luyện.
Trong sách, ở kiếp trước, Vân Dã đã từng chiếm được một món báu vật. Vật kia che giấu yêu khí trên người hắn, giúp hắn tu luyện. Đây cũng là lý do lúc đầu Vân Dã có thể ở lại Thiên Diễn Tông mà chưa hề bị phát hiện thân phận thật.
Món báu vật kia được giấu trong bí cảnh Thái Sơ.
Nếu nói kiếp trước có gì khác với hiện tại, thì chính là vì kiếp này Vân Dã bị Bạch Đồ trực tiếp mang về Thiên Diễn Tông, nên khi nhập môn không được tham dự thí luyện ở bí cảnh Thái Sơ.
Bạch Đồ nghĩ rằng việc này và chuyện tâm ma bất ngờ xuất hiện có lẽ liên quan mật thiết với nhau.
Sắc trời tối đen, bên trong tĩnh thất ở Giới Luật các hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết xào xạc.
Trong phòng bày trí đơn giản, chỉ có mấy cái bàn vuông, Vân Dã ngồi trước cái bàn bên cạnh cửa sổ, buồn bực ngán ngẩm xoay bút lông trong tay.
Chuông muộn gõ lần thứ ba, đệ tử cuối cùng trong tĩnh thất cũng đã rời đi, cả căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Vân Dã.
Vân Dã chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bóng đêm như mực, không trăng không sao, phía trước cửa sổ bóng cây trùng điệp, che khuất núi cao rừng trúc xa xa.
Hướng kia chính là đỉnh Lạc Hà.
Ngòi bút trong tay Vân Dã di chuyển tùy ý, đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì đã thấy một gương mặt tuấn mỹ lạnh băng xuất hiện ở góc giấy Tuyên Thành đã chép kín kinh văn.
Khuôn mặt ấy trầm tĩnh, không vui không buồn, lại thêm cặp mắt đào hoa trong suốt sáng tỏ xinh đẹp, dịu dàng như nước.
Trái tim Vân Dã bỗng hụt một nhịp.
Hắn đã không nhớ rõ từ khi nào mình bắt đầu hâm mộ người này, hẳn là từ khi người này cứu mạng mình, duyên phận của bọn hắn xuất hiện từ đấy.
Đáng tiếc, Chiêu Hoa Tiên Quân phi thăng nhờ tu Vô Tình đạo, sớm đã tuyệt tình tuyệt vọng, giữa bọn hắn không thể xảy ra chuyện gì được.
Cầu mà không được, si tâm thành ma, sư tôn hỏi hắn rất nhiều lần rằng rốt cuộc tâm ma của hắn từ đâu tới.
… Còn có thể từ đâu?
“Đồ ngốc.” Vân Dã than nhẹ một tiếng, nhấc bút tiếp tục vẽ trên giấy.
Vài bức tranh dần dần thành hình trên giấy Tuyên Thành, tâm tư Vân Dã cũng dần dần bay xa theo những hình vẽ này.
Cho đến khi trong đình viện truyền đến một tiếng kiếm rít.
Vân Dã bỗng nhiên tỉnh táo.
Âm thanh không thể quen thuộc hơn, hắn ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy một bóng dáng trắng thuần bước trên con đường mòn đá xanh từ phía xa.
Vân Dã hoảng hốt cúi đầu, bức họa trên cùng hiện ra cảnh Chiêu Hoa Tiên Quân quần áo nửa hở, đuôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt chẳng biết đang vui thích hay khổ sở, vươn tay về phía hắn như đang đòi ôm.
…!!!
Khi Bạch Đồ đẩy cửa bước vào tĩnh thất, y nhìn thấy cảnh Vân Dã luống cuống tay chân cầm một xấp giấy Tuyên Thành.
Bạch Đồ nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Vân Dã cố tỏ ra tự nhiên ném xấp giấy tuyên ném xuống đất, ngẩng đầu cong cong khóe miệng nhìn Bạch Đồ: “Không, không có gì, sư tôn, sao người lại tới đây?”
Bạch Đồ giơ hộp cơm trong tay lên.
Sau khi y trở lại đỉnh Lạc Hà, phát hiện Vân Dã vẫn chưa về, lúc này y mới nhớ tới chuyện mình phạt người này chép đủ kinh văn ba trăm lần mới được trở về.
Thời gian ăn tối đã qua, Vân Dã còn chưa tập được tích cốc, tất nhiên sẽ đói.
Trên đời này chắc chắn không thể tìm ra được sư tôn nào tốt hơn y. Bạch Đồ vừa đặt hộp cơm xuống vừa đắc ý nghĩ.
Thấy Bạch Đồ không nghi ngờ, Vân Dã lại yên tâm. Hắn sửa sang xấp giấy Tuyên Thành trên bàn, xác nhận mấy trang giấy phạm tội đã đè xuống dưới cùng, không nhìn ra được gì, lúc này mới đến bên cạnh Bạch Đồ.
Mở hộp cơm ra, Bạch Đồ lấy mấy món ăn ra, hương thơm tràn đầy cả phòng.
Vân Dã rũ mắt nhìn theo động tác của Bạch Đồ, thấp giọng nói: “Sư tôn đối xử với con thật là tốt.”
Bạch Đồ phụ họa: “Mau ăn nhanh thừa dịp thức ăn còn nóng.”
Vân Dã ngồi ở bên bàn, không cầm đũa: “Sư tôn không ăn với con à?”
“Ta không cần…”
Vân Dã mặt mày ủ rũ: “Nhưng khi con còn bé, sư tôn đều ăn cơm với con.”
Bạch Đồ đã tích cốc từ sớm, không cần ăn. Nhưng y không chịu được dáng vẻ đáng thương này của Vân Dã, trong lòng mềm nhũn, đáp:”… Được rồi.”
Hai thầy trò cùng ngồi vào bàn dùng bữa.
Trong bữa ăn, Bạch Đồ nhắc đến chuyện để cho Vân Dã đến bí cảnh Thái Sơ, hi vọng hắn đi rèn luyện một chuyến.
Sắc mặt Vân Dã vẫn như bình thường, gật đầu: “Dạ.”
Bạch Đồ hơi kinh ngạc nhìn phản ứng của hắn, mím môi, nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, với tu vi của ngươi, việc đối phó với yêu ma của bí cảnh Thái Sơ cũng khá dễ.”
“Nhưng con nghe nói bí cảnh Thái Sơ vô cùng nguy hiểm.” Vân Dã nghiêng đầu nhìn y, trong mắt cố ý hiện lên sự do dự, “Nếu con gặp nguy hiểm…”
Bạch Đồ tưởng hắn đang sợ hãi, trong lòng lập tức mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
Kiếp trước, Bạch Đồ cũng tiến vào bí cảnh Thái Sơ.
Khi đó Vân Dã vừa vào Thiên Diễn Tông, là một tiểu yêu ngay cả yêu khí cũng không giấu được. Biết hắn chẳng thể lần ra đường lối gì, Bạch Đồ biến thành một đệ tử theo hắn cùng tiến vào bí cảnh Thái Sơ, tại thời khắc mấu chốt, giúp hắn một tay.
Kiếp này lặp lại như vậy, y cũng có dự định dùng lại chiêu cũ.
Nhưng y không biết rằng, không chỉ có một mình y biết được chuyện này.
Nghe Bạch Đồ đồng ý, Vân Dã cúi đầu tập trung ăn cơm, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Mặc dù không biết nguyên nhân Chiêu Hoa Tiên Quân để hắn đi bí cảnh Thái Sơ là gì, nhưng Vân Dã cũng không khó chịu.
Bí cảnh Thái Sơ là do tổ sư sáng lập Thiên Diễn Tông lấy Vô Biên đạo pháp tạo thành, tất cả mọi thứ bí cảnh bên trong đều do đạo pháp biến thành, biến hóa muôn vàn, giấu vô số kỳ trân dị bảo.
Trong đó quý giá nhất, chính là vũ khí tùy thân mà tổ sư lưu lại, tên là Thái Sơ.
Kiếp trước Vân Dã lấy được Thái Sơ, giống như được thần trợ giúp, tu vi tiến triển cực nhanh.
Tuy rằng kiếp này hắn tạm thời không muốn để ý tới ân oán của chính đạo và ma đạo, nhưng có cơ hội thu hồi vũ khí của mình, hắn không có lý do cự tuyệt.
Càng quan trọng hơn là, hắn cuối cùng cũng có cơ hội giải quyết tâm sự của mình.
Vân Dã đang chìm vào trong hồi ức quá khứ thì bỗng nhiên nghe Bạch Đồ nói: “Ngươi chép kinh văn như thế nào rồi, đưa cho ta xem.”
Vừa dứt lời, Bạch Đồ đưa tay lên, xấp giấy Tuyên Thành bị Vân Dã gấp lại để trên bàn tự động bay vào trong tay y.
Vân Dã: !!!
Tác giả có lời muốn nói: Online lật xe.jpg
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Đồ: Vui vẻ đến biểu diễn cảnh thỏ nhỏ xoay vòng tại chỗ.gif
Vân Dã: Đừng vui mừng quá sớm.
Bánh bao nào đấy (baby trong bụng): Ngạc nhiên không, kích thích không?
Hết chương 03