Bản Năng Si Mê - Chương 06
Chương 06: Trấn an
Chuyển ngữ: Hie
Chỉnh sửa: Diên
Bởi vì thời kỳ phát tình không ổn định nên Lạc Ngu xin nghỉ nửa tháng.
Chủ nhiệm lớp tuy lo lắng cho tình trạng của cậu song vẫn không quên dặn dò Lạc Ngu nhớ học bài.
[Cô chủ nhiệm]: [Chia sẻ: Một vài bài thơ dễ nhớ khi bị ốm…]
[Cô chủ nhiệm]: [Chia sẻ: Nỗi đau giúp cải thiện trí nhớ…]
[Cô chủ nhiệm]: [Chia sẻ: Một vài tác phẩm văn học mà tôi phải đọc khi bị ốm…]
[Lạc Ngu]: … Cảm ơn cô ạ.
Lạc Ngu nằm trên giường chán nản bấm vào mấy bài chia sẻ WeChat đó, thà nhìn mấy thứ này còn hơn nhìn Trì Mục đang ngồi cạnh giường mình.
Hôm nay Trì Mục mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo quy củ che kín cổ tay. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến hắn như bị một tầng ánh sáng bao quanh.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lật từng trang sách, khiến người nhìn vào cảm thấy năm tháng thật bình yên, ngoại trừ Lạc Ngu. Cậu chỉ cảm thấy vừa lúng túng vừa xấu hổ, thậm chí còn muốn tìm Đinh Duệ Tư diễn một đoạn tướng thanh để làm dịu bầu không khí.
Về việc tại sao mới sáng sớm mà Trì Mục lại có mặt ở nhà cậu thì chuyện này phải quay lại tối hôm qua.
Sau khi Lạc Ngu về nhà, cậu nói với mẹ về việc Trì Mục nguyện ý giúp đỡ. Mẹ cậu rất vui vẻ, bắt cậu đưa số điện thoại của Trì Mục rồi gọi điện cảm ơn gần mười phút, mừng đến suýt khóc.
Lạc Ngu vốn đã dặn mẹ đừng làm phiền người ta quá nhiều, nhưng không hiểu Kiều Uyển Dung và Trì Mục thương lượng một hồi lại đưa ra quyết định Trì Mục sẽ nghỉ học một tuần và tạm thời ở nhà cậu.
Lạc Ngu không có quyền đưa ra ý kiến, thành ra mọi chuyện cứ thế được chốt lại.
Vì vậy, khi Lạc Ngu ngủ dậy vừa ra cửa liền nhìn thấy Trì Mục đang ngồi trên ghế sô pha. Sau đó, dưới sự ra hiệu của mẹ cậu mà mời mời bạn vào phòng rồi bắt đầu một ngày xấu hổ như vậy.
Lạc Ngu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày này. Chuyện tồi tệ hơn cả việc nhờ Trì Mục giúp mình vượt qua kì phát tình là phải ở chung phòng với Trì Mục chờ đợi kì phát tình không ổn định của mình tới.
Mỗi phút mỗi giây đều làm cho Lạc Ngu bứt rứt đến mức không có tâm trạng chơi game, chỉ đành tùy tiện tìm mấy mẩu truyện ngắn hài hước đọc.
Di động đột nhiên rung lên, là Đinh Duệ Tư gửi tin nhắn, Lạc Ngu nhìn thời gian, quả nhiên lúc này đang ở trong lớp.
[Nhụy Ti]: Ngu ca, cậu biết không, hôm nay Trì Mục cũng xin nghỉ học á!
Lạc Ngu thầm nghĩ, cmn người ngồi ngay bên cạnh tớ, tớ không biết mới là lạ.
[Lạc Ngu]: Thì?
[Nhụy Ti]: Không phải là do hôm qua bị cậu đánh cho bị thương à? Không hổ danh là Ngu ca của tớ, có thể đánh người bằng nội lực mà không cần dùng đến tay chân!
[Lạc Ngu]: Anh em, bớt nịnh hót đi.
[Nhụy Ti]: Hihi, ok cậu.
[Nhụy Ti]: Nhưng hắn không đi học, đạo cụ của tớ hết xài được rồi!
[Lạc Ngu]: Đạo cụ gì???
[Nhụy Ti]: Đồng hồ cũ.
Lạc Ngu không nhịn được bật cười thành tiếng, nghĩ thầm Đinh Duê Tư quả thật là cái đồ ngốc nghếch hết thuốc chữa.
[Lạc Ngu]: Cất đi đã, tạm thời không dùng được, học hành tử tế đi.
[Nhụy Ti]: Ok. Khi nào thì cậu đi học lại thế? Không phải xuất viện rồi à? Chẳng lẽ chưa lành hẳn?
[Lạc Ngu]: Nói sau đi, tớ ở nhà chơi hai ngày.
[Nhụy Ti]: Oke, tan học tớ tới nhà cậu.
[Lạc Ngu]: Mẹ tớ mới tậu cho tớ hai mươi bộ đề thi. Cậu đến vừa hay làm đề với tớ, là anh em thì phải làm đề cùng nhau.
