Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 08
Chương 08: Kinh diễm
Chuyển ngữ: Dẹt
Chỉnh sửa: Sắc
Chu Dã không hỏi vì sao Bùi Úc biết bức tranh vẫn ở nhà cô Lê Nguyên, cũng không hỏi tại sao đến lúc đó nhất định sẽ có người làm sáng tỏ.
Dù sao thì chim hoàng yến cũng là bán tiên mà, không đến lượt hắn hỏi mấy chuyện này.
Thậm chí Chu Dã còn thấy vui mừng nữa, Hứa Mộ Trạch đúng là bị mù, chim hoàng yến tốt như vậy mà không biết quý trọng. Nếu chim hoàng yến vẫn còn giúp Hứa Mộ Trạch thì có lẽ việc hợp tác giữa hắn và Lý thị sẽ đi tong mất.
Phản diện hết sức phấn chấn dẫn chim hoàng yến ra ngoài mua nguyên vật liệu.
Căn biệt thự kiểu Trung của Chu Dã rất rộng, chỉ riêng bức tường rào ở bên ngoài thôi đã đủ cho Bùi Úc vẽ rất lâu rồi, vì để tránh việc đang vẽ nửa chừng thì hết đồ, phản diện keo kiệt không chịu mua thêm, Bùi Úc định bụng hôm nay sẽ mua đủ tất cả mọi thứ luôn.
Dạo một hồi lâu ở khu bán nguyên liệu, chỉ riêng màu acrylic và cọ vẽ mà Bùi Úc đã vét hết một đống, túi lớn túi nhỏ suýt nữa xách không hết.
Chu Dã đi theo đằng sau, tò mò sờ chỗ này chạm chỗ kia.
Vẽ tranh ấy mà! Không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, người biết vẽ đều rất tài năng! Toàn thân đều là nội hàm và tế bào nghệ thuật!
Trong lòng phản diện nghĩ vậy, vì thế hắn đi theo Bùi Úc cũng thấy thơm lây, bắt chước mua màu này, mua bút kia, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để hắn cảm thấy đặc biệt sang, rất có nội hàm.
Hôm nay khi đi bộ, lưng cũng thẳng hơn so với ngày thường.
Hắn lại tiến gần thêm một bước đến khí chất của sự xa hoa, giàu sang.
Đến lúc tính tiền, sự keo kiệt đã lộ nguyên hình.
“Ngài quét thẻ hay sao ạ?” Nhân viên thu ngân nhìn số tiền khá lớn nên lễ phép hỏi.
Bùi Úc quay đầu nhìn Chu Dã đang im lặng ở sau lưng: “Chu tổng?”
Phản diện ngây người, khó hiểu nhìn chằm chằm Bùi Úc mất mấy giây, chợt cảm thấy điều gì đó không đúng khiến lông mày dựng lên hai lần.
“Chim hoàng yến? Cậu xem tôi là máy rút tiền?”
Bùi Úc cũng thấy điều gì đó không ổn, mỉm cười ra hiệu cho nhân viên thu ngân sau đó nhường chỗ cho những người ở phía sau tính tiền rồi kéo nhân vật phản diện nhích sang một bên.
“Chu tổng à, nơi cần sửa sang chính là nhà của ngài đó.”
Mặt Chu Dã đầy sự bất mãn, nhưng hắn vẫn cần mặt mũi, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu bảo là miễn phí sao? Tôi bỏ tiền ra thì còn gì là miễn phí nữa?”
Bùi Úc tựa như một cái máy không cảm xúc, khẽ mỉm cười.
“Chu tổng, tôi chỉ cung cấp nhân lực, không lý nào lại phải cung cấp nguyên vật liệu. Huống hồ tôi chỉ mới tốt nghiệp, vẫn còn nợ Huabei ba nghìn tệ kia kìa. Nếu Chu tổng trông cậy tôi cung cấp nguyên vật liệu cũng được thôi, ngài đợi thêm mấy năm nữa tôi gom góp đủ tiền rồi vẽ cho ngài nha?”
Sao mà hắn có thể chờ nỗi chứ? Hắn biết ngôi nhà kia không phải là phong cách Syria* mà chỉ là một ngôi nhà xây thô, hắn cũng đoán được đã có bao nhiêu người ngấm ngầm cười nhạo sau lưng hắn, vậy nên hắn phải gấp rút lấy lại mặt mũi!
