Bản Năng Si Mê - Chương 05
Chương 05: Muốn mượn tin tức tố của cậu
Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Diên
“Trên người có bị thương không?”
Trì Mục bình thản hỏi thăm, như là vừa nãy không nghe thấy chuyện gì kinh hãi lắm.
Lạc Ngu ngây ra, đột nhiên bật cười.
“Trì Mục này, tôi mới phát hiện ra cậu không đáng ghét như tôi vẫn nghĩ.”
Bây giờ Lạc Ngu sợ nhất là người khác biết cậu là Omega, sau đó đối xử với cậu như một sinh vật yếu ớt mỏng manh dễ vỡ, vì thế nên cậu mới không nói cho Đinh Duệ Tư biết.
Thực ra cậu rất có ác cảm với bản thân khi giới tính đã đổi, càng phản cảm với việc người khác vì thế mà đối xử khác biệt. Trong lòng Lạc Ngu, cậu hy vọng bản thân vẫn là một chàng Alpha như trước.
Cậu càng không muốn Trì Mục biết. Dù sao thì đối phương là Trì Mục, chỉ cần để lộ chút xíu yếu đuối trước mặt hắn là tự tôn của cậu đã không chịu nổi rồi.
Nếu phản ứng của Trì Mục là phản ứng mất kiểm soát của Alpha, hoặc là lộ ra một chút vẻ khinh bỉ ngả ngớn, có lẽ Lạc Ngu sẽ lập tức trả đồ rồi chạy, tuyệt đối không nói thêm chuyện khác.
Nói là cố chấp đáng cười hay tự tôn đáng cười cũng được, con người Lạc Ngu chính là như vậy.
Nhưng Trì Mục không như vậy. Lạc Ngu cũng biết Trì Mục sẽ không.
Tuy Lạc Ngu nhìn Trì Mục không thuận mắt, nhưng cũng đối với tính cách của hắn cũng biết. Thật lòng mà nói, nhân phẩm của tên Trì Mục này cũng được.
“Cậu quá khen.”
Trì Mục khách sáo nói cảm ơn, nhìn Lạc Ngu có vẻ phục hồi sức sống, khóe môi khẽ nhếch.
“Đúng rồi, cái này trả cậu.”
Lạc Ngu từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đặt trước mặt Trì Mục.
Nếu không có vụ tin tức tố chết tiệt này, Lạc Ngu đại khái sẽ trực tiếp ném quà về phía Trì Mục. Nhưng hiện tại lại rất khách khí đặt trước mặt Trì Mục, có thể nói là cực kì lễ phép.
“Nhìn không vừa mắt?”
Khóe môi đang nhếch lên lại hạ xuống. Trì Mục nhếch mày, không định giơ tay.
“Quá quý giá, không cần thiết, cậu tự đeo hoặc tặng người khác cũng được.”
Lạc Ngu tự nhận quan hệ của mình với Trì Mục không tốt, sao có thể nhận chiếc đồng hồ 6000 tệ của người ta. Lần sau sinh nhật Trì Mục, cậu không thể không tặng lại món đồ có giá trị tương đương hoặc cao hơn, thế này thì thôi đi.
“Đồ đã tặng đi tôi sẽ không lấy lại, cậu không muốn thì vứt đi.”
Trì Mục chẳng buồn nhìn cái hộp nhỏ, chỉ nhìn vào Lạc Ngu.
Năm ngoái hắn không biết sinh nhật Lạc Ngu, đến ngày hôm sau mới biết. Bù quà sinh nhật thì có vẻ cố ý quá, Lạc Ngu chắc chắn sẽ không nhận. Lúc trước có nghe được Lạc Ngu nhắc đến cái đồng hồ này với Đinh Duệ Tư. Hôm đó đi ngang qua trung tâm thương mại nhìn thấy, ma xui quỷ khiến mua về.
Hắn đoán Lạc Ngu hẳn sẽ không nhận quà trước mặt mình nên nhờ người tặng chung. Có kèm thiệp mừng nhưng không ghi tên, nghĩ chắc Lạc Ngu cũng không biết là hắn tặng. Ai mà ngờ được qua hôm sau liền bị người ta chặn ở phòng học trả đồ lại.