[Nhụy Ti]: 886. (~ tạm biệt)
Lạc Ngu tắt WeChat, Đinh Duệ Tư bày trò làm phiền một lúc ngược lại làm cậu cảm thấy khá hơn.
Cậu ngồi dậy, nhìn Trì Mục đang ngồi trên ghế cạnh giường.
Trì Mục vẫn đọc sách, mắt cũng không thèm nhấc lên. Đúng rồi, sách hình như là Trì Mục tự mình mang tới.
“Trì Mục, chơi game không?”
Lạc Ngu chưa bao giờ ở chung an ổn với Trì Mục như vậy, mỗi lần gặp không phải đánh nhau thì là đang trên đà đánh nhau trên đường, tính ra nên kiếm chuyện gì làm mới phải.
“Không chơi.”
Trì Mục lịch sự ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng tập trung vào sách.
Lạc Ngu biết mình hỏi cũng như không, mở máy vào game.
Trì Mục luôn thờ ơ nhạt nhẽo vậy đấy, lộ ra sự kiêu ngạo làm người khác phải e dè.
Nhưng như thế cũng tốt, cậu rất yên tâm.
Lạc Ngu mở game, vào đội bốn người, chọn đi rừng.
Lạc Ngu rất thích súng, thành thạo nhiều trò chơi bắn súng. Lý tưởng của cậu là một ngày nào đó đỗ vào học viện quân sự để được dùng súng thật. Nhưng hiện tại mơ ước chỉ là ước mơ, may sao vẫn còn chơi được game.
Lạc Ngu trong lòng có tâm sự nhưng thao tác tay vẫn không chậm, sau khi vơ vét hết tài nguyên ở ngoài, đủ đồ thì bắt đầu đi thu thập đối thủ.
Vòng bo thay đổi liên tục, Lạc Ngu chặn cây cầu, sẵn sàng chơi khô máu.
Một đội đủ người xông tới, Lạc Ngu di chuyển ngón tay, ngay khi đối phương ló đầu ra liền ném bom, bên kia lập tức mịt mù khói lửa.
Lạc Ngu bình tĩnh phán đoán vị trí rồi ném hai quả lựu đạn vào đó.
Nhịp tim của cậu tăng nhanh, hơi thở dần trở nên gấp gáp và bắt đầu nóng lên.
Lạc Ngu nghĩ thầm, cũng đâu phải lần đầu chặn cầu mà sao nay lại khẩn trương thế nhỉ? Chợt cậu ý thức được điều gì, thấp giọng chửi thề.
Cơ thể bắt đầu mất kiểm soát nóng dần lên, mùi thơm thoang thoảng của hoa liên kiều bắt đầu tràn ra từ tuyến thể không được che đậy phía sau, tràn ngập khắp căn phòng.
Hô hấp Lạc Ngu trở nên gấp gáp, ngay cả hình ảnh trước mặt cũng dần trở nên mơ hồ.
Mẹ nó, bố mày đang chặn cầu đấy!
Lạc Ngu hận không thể bóp chết kỳ phát tình ngang ngược của mình, tại sao lại chọn đúng lúc này cơ chứ!
Trì Mục khép sách lại, cảm thấy hơi khó thở, mím môi cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng.
Khi bàn tay lạnh lẽo chạm vào gáy, Lạc Ngu vẫn còn giãy giụa: “Để tôi chơi xong đã!”
Trì Mục cũng không thúc giục, dù sao hắn cũng chờ được.
Ngón tay như có như không vuốt ve phần gáy thiếu niên, hương thơm ngọt ngào tràn ra mãnh liệt quấn lấy hắn liên tục, dụ dỗ và thúc giục hắn tiết ra tin tức tố.
Lạc Ngu rất cố gắng tập trung nhưng sóng nhiệt liên tục cuốn lấy cơ thể cậu, không cho cậu chống cự.
Vẻ diễm sắc xuất hiện trên mặt cậu, ngay cả cổ cũng có màu hồng nhạt.
Trì Mục nhíu mày, độ xứng đôi 100% thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ví dụ như vào ngay lúc này, hắn chỉ muốn vứt bỏ thứ trong tay Lạc Ngu, buộc Lạc Ngu phải nhìn vào mắt hắn, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Bản năng Alpha không ngừng thúc giục, nói cho hắn biết đây là Omega của riêng hắn. Hắn có thể không kiêng nể gì mà để lại dấu ấn của mình trên đó, tuyên bố chủ quyền với mọi người.
Đầu ngón tay Trì Mục vẫn không nhanh không chậm mà vuốt ve vùng nhỏ sau gáy, kiên nhẫn chờ đợi Lạc Ngu.
Lạc Ngu gắng gượng đổi mạng với hai người bên đội đối thủ, nôn nóng kéo tai nghe xuống, thoạt nhìn tâm trạng không tốt lắm.
Nếu không phải tại cái tình trạng không đúng lúc này thì chắc chắn mình cậu đánh bốn người họ không thành vấn đề.