*Phong cách Syria ý là ngôi nhà láng xi măng, đây là cách nói vui ở trên mạng.
Mà chim hoàng yên còn đang nợ ba nghìn nữa chứ… Thôi được rồi!
Mặt Chu Dã sầm lại quay người đến quầy thu ngân, lấy ví tiền ra móc một xấp tiền đỏ, ngón tay cái định đưa lên miệng chợt khựng lại.
Bùi Úc thấy nhân vật phản diện lè ra một đoạn đầu lưỡi nhỏ, ngón tay cái sắp chạm tới bỗng dừng lại, vừa vội vàng rụt tay lại vừa cuống cuồng ngó nhìn xung quanh, đầu lưỡi vẫn ở giữa môi chưa kịp thu về, trông cực kỳ ngây thơ.
Sau khi chắc chắn không có ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm, đập xấp tiền một cái rồi mới bắt đầu đếm.
Bùi Úc cười trộm, chắc hẳn là phản diện có thói quen liếm tay đếm tiền, bây giờ đang mang theo lớp ngụy trang nhà giàu, sợ mất mặt nên mới đổi.
Chu Dã đếm tiền xong, liếc nhìn máy thu ngân rồi mở ví ra lật qua lật lai, rút ra mấy tờ năm đồng, mười đồng, sau đó lại lắc lắc ví, nghe thấy tiếng lọc cọc thì mở ngăn khóa ra tìm tiền xu.
Một tệ, hai tệ, một hào, . . .
“Thưa anh, còn thiếu năm tệ bốn hào nữa.” Nhân viên thu ngân nói.
Chu Dã nhíu mày, nói: “Bỏ số lẻ đi.”
Nhân viên thu ngân khó xử cười: “Không được đâu anh, tôi không có quyền giảm giá cho khách hàng ạ.”
Chu Dã liếc nhìn ví tiền, toàn thân đều thấy vô cùng phiền não, chỉ thiếu có chút xíu à!
Cuối cùng hắn cũng nhét đống tiền đó vào ví, lấy thẻ ra quét.
Trông phản diện lúc này rất không vui nên Bùi Úc thức thời nhấc túi lớn túi bé, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, cậu không im lặng tránh chọc giận hắn.
“Tôi không thích quét thẻ.” Phản diện hung dữ nói.
Bùi Úc cảm thấy không hiểu lắm, với cả đồ đạc quá nặng, xách rất tốn sức nên cậu không muốn đáp.
“Quét thẻ thoáng cái tiền đã biến mất, rất không chân thật, tôi thích tiền tài hữu hình.” Phản diện nói tiếp.
Bùi Úc vẫn không đáp, cậu nhìn phản diện vừa lầm bầm lầu bầu vừa càng đi càng nhanh, mắt thấy bản thân không theo kịp bèn dứt khoát đặt túi lớn túi bé xuống đất nghỉ ngơi lấy lại hơi.
Chu Dã nói cả nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng đáp nào, hắn vừa quay đầu đã thấy chim hoàng yến cách cả trăm mét đang thở hổn hển nhìn tự lòng bàn tay.
Sắc mặt nhân vật phản diện sầm xuống, cau mày bước đến.
Da của chim hoàng yến rất trắng, nhìn qua rất mềm mại, lúc này trong lòng bàn tay lại có hai vết lằn do bị siết chặt, màu đỏ trên làn da trắng lại càng thêm đỏ, nhìn qua có thể thấy túi đồ kia nặng bao nhiêu.
Chu Dã liếc nhìn túi lớn túi nhỏ trên mặt đất, khinh thường chậc một tiếng sau đó lại liếc nhìn Bùi Úc.
“Da vừa non vừa mềm, chim hoàng én gì chứ, chả biết làm gì cả, cái gì cũng không xong!”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng phản diện vẫn khom người nhấc hết đồ lên, thoạt nhìn không tốn chút sức nào, nói: “Mau đuổi theo, đi bộ thôi chắc không mệt đâu nhỉ?”
Bùi Úc bị chê bai thì bĩu môi, cử động cánh tay để thả lỏng gân cốt, dễ dàng đuổi theo phản diện.