Trong mắt Trì Mục, Lạc Ngu vẫn là Lạc Ngu, có đột nhiên bị thay đổi giới tính cũng giống vậy thôi.
“Đại thiếu gia cậu nỡ chứ tôi thì không nỡ.”
Lạc Ngu thực sự rất thích cái đồng hồ này. Nghĩ một lúc vẫn nhét nó vào túi, cùng lắm thì năm sau lại mua đồ có giá tương đương tặng lại thôi.
Về phần vì sao lại là năm sau, thì bởi vì sinh nhật Trì Mục năm nay đã qua từ khoảng tháng một rồi. Thang Nguyệt hận không thể vác loa đi tuyên truyền, cậu muốn không biết cũng khó.
“Còn việc gì nữa à?”
Trì Mục đi về phía cửa, ngửi thử mùi hoa liên kiều trong không khí.
Nó đã tán đi không ít, người bên ngoài chắc không ngửi thấy đâu.
Lạc Ngu hít một hơi thật sâu, nhìn về bóng lưng Trì Mục nói: “Có, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
Trì Mục dừng bước, xoay người nghi hoặc nhìn về phía Lạc Ngu
Lạc Ngu: “Bác sĩ nói tin tức tố của tôi là loại mới, trên thị trường hiện nay không có thuốc ức chế nào có thể khống chế tin tức tố của tôi.”
Trì Mục: “Mượn tiền?”
Năng lực lý giải của Trì Mục rất mạnh. Không có thuốc ức chế đồng nghĩa với phải nghiên cứu, nghiên cứu thì cần tiền.
Trì Mục: “Mượn tiền không vấn đề gì, tôi có thể hỏi thăm trong nhà giúp cậu, chú tôi làm trong ngành này.”
Lạc Ngu: “Tôi cảm ơn ngài?”
Trì Mục: “Không cần khách khí.”
Lạc Ngu cảm thấy Trì Mục thật tuyệt. Sao đến giờ cậu mới biết người này hào phóng như vậy chứ?
Cậu chần chừ một lúc, ngón tay sốt ruột nắm lấy góc áo.
Trì Mục nhận ra cậu dường như có lời muốn nói, lặng lẽ đợi cậu mở lời.
Nếu như không phải chuyện gì bắt buộc thì có lẽ Lạc Ngu sẽ không nhờ hắn giúp đỡ.
“Không phải vấn đề tiền bạc, không cần cậu cho mượn tiền. Tôi…” Lạc Ngu nhíu mày, vẫn là nói ra câu nói đó, “Tôi muốn mượn tin tức tố của cậu.”
Một câu này vừa thốt ra thì dường như những câu sau cũng trở nên trôi chảy.
“Tin tức tố của tôi rất đặc biệt, thậm chí không thể tùy tiện tìm một Alpha đánh dấu. Chỉ có Alpha hoàn toàn phù hợp mới có thể áp chế. Trì Mục, nhà tôi đã tìm phòng thí nghiệm, nhưng nghiên cứu thuốc ức chế cần một thời gian. Trước lúc đó, cậu có thể giúp tôi không?”
Lạc Ngu nói rất vội, đầu lông mày vẫn nhíu chặt.
“Đương nhiên, nhờ cậu giúp là tôi nợ cậu một ân tình, cậu muốn tôi làm gì cũng được.”
Lạc Ngu bổ sung, không phải muốn người ta làm không công.
“Hoàn toàn phù hợp?”
Trì Mục lẩm bẩm, thần sắc hơi quái dị.
Trì Mục đè xuống những xao động trong lòng, nhìn thiếu niên mỹ lệ như hoa ở trước mắt. Tầm mắt chuyển từ xương mày đến đôi môi đầy đặn, từng tấc từng tấc.
Chẳng trách khi nãy vừa ngửi thấy mùi hương của Lạc Ngu, hắn lại hơi mất khống chế. Cũng chẳng trách Lạc Ngu ngửi thấy mùi hương của hắn sẽ trở nên mềm mại ngọt ngào như vậy.
“Đúng vậy, rất kì lạ nhỉ? Hai chúng ta lại là hoàn toàn phù hợp.”
Trên mặt Lạc Ngu treo một nụ cười tự giễu. Nếu là trước đây, có người nói với Lạc Ngu có một ngày cậu với Trì Mục là hoàn toàn phù hợp, cậu sẽ mời người đó tới bệnh viện kiểm tra não bộ.
“Nếu cậu không tin thì có thể cùng tôi tới kho số liệu gen một chuyến. ”
Lạc Ngu nghĩ phỏng chừng Trì Mục cũng không thể chấp nhận được, chẳng ngờ vẻ mặt Trì Mục vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Trì Mục: “Được.”
Lạc Ngu: “Hả?”
Trì Mục: “Tôi nói, được, tôi giúp cậu.”
Lạc Ngu có chút không thể tin nổi: “Cậu cứ thế mà đồng ý à? Cậu không có yêu cầu gì sao?”
Trì Mục thong thả chậm rãi trả lời: “Coi như là làm một việc tốt. ”
Lạc Ngu khách khí nói: “Đội ơn ngài.”
Bây giờ, Trì Mục trong mắt Lạc Ngu như phủ thêm ánh hào quang của Chúa! Thêm một đôi cánh là có thể cos đại thiên sứ!
Trì Mục: “Khách khí.”
Trì Mục nói xong thì ngừng một chút, ánh mắt đầy hàm ý lướt qua người Lạc Ngu.
Hắn nhìn dáng vẻ Lạc Ngu thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy Lạc Ngu hình như đơn thuần hơn rất nhiều so với hắn vẫn tưởng, ít nhất trong việc hiểu biết về bản năng của Alpha thì cậu hơi ngốc.
Lạc Ngu không biết hoàn toàn phù hợp có ý nghĩa gì sao? Nó có nghĩa là hắn chỉ cần ngửi thấy mùi hương mê hoặc của cậu sẽ phát điên, mất không chế, sẽ có dục vọng khống chế và độc chiếm cực đại với cậu. Điều này giống như một con rồng bảo vệ báu vật của mình. Người khác chỉ cần nhìn Lạc Ngu một cái thôi là hắn đã cảm thấy có nguy hiểm rồi.
Trong lòng Trì Mục nghĩ miên man nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, mở miệng nói: “Ngược lại là cậu đấy, yên tâm với tôi hả?”
“Đúng vậy, đến cậu mà còn không yên tâm thì tin được ai nữa chứ? Dù sao cậu nhất định sẽ không có cảm giác với tôi.”
Lạc Ngu khẳng định. Không phải đang tâng bốc Trì Mục mà là cảm thấy con người Trì Mục rất quân tử.
Trì Mục có một kiểu khí chất không giống với người khác, từ nhỏ đã vậy, dường như luôn trầm tĩnh hơn người khác. Trước nay chưa từng tiếp nhận ý tốt của Omega, như thể tất cả mọi người trong mắt hắn đều giống nhau.
Trước kia Lạc Ngu cảm thấy là hắn giả vờ, nhưng bây giờ lại thấy Alpha như vậy quả là hiếm có khó tìm.
Vì thế nên dù hai người có độ phù hợp 100% thì cậu cũng không hoảng. Trong trường hợp đầu óc bình tĩnh không có tin tức tố quấy nhiễu, Trì Mục sao có thể thích cậu chứ? Tất nhiên cậu cũng không thể nào thích Trì Mục nha.
Nhưng Lạc Ngu không biết rằng, trên thế giới này có một thứ được gọi là flag: vừa lập là thành.
Bên ngoài phòng học, Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt mỗi người gác một bên, cãi nhau không ngừng. Bên cạnh Thanh Nguyệt còn có một nam sinh đeo kính yên tĩnh lạ thường.
Thang Nguyệt: “Tôi nói chứ Lạc Ngu không thể yên tĩnh một ngày à? Nghe nói hôm qua cậu ta phải nhập viện, chưa ăn đủ giáo huấn hay sao mà nay còn đến kiếm chuyện thế?”
Đinh Duệ Tư: “Ngu ca tụi tôi hôm qua vì nghĩa diệt thân mới nhập viện. Coi coi mấy cái lời bẩn thỉu của cô này, sợ chủ nhân nhà cô thua à?”