Ngay khi Lạc Ngu ném điện thoại đi, Trì Mục rốt cuộc cũng tiết ra tin tức tố.
Giống như một giọt nước bắn vào trong chảo nóng, bùng lửa lên trong tích tắc, cả hai loại tin tức tố lập thức quấn lấy nhau và hòa quyện trong không khí.
Hương bạc hà cuốn lấy các giác quan của Lạc Ngu ngay lập tức, game gủng gì cũng bị quẳng ra sau đầu, vô thức dần tiếp cận Trì Mục.
“Trì Mục…”
Lạc Ngu hai mắt ướt át, cậu nắm chặt quần áo của Trì Mục, theo bản năng gọi tên người trước mặt.
“Tôi ở đây.” Trì Mục khàn giọng, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lạc Ngu, trấn an cảm xúc của cậu.
Ngoại trừ cái nhìn vội vàng lướt qua trong phòng học ngày hôm qua, Trì Mục chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng sự mềm yếu ỷ lại của Lạc Ngu như vậy.
Cho dù hôm qua xảy ra chuyện như vậy, Lạc Ngu trong lòng hắn trước sau vẫn là thiếu niên bướng bỉnh khó thuần, mạnh miệng không chịu thua.
Vì vậy, trong phút chốc, ánh mắt ấy làm cho Trì Mục đột nhiên rung động, mãnh liệt hơn rất nhiều sự kích thích mà tin tức tố mang tới.
Trì Mục khắc chế suy nghĩ muốn hôn Lạc Ngu, cho dù Lạc Ngu bộ dáng lúc này trông như đang đòi hôn.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để không bị quấy nhiễu bởi ảnh hưởng của thị giác, tay cố gắng kiềm chế chỉ chạm vào khuôn mặt của Lạc Ngu.
Mặc dù không có kinh nghiệm trong việc này, nhưng khóa học sinh lý hắn học khá tốt.
Khi Omega đang trong kì phát tình, hãy cố gắng áp dụng phương thức ôm, hôn và vuốt ve để an ủi Omega. Chờ khi Omega không bài xích nữa thì cắn lên gáy Omega tiến hành kí hiệu tạm thời.
Hắn là người hơi cổ hủ, thậm chí khi vuốt ve cũng thể hiện ra sự thân sĩ.
Trong lúc thị lực bị mất đi, các cảm giác khác dường như được phóng đại lên nhiều lần.
Lạc Ngu cảm thấy rất khó chịu, cảm giác khó chịu này khác với sự thống khổ như muốn tan vỡ ngày đó.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi, hơi thở nóng rực.
Tin tức tố trấn an chỉ quanh quẩn bên ngoài, cậu theo bản năng cảm thấy bất mãn.
Vừa hay người trước mặt thật sự quá đáng, một tay vuốt má, một tay sờ tuyến thể nhưng không chịu làm gì khác, trừ việc hào phóng cho tin tức tố hào ra thì mấy chuyện khác đều keo kiệt.
Hương hoa trong không khí phảng phất càng thêm rêu rao, làm cho mùi hương bạc hà lạnh lẽo trở nên ấm áp.
“Lạc Ngu.” Trì Mục thì thào tên Lạc Ngu, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Trước khi Lạc Ngu kéo hỏng cúc áo sơ mi, Trì Mục kéo Lạc Ngu nghiêng qua một bên, Alpha dễ dàng cắn qua tuyến thể sau gáy Omega, rót tin tức tố của mình vào cơ thể cậu.
Lạc Ngu được trấn an ủi thoải mái nhắm mắt lại, tin tức tố phù hợp làm bình ổn sự xao động, trả lại mọi thứ bình yên.
Trì Mục hai mắt u ám thở ra một hơi, bối rối xoa xoa mi tâm, mặc kệ trái tim đập loạn cùng nhiệt độ cơ thể mà cố gắng bình tĩnh hô hấp.
Đấu trí với bản năng khiến hắn có chút mệt mỏi. Hắn chạm vào dấu răng trên gáy Lạc ngu, cầm lấy điện thoại bắt đầu tìm kiếm Thanh Tâm Chú.
Lạc Ngu ngủ liền một mạch ba tiếng đồng hồ mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại, cậu hận không thể tát mình một cái rồi kính cẩn lập đền thờ cúng Trì Mục.
Bên trái viết thanh tâm quả dục, bên phải viết tọa hoài bất loạn. Bên trên treo một bức hoành phi: quân tử chân chính.
(*) Tọa hoài bất loạn: ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu. (theo ChanhKien.org)
Lạc Ngu hai mắt rưng rưng: “Anh trai à! Tương lai anh sẽ là anh ruột của em!”
Lạc Ngu: “Ai làm phiền anh chính làm phiền em!”
Trì Mục bình tĩnh nói, “Ngoại trừ cậu ra thì không ai làm phiền tôi, anh ruột thì thôi, không chơi luận loan.”
Lạc Ngu vẻ mặt tội lỗi: “Thực xin lỗi, câu vừa rồi tôi rút lại. Hình như tôi muốn lại muốn chửi cậu rồi.”