Không thích chim hoàng yến da thịt nhẵn nhụi mềm mại, không lẽ hắn thích chim hoàng yến lực điền?
Thời tiết mùa hè nóng bức, đi ra ngoài một hồi toàn thân đã nhớp nháp mồ hôi. Bùi Úc đoán trước được nên vừa rồi đã mua hai bộ quần áo và một bộ đồ ngủ, đương nhiên là dùng tiền của cậu.
Sau khi được phản diện đồng ý, Bùi Úc lập tức đi tắm rửa thay quần áo.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc hơi dài vẫn đang nhỏ nước, Bùi Úc cảm thấy hơi phiền phức, dự định ngày mai sẽ đi cắt ngắn.
Trong phòng khách, Chu Dã đặt quyển sách tiếng anh tiểu học xuống, nhìn Bùi Úc đang chậm rãi lau tóc lại sinh ra một chút hoài nghi với bản thân.
Hắn nhìn quanh căn nhà này, xác định đây là nhà của mình không sai, lại nhìn chim hoàng yến thanh tao kia, đổ mồ hôi là muốn đi tắm, ra khỏi phòng tắm thì nhìn như một quý công tử, hắn còn cho rằng mình là người hầu đây.
“Vẽ được chưa?” Chu Dã khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Bùi Úc.
Bùi Úc gật đầu, cầm đống đồ vừa mới mua ôm về phòng mình.
“Đợi đã!” Mặt Chu Dã khó hiểu, chỉ chỉ căn phòng: “Không vẽ cái này sao?”
Bùi Úc liếc nhìn bức tường thô sơ đến không thể thô hơn: “Tôi sẽ vẽ bức tường rào bên ngoài trước, bên trong đây Chu tổng nên sửa sang đơn giản trước đã chứ? Nếu vậy hiệu quả sẽ ổn hơn, hoặc là, ngài tự mài nhẵn bức tường này đi rồi cứ vậy mà làm?”
Nghe thế, phản diện liếc nhìn bức tường gồ ghề đầy bụi, khuôn mặt thoáng chốc đen đi.
“Lại phải tốn tiền à? Vậy chẳng phải sẽ tốn một số tiền rất lớn sao?”
Bùi Úc mỉm cười: “Nếu để ngài tự ngắm tự ở thì tôi vẽ ngay cũng được. Nhưng nếu muốn để người khác ngắm nữa thì trừ bức tranh ra, tổng thể căn nhà cũng không thể quá tệ. Chu tổng tự mình suy nghĩ cẩn thận đi.”
Dứt lời, Bùi Úc quay trở về phòng vẽ một lúc.
Phản diện có thích sửa sang hay không thì tùy hắn, mà kể cả hắn có ngại phiền không muốn cậu vẽ nữa thì cậu cũng chỉ có thể im lặng.
Chim hoàng én, thái độ kiểu gì vậy?!
Phản diện nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng cực kì khó chịu!
Rõ ràng cậu ta nói là miễn phí, bây giờ lại tiêu tiền chỗ nọ, bỏ tiền chỗ kia, còn nói lý nữa?
Dựa vào đâu mà hắn phải bỏ ra một số tiền lớn để trang trí cho đám nhà giàu kia nhìn chứ? Không phải những kẻ đó xem thường hắn sao? Bọn họ mà cũng xứng tới nhà hắn làm khách à?
Chim hoàng én kia có thể vẽ đẹp đến mức nào mà đáng để hắn bỏ nhiều tiền vốn ra như vậy? Cái đuôi nhỏ cũng vểnh lên chạm trời luôn rồi, cậu ta quên rằng bản thân là chim hoàng yến à?!
Chu Dã càng nghĩ càng giận, cảm thấy ngay từ đầu bản thân đã bị chim hoàng yến dắt mũi, phải cho cậu ta nếm mùi một chút!
Hít sâu hai lần, Chu Dã trực tiếp mở cửa phòng Bùi Úc ra, muốn gọi cậu ra nói chuyện.
Cửa sổ phòng cho khách đang mở, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra thì có một làn gió thổi vào mặt Chu Dã.
Cơn gió mùa hè mang theo hơi nóng, trong gió còn lẫn theo một chút mùi vị thanh ngọt, là mùi dầu gội của Bùi Úc, Chu Dã chưa từng cảm thấy gội đầu xong lại thơm đến như vậy.
