Ngủ Ngon, Lương Tiêu - Phiên ngoại 03
Phiên ngoại 03: Tết âm lịch
Chuyển ngữ: Vỹ
“Họ là những người phụ nữ được sinh ra giữa mây và nước, họ là hóa thân của mây và nước, họ ở trên trời biểu diễn những vũ điệu tuyệt đẹp, miêu tả thiên nhiên với những tư thế đẹp nhất của tầng trời thứ hai mươi tám, diễn giải kiếp người, cái mà chúng ta gọi là luân hồi.” Hướng dẫn viên Hun Sen một tay chống lên cái rễ to nhất của một cây bốn bạnh vè, tay kia chỉ vào những bức phù điêu cao bằng ít nhất ba người chồng lên nhau ở giữa những cột ngôi đền đổ nát phía trước khoảng năm mét, “Apsarā, là tên của họ.”
Mặc dù Hun Sen này là người gốc Siem Reap, đã làm hướng dẫn viên hơn chục năm, tốc độ nói tiếng Trung rất nhanh và vốn từ vựng phong phú, nhưng khẩu âm vẫn còn thói quen phát âm kiểu Khmer, cảm giác luôn bị vặn vẹo.
Vì vậy nhiều lúc cần phải nghe thật kỹ mới có thể hiểu được.
Khá giống với tiếng địa phương ở một số nơi trong nước, Diệp Quý An nghĩ, anh nâng vành mũ rơm nhìn về hướng được chỉ, nhìn thấy một tòa kiến trúc hình tháp nguy nga sừng sững như núi Thái Sơn giữa khoảng trống của khu rừng nhiệt đới. Những bức tường đá màu vàng xám, rêu đen bị nắng mùa khô thiêu đốt vẫn tiếp tục sinh trưởng, để lại dấu vết xói mòn. Sáu vị nữ thần treo cạnh nhau ở chính giữa bức tường đá sạch sẽ, trên mặt đá màu trắng sữa bày ra những kiểu kết cấu ngà voi phong phú, sáu vị sáu tư thế khác nhau, mày tao nhã, từ trên cao nhìn xuống vừa uy nghiêm lại vừa sống động duyên dáng.
“Làm sao để dùng vũ đạo giải thích luân hồi?” Lương Tiêu bỏ máy ảnh xuống hỏi.
“Như thế này là sống, thế này là chết.” Hun Sen nhéo cổ họng đưa tay lên xoay mấy cái, giống như ngón tay hoa lan bị biến dạng vậy, sau đó làm động tác đẩy kéo, “Còn thế này là ban tặng, thế này là đoạt được.”
Lương Tiêu nhướng mày, không hài lòng với sự khoa trương cầu kỳ của anh ta.
“Tôi xem trên mạng nói ở đây có loại biểu diễn âm nhạc tên là Nụ Cười Của Angkor.” Diệp Quý An nói, “Có phải nhảy vũ điệu đó không?”
“Đúng, đúng vậy, đó là vũ điệu tiên nữ. Apsara còn được gọi là nàng tiên bọt sóng. Có hơn bốn nghìn động tác, hơn bốn nghìn loại hàm ý, từ vài tuổi đã bắt đầu luyện tập, bây giờ chúng ta cũng có thể nhìn thấy Apsara sống.” Hun Sen lau bùn dưới đáy dép lên trên tảng đá bên đường, gọi hai người đến gần nhìn, “Đã đặt xong vé cho hai anh, hàng đầu tiên, tám giờ tối nay, xuống khinh khí cầu sau khi ngắm hoàng hôn…”
“Rất tốