Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 02
- Home
- Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn
- Chương 02 - Hôm nay sư tôn hung dữ với ta ghê!
Chương 02: Hôm nay sư tôn hung dữ với ta ghê!
Chuyển ngữ: Tủ
Chỉnh sửa: Múp
Khi Bạch Đồ đuổi đến bên ngoài động Linh Hư, y lập tức trông thấy bóng kiếm ngập trời phía xa.
Mấy chục thanh tiên kiếm bay lơ lửng ngoài động Linh Hư, thân ảnh quen thuộc bị ánh kiếm vây ở giữa. Bạch Đồ vừa nhìn đã nhận ra, đây là kiếm trận Tru Tà của Thiên Diễn Tông.
Kiếm trận Tru Tà là trận pháp đặc trưng của Thiên Diễn Tông, không truyền ra ngoài, có năm tầng, hiện đang thi triển tầng thấp nhất. Nếu tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống bị đánh, chắc chắn phủ tạng sẽ bị thương, phải nằm trên giường vài ngày.
Huống hồ, Vân Dã là yêu.
Nếu bị kiếm trận này đánh trúng, thể nào hắn cũng sẽ bị đánh đến mức hiện nguyên hình.
Bạch Đồ buồn bực, nheo mắt lại.
Ai cho bọn hắn lá gan dám dùng kiếm trận Tru Tà để đối phó với đồ đệ của y?
Gió xung quanh người thổi phần phật, Vân Dã bị kiếm trận vây trong đó, quần áo trên người đã bị kiếm ý xé rách vài đường, máu nhạt từ trong quần áo chảy ra. Dù vậy trong đôi mắt của hắn không hề hiện lên chút hoảng sợ nào.
Đối diện với hắn là một người cầm trường kiếm, giữa mày tràn ngập khiêu khích.
“Sao không tiếp tục đắc ý nữa?” Người kia cười nhạo, khinh bỉ nói, “Đúng là tên phế vật, ta thật sự không biết Chiêu Hoa Tiên Quân coi trọng ngươi ở chỗ nào?”
Hắn dừng một lúc, lại nói: “Chẳng lẽ đúng như lời đồn, giữa hai người các ngươi có bí mật mờ ám gì đó?”
Ánh mắt Vân Dã tối sầm lại, hắc khí trong lòng bàn tay ngưng tụ, dường như trong mắt hiện ánh sáng của yêu tà. Vân Dã nhẹ giọng mở miệng: “Ta cho ngươi một cơ hội, thu hồi lại những lời đấy đi.”
“Cuồng vọng, xuất kiếm!”
Khóe môi Vân Dã nhếch lên, đáy mắt lại xuất hiện vài phần vui thích của sự khát máu. Hắn đang định đỡ lấy kiếm trận kia, bỗng nhiên một cơn gió nổi lên bên người, cổ tay hắn bị một cánh tay nắm lấy.
Gió nhẹ lướt qua, khí thế hung hăng vốn có của kiếm trận Tru Tà lập tức sụp đổ, mấy chục thanh tiên kiếm bị mất khống chế rơi xuống, tự động bay trở về vỏ kiếm. Theo tiếng vang của kiếm tra vào vỏ, ánh sáng yêu tà trong mắt Vân Dã biến mất, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt nhạt màu.
“… Sư tôn?”
Bạch Đồ tránh né ánh mắt của hắn, dùng thuật truyền âm quát lớn: “Hồ đồ náo loạn gì đấy, ngươi muốn bị người khác phát hiện ra thân phận của mình à?”
Vân Dã lập tức thu lại sắc mặt lúc nãy, cụp mắt xuống, tỏ vẻ oan ức, mềm giọng nói: “Bây giờ sư tôn mới đến, đệ tử suýt chút nữa phải bỏ mạng tại đây.”
Vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương giữ chặt tay Bạch Đồ.
Đôi tay của y rất tuyệt, trắng nõn, có sức lực, ngón tay thon dài cân xứng, khi được nắm lấy thì cực kỳ mềm mại, hoàn toàn không giống như Tiên Tôn tu hành vất vả nhiều năm, mà giống thiếu gia dân gian ăn sung mặc sướng hơn.
Đầu ngón tay của Vân Dã lơ đãng xẹt qua lòng bàn tay của đối phương, ép giọng xuống cực nhỏ: “Sao tay sư tôn lạnh vậy?”
Lông tơ trên lưng Bạch Đồ muốn nổ tung, nhịn không được suýt đánh người này một chưởng.
Vân Dã thân là sói yêu, nhiệt độ cơ thể vốn cao hơn người thường. Bạch Đồ vừa mới ngâm trong suối nước lạnh một lúc, khí lạnh trên người chưa tan hết, giờ lại bị đối phương đụng vào, y chỉ cảm thấy cái tay kia nóng phỏng người, khiến y nhớ lại cảm giác bị vây trong cái ôm cực nóng ấm, chịch tới chịch lui tối hôm qua.
Chuyện như thế đã xảy ra tối hôm qua, mà giờ tên này còn có thể bình thản đụng chạm y à?!
Da mặt tên này dày ngang tường thành hử??
Bạch Đồ đẩy tay Vân Dã ra, xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa: “Quỳ xuống!”
Vân Dã bình tĩnh nhìn bóng lưng trắng thuần trước mắt.
Áo bào thêu hình non nước bao bọc lấy thân thể thon gầy, nghiêm chỉnh đứng đắn, thanh lãnh không nhiễm bụi trần. Suối tóc đen mượt mà rủ xuống sau lưng, mang theo hơi ẩm của sương sớm, che khuất vòng eo nhỏ tinh tế.
Ánh mắt Vân Dã dừng lại trên thắt lưng đối phương, yết hầu chuyển động lên xuống.
Vẻ ngoài của Chiêu Hoa Tiên Quân cực kỳ nổi danh ở Tu Chân giới, gương mặt kia tuấn mỹ, nhưng lại không hẳn là hoàn mỹ không tỳ vết.
Ít ra thì ở trong mắt Vân Dã chính là thế.
Hắn cho rằng người nọ luôn thánh thót như sương, chẳng buồn chẳng vui, gương mặt nhợt nhạt của y nên lộ ra phần phong tình. Giống như cặp mắt đào hoa kia vốn nên mang theo vô vàn dịu dàng, lại bởi vì con ngươi nhạt màu và tính cách cấm dục cứng nhắc của y, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Nhưng mà y càng như vậy, lại càng khiến người khác không nhịn được muốn “mạo phạm”, muốn nhìn thấy cảnh y xấu hổ giận dữ, hoảng hốt, mất khống chế.
Ý nghĩ này đã nhen nhóm từ ngày đầu tiên khi hắn trở thành đồ đệ của y.
Không, có lẽ còn sớm hơn nữa.
Vân Dã còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu khi hắn và Chiêu Hoa Tiên Quân gặp nhau, đấy là chuyện của kiếp trước. Khi đó, hắn bị đàn sói vứt bỏ, rơi vào tuyệt vọng, ngay lúc mạng sống của hắn sắp tàn lụi thì y xuất hiện.
Chiêu Hoa Tiên Quân giống như một vệt sáng chiếu vào cuộc đời xám xịt vô vọng của hắn, chiếm trọn mọi thứ.
Hắn theo Chiêu Hoa Tiên Quân vào Thiên Diễn Tông, mặc dù y chưa từng gặp mặt hắn, nhưng lại âm thầm giúp đỡ hắn khi biết hắn bị ức hiếp, lại hóa thành những người khác nhau để dạy hắn công pháp, giúp hắn tu luyện.
Đồ ngốc kia luôn cho rằng bản thân trốn rất kỹ, nhưng lại không biết rằng hắn đã sớm biết tất cả.
Người có bề ngoài lạnh băng như vậy, trong lòng lại rất mềm mại thiện lương. Giống như hiện tại, rõ ràng y có vẻ rất xa cách, lại rất giống một con thỏ nhỏ đang nhe răng giơ vuốt, khiến cho người khác muốn ôm vào lòng âu yếm.
Khóe miệng Vân Dã thoáng cong lên, từ từ khuỵ một gối xuống đất, thành thật quỳ gối sau lưng Bạch Đồ.
Thấy vậy, kẻ điều khiển kiếm trận tỏ ra hả hê.
Hắn tên là Mục Hề, là đồ đệ của chưởng môn Thiên Diễn Tông, tư chất thông minh, tu vi thâm hậu, uy tín trong phái vô cùng cao.
Mục Hề gia nhập Thiên Diễn Tông từ nhỏ, từ trước đến nay kính phục Chiêu Hoa Tiên Quân nhất, hắn cũng đã từng tự đề cử bản thân hi vọng được trở thành đệ tử của Chiêu Hoa Tiên Quân.
Nhưng từ đầu đến cuối không được như mong muốn.
Dựa vào cái gì, cứ cho là hắn không có tư cách làm đệ tử của Chiêu Hoa Tiên Quân, thì cũng không đến lượt cái tên phế vật tu hành mười năm cũng không kết ra kim đan.
Cũng may, người này sắp bị trục xuất khỏi sư môn.
Nghĩ đến đây, sự vui sướng trong lòng Mục Hề lại càng đậm, bước lên một bước, quy củ cúi đầu chào Bạch Đồ: “Kính chào Chiêu Hoa Tiên Quân. Vân sư đệ đánh bị thương đệ tử trông coi cấm địa, trốn khỏi cấm địa, đệ tử đang đuổi theo bắt y về theo môn quy.”
Sắc mặt Bạch Đồ lạnh băng, hỏi Vân Dã: “Có đúng là như vậy không?”
“Sư tôn, con…”
“Im miệng.” Bạch Đồ không nghe giải thích đã ngắt lời hắn, “Ngươi đánh bị thương đồng môn, giờ còn cãi?”
Vân Dã hậm hực ngậm miệng, Bạch Đồ nói: “Ta phạt ngươi chép kinh văn ba trăm lần, xong chuyện đến Giới Luật các nhận hình phạt đi.”
“… Vâng.”
Mục Hề lại càng hả hê, Bạch Đồ khẽ nói tiếp: “Ta không tới đây đã lâu, nên cũng không biết các ngươi tu luyện trận pháp đã đến cảnh giới này. Nhưng mà ngược lại ta muốn biết một việc…”
Bạch Đồ nhướng mắt lên, trong mắt hiện lên chút lạnh lùng: “Từ lúc nào môn quy lại cho phép các ngươi tùy tiện sử dụng kiếm trận Tru Tà để đối phó đồng môn?”
Mục Hề khẽ giật mình: “Tiên, Tiên Tôn…”
Bạch Đồ: “Kiếm trận Tru Tà chính là trận pháp Thiên Diễn Tông dùng để ngăn địch trừ ma, nếu trưởng lão không đồng ý thì không được tự tiện vận dụng. Vân Dã vẫn chưa bị khép tội, ai cho phép ngươi dùng kiếm trận để đối phó hắn?”
Hai tay đang buông thõng của Mục Hề bỗng siết chặt, thấp giọng nói: “… Đệ tử biết sai.”
“Biết sai thì tốt.”
Bạch Đồ vừa dứt lời, gió nổi lên quanh người y, cuốn cả đám đệ tử vào trong động Linh Hư.
“Tuân theo môn quy, tự tiện sử dụng đại trận, đúng ra nên giao cho chưởng môn tự mình xử trí. Nhưng chưởng môn ra ngoài vẫn chưa về, cho nên các ngươi ở đây quay mặt vào tường hối lỗi, đợi chưởng môn về núi rồi quyết định.”
“Tiên Tôn tha tội, Tiên Tôn…!”
Kết giới động Linh Hư tự động đóng lại, ngăn cách âm thanh của đám đệ tử ở bên trong.
Xử lý xong, Bạch Đồ quay đầu nhìn Vân Dã đang ngoan ngoãn quỳ sau lưng y, không nói một lời.
Bạch Đồ: “Đứng dậy, trở về với ta.”
Vân Dã không động đậy: “Quỳ lâu quá, con không đứng dậy nổi.”
Cặp mắt đẹp rũ xuống, giọng điệu oan ức, giống như Bạch Đồ bắt nạt hắn, khiến người khác không thể liên tưởng được đến sự ngang ngược hung ác của hắn đêm qua.
Bây giờ, Bạch Đồ vừa nhìn thấy tên này lập tức cảm thấy đau thắt lưng đau mông, tức giận không nơi xả.
Y mím môi, quẳng một câu “Vậy ngươi cứ tiếp tục quỳ đi”, rồi quay đầu biến mất trong bóng kiếm.
Bạch Đồ trực tiếp phi kiếm trở về đỉnh Lạc Hà.
Trên đỉnh Lạc Hà, bốn mùa đều là mùa xuân, nước tuyết trên núi cao đổ xuống tạo thành một hồ nước, giống như bích ngọc khảm vào đỉnh dãy núi. Trên bờ một đám liễu rủ non xanh, gió mát thổi qua, mang đến hương cỏ xanh nhàn nhạt.
Bạch Đồ ngồi hóng gió trong lương đình giữa hồ, rót chén trà uống, mới giảm bớt được phiền muộn nơi đáy lòng.
Bạch Đồ tự nhận mình thẳng đến không thể thẳng hơn, nếu không cẩn thận va chạm gây gổ với người khác, có lẽ y còn có thể giả bộ như không có gì, thế nhưng người nọ lại là cái tên y nuôi lớn từ nhỏ.
Trên đời này việc khó xử nhất chắc chỉ cũng đến thế này thôi.
Nhưng dù thế nào, y cũng phải nói chuyện rõ ràng với tên kia.
Bạch Đồ mới ngồi không bao lâu, đã nghe thấy tiếng chân quen thuộc vang lên sau lưng. Y đang định quay đầu, thì một thân thể bỗng dán lên lưng y.
Âm thanh khàn khàn vang lên bên lỗ tai Bạch Đồ, vừa nhỏ nhẹ, lại vừa ấm ức: “Tại sao sư tôn không đợi con?”
Hơi thở ấm áp phả sau tai của Bạch Đồ khiến toàn thân y cứng đờ, khẽ giãy dụa một chút nhưng vẫn không tránh được.
Tim y nhảy lên xuống kịch liệt, gắng hết sức duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Buông tay.”
“Không buông.” Vân Dã ôm càng chặt hơn, làm nũng nói, “Hôm nay sư tôn hung dữ với con, đồ nhi đã làm sai điều gì khiến sư tôn tức giận sao?”
Ngươi làm cái gì mà ngươi không biết à??
Bạch Đồ nghiến răng nghiến lợi, lực trong lòng bàn tay mạnh thêm, một tay đẩy người ra.
“Sư tôn, con không cố ý đánh bị thương thương bọn hắn đâu.” Vân Dã còn tưởng Bạch Đồ đang giận hắn vì rắc rối ngày hôm nay, vội vàng giải thích, “Chỉ là khi tỉnh lại không thấy sư tôn, con lại không thể ra khỏi động Linh Hư, vốn định nhờ đệ tử khác thay con thăm hỏi sư tôn. Nhưng mà… Sư tôn cũng biết bọn hắn xem con như cái đinh trong mắt, lại thêm Mục sư huynh tuần tra cấm địa ngay lúc đó, cho nên mới náo loạn như vậy.”
Vân Dã nửa ngồi xổm bên cạnh Bạch Đồ, ngửa đầu nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Đêm qua sư tôn làm lụng vất vả, sáng nay lại không từ mà biệt, đồ nhi chỉ lo lắng cho thân thể của người thôi.”
Hắn hắn hắn… Hắn đang nói linh tinh gì thế!
Bạch Đồ nghe vậy, mặt nóng bừng, y quay đầu, cứng nhắc trả lời: “Ta, ta thì có vấn đề gì mà lo lắng?”
Vân Dã nhìn chằm chằm vành tai ửng hồng của đối phương, yên lặng ngậm miệng.
Không phải chỉ là đánh bị thương vài đồng môn thôi, sao lại tức giận đến mức cả lỗ tai cũng đỏ lên vì tức?
Vân Dã yên lặng một lát, rồi nói: “Sư tôn, đêm qua…”
Bạch Đồ xém chút cháy thành thỏ trắng nướng thui, y sợ đối phương nói ra điều gì kinh thế hãi tục, hốt hoảng ngắt lời: “Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, ngươi không cần để trong lòng.”
“Sao vậy được?” Vân Dã đặt tay lên mu bàn tay Bạch Đồ, nói khẽ, “Sư tôn vì thay con xua tan tâm ma, hao phí không ít linh lực, sao đồ nhi có thể không để trong lòng.”
Hắn vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một bao vải: “Con vừa tiện đường ghé qua Ngưng Đan các, lấy được ít dược liệu bổ dưỡng, sư tôn nhớ dùng.”
“Không phải, ngươi…” Cuối cùng Bạch Đồ cũng hiểu được chỗ hơi là lạ ở đâu, môi y nhấp nhẹ, dò xét hỏi, “Chuyện xảy ra đêm qua, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?”
Vân Dã nghi hoặc nhíu mày, đáp: “Con chỉ nhớ rõ, tối hôm qua con bị tâm ma nhập thể, sư tôn thay con hộ pháp. Sau đó con hình như chìm vào trong mộng cảnh, nhưng tỉnh lại thì không nhớ được gì.”
“Chuyện này…”
Bạch Đồ ngẩn ra, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Y thực sự từng nghe nói qua, người bị tâm ma nhập thể, khi tỉnh táo trở lại sẽ không nhớ được trước đấy mình đã làm những gì.
Nói cách khác, Vân Dã cũng không biết chuyện phát sinh đêm qua?
Bạch Đồ lập tức bỏ qua lo lắng, ổn định tâm trạng, nghiêm mặt: “Không nhớ rõ cũng không sao, vi sư đêm qua thay ngươi đánh tan tâm ma, hiện tại ngươi đã không có việc gì, không cần lo lắng quá mức.”
Vân Dã yên lặng nhìn gương mặt kia, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Thật ra không phải hắn không nhớ rõ.
Lúc bị tâm ma nhập thể, hắn chìm vào một mộng cảnh kiều diễm mà trước nay chưa từng có.
Ở trong mơ, vị Tiên Quân thanh lãnh trác tuyệt này nằm ở dưới người hắn, mềm mại như hóa thành hồ nước mùa xuân, mặc cho hắn muốn làm gì cũng được, mặc hắn đùa nghịch.
Lưu luyến si mê nhiều năm bỗng trở thành sự thật, mộng cảnh kia vừa đẹp đẽ vừa chân thực, thậm chí mỗi tiếng than nhẹ bật ra khi đối phương vui thích đến không thể kiềm chế, mỗi tiếng khóc phát ra vì không chịu đựng nổi, đều phảng phất như ở bên tai.
Nếu đúng là thật, thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, sau khi mộng cảnh vỡ vụn, người này vẫn cao không thể với, xa không thể chạm như cũ.
Vân Dã giấu đi sự suy sụp trong mắt, ngoan ngoãn đáp lời: “Con đã biết thưa sư tôn.”
Bạch Đồ không hề chú ý đến sự khác thường của đồ đệ mình. Cả buổi sáng y đều phiền lòng vì chuyện này, giờ phát hiện ra Vân Dã không nhớ được gì, tâm tình tốt đến mức muốn nhảy cẫng lên, ngay cả những chỗ trên người bị dày vò qua lại tối hôm qua cũng không còn thấy đau mấy nữa.
Bạch Đồ ngăn cảm xúc muốn tuôn trào ra của mình, lên tiếng đuổi người: “Tốt, ngươi đã không sao, vậy thì đi Giới Luật các nhận phạt đi.”
Vân Dã trông vô cùng đáng thương: “Thật sự con phải đi sao?”
Bạch Đồ trầm mặt: “Nhanh đi, nếu không chép đủ ba trăm lần kinh văn thì không được trở về.”
“… Vâng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Đồ: Vui vẻ đến biểu diễn cảnh thỏ nhỏ xoay vòng tại chỗ.gif
Vân Dã: Đừng vui mừng quá sớm.
Bánh bao nào đấy (baby trong bụng): Ngạc nhiên không, kích thích không?
Hết chương 02