Bùi Úc ngồi cạnh cửa sổ sát đất, mới đó mà mái tóc của cậu đã gần khô hết, gió lùa qua khiến tấm mành che và mái tóc cậu khẽ bay.
Cậu không bị tiếng mở cửa quấy rối, động tác trên tay hoàn toàn không dừng lại.
Từ xa Chu Dã đã thấy xuất hiện đường nét trên khung tranh, là người thiếu niên trong bức tranh kia, vô cùng chân thực và sinh động.
Hắn không chớp mắt, hoàn toàn chú tâm vào bức tranh, cứ như thiếu niên kia sẽ bước ra từ trong tranh, rồi ngồi vẽ tranh trước cửa sổ sát đất trong phòng cho khách của hắn vậy.
Chu Dã kinh ngạc mất một lúc rồi vội vã lắc đầu, quay qua nhìn chim hoàng yến, bóng lưng điềm tĩnh thanh nhã của cậu khiến người ta nhìn mà vui vẻ, căn bản không thể nổi giận được.
Được rồi được rồi.
Chim hoàng yến nói đúng, hắn muốn trang trí sửa sang lại là để giới nhà giàu của thành phố này hâm mộ, có chút chi phí ấy thôi cũng không chịu bỏ thì sao mà thành công chứ?
Mà chim hoàng yến vẽ đẹp như vậy chắc chắn sẽ không để hắn thất vọng.
Nhân vật phản diện lưu luyến nhìn Bùi Úc vẽ, nhìn một hồi mới hết sức rón rén đóng cửa lại cho cậu.
Trước giờ cơm tối, Lục Sát chở bà nội về, mang theo cả một xe dưa hấu.
Chu Dã vốn đang khát nên cầm một quả lên vỗ vỗ rồi cắt ra, chia cho mọi người cùng ăn.
Bà nội nghe nói cháu trai đang vẽ tranh thì cũng không quấy rầy, ăn một miếng dưa sau đó đi nấu cơm.
“Dưa hấu này ngọt thật!” Lục Sát nhìn mấy miếng còn dư lại, lau tay: “Để tôi đưa cho Bùi thiếu.”
Chu Dã nhìn mấy miếng dưa, cầm lên một miếng xoẹt xoẹt mấy lần đã gặm xong.
“Cậu ăn đi, chỗ này không đủ cho cậu ấy đâu, để tôi cắt thêm một quả nữa.”
Lục Sát: . . .
Bùi thiếu nhìn khá là mảnh mai, mấy miếng này chưa chắc đã ăn hết, sao lại phải cắt thêm một quả vậy?
Chu Dã chọn một quả dưa giòn ngon mọng nước, cắt thành mấy miếng đều nhau đặt vào đĩa rồi đưa đến phòng cho khách.
Động tác trên tay Bùi Úc vẫn không dừng lại, ánh mắt cũng không rời đi, chỉ nói: “Bây giờ tôi không tiện, không ăn đâu, mọi người cứ ăn đi, cảm ơn nhé.”
Bùi Úc vừa dứt lời, Chu Dã sợ mình cầm đĩa làm rớt nước lên bức tranh nên vội tránh sang một bên.
Nhìn cậu thiếu niên càng ngày càng chân thực trong tranh, tâm trạng Chu Dã tốt vô cùng. Hắn yên lặng mang đĩa ra ngoài, tránh gây ảnh hưởng đến Bùi Úc.
Một lúc sau hắn lại đi vào, mang theo một bát dưa hấu đã cắt miếng.
“Cắt miếng cho cậu rồi á, dùng nĩa ăn chắc không ảnh hưởng đâu nhỉ?”
Bùi Úc nhìn chén dưa hấu ngay ngắn vuông vức kia rồi lại nhìn nhân vật phản diện đang đứng đó cười, bỗng có cảm giác như ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng tây.
Sao nhân vật phản diện lật mặt nhanh vậy chứ?
“Trời! Sao cậu không bật điều hòa, trời nóng vậy mà, không cần tiết kiệm tiền điện cho tôi đâu!”
Dứt lời, Chu Dã tìm điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp cho Bùi Úc rồi mới rón rén đi ra ngoài.
Bùi Úc: ???
Chuyện gì vậy???