Thang Nguyệt tức đến bật cười: “Cũng không biết ai là bại tướng dưới tay ha? Huống hồ, có bản lĩnh thì so thành tích học tập đi, chấp cậu mười tám con phố cũng dư sức thắng.”
Đinh Duệ Tư: “Học giỏi có gì hay chứ, còn không phải bị Ngu ca của bọn này đánh sấp mặt.”
Bên trong chưa làm gì, bên ngoài lại sắp đánh nhau đến nơi.
Ngụy Kha đẩy kính mắt, vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Không thì hai người đánh luôn đi?”
Thang Nguyệt nhảy dựng lên: “Ngụy Kha, cậu đứng theo phe nào đấy!”
Đinh Duệ Tư bĩu môi: “Còn khướt tôi mới đánh nhau với cậu ta.”
Tuy rằng đều là Alpha nhưng kết cấu sinh lí ở nửa trên của nam Alpha và nữ Alpha vẫn có sự khác biệt. Lần trước Đinh Duệ Tư đánh nhau với Thang Nguyệt, tí nữa thì bị ngực của cô nàng đè chết. Càng nhục nhã hơn là lúc đi vệ sinh, cậu phát hiện ấy ấy của mình không to bằng Thang Nguyệt. Từ đó cậu hoàn toàn không muốn có tiếp xúc thân thể gì với Thang Nguyệt nữa.
Tiếng mở cửa cắt đứt cuộc cãi vã. Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt vội vàng tới kiểm tra xem họ có bị thương không thì phát hiện lần này cả hai đều rất bình tĩnh, thậm chí quần áo cũng không lộn xộn.
“Đi thôi, Nhụy Ti.”
(*) Duệ Tư 睿思 và Nhụy Ti 蕊丝 đọc gần giống nhau, mình cũng không biết có ý nghĩa gì phía sau không nên để nguyên.
Lạc Ngu cao hơn Đinh Duệ Tư 3cm, ôm cổ Đinh Duệ Tư dễ như ăn kẹo rồi kéo người đi trước.
Trì Mục bất giác hơi nhăn mày nhưng nhanh chóng giãn ra, nhìn theo bóng lưng Lạc Ngu đang vui vẻ rời đi.
Thang Nguyệt muốn hỏi gì đó nhưng Trì Mục hơi lắc lắc đầu, cô lập tức không nói nữa.
Bọn họ đi về phía cầu thang khác. Lúc Ngụy Kha đi qua cửa ra vào, tầm mắt liếc qua phòng học trống không.
Có một mùi ngọt cực nhẹ cực nhạt, vào lúc hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận hơn đã biến mất, giống như ảo giác của hắn.
Bên này Trì Mục lặng lẽ rời đi, Lạc Ngu bên đó lại giống như đang đón Tết.
Đinh Duệ Tư: “Đánh thắng rồi?”
Lạc Ngu: “Ờ hớ.”
Đinh Duệ Tư: “???”
Đinh Duệ Tư: “Không phải. Ngu ca, sao cậu lại cười kiểu lạ lùng vậy?”
Đinh Duệ Tư đột nhiên có chút bối rối. Lần trước cậu thấy Lạc Ngu cười như vậy là khi hai người bị một đám người đuổi hết ba con phố, cuối cùng chạy đến cục cảnh sát mới giữ được một mạng, đã vậy còn bị gọi phụ huynh.
Lạc Ngu lắc đầu: “Cậu không hiểu. Anh đây là trong cái khổ có cái sướng.”
Cũng không phải là vui vẻ gì, chỉ là cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn.
Tuy rằng gặp phải sự biến đổi hơi tồi tệ, nhưng may mà cũng không phải quá bất hạnh.
Trên đường từ Hệ thống ghép đôi gen về nhà, Lạc Ngu không chỉ một lần nghĩ tại sao người đó lại là Trì Mục, sao có thể là Trì Mục.
Bây giờ nghĩ lại, may mà là Trì Mục.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập: Alpha nữ không có 2 bộ phận sinh dục, mà là những em gái có JJ
Thiết lập muốn mạng mà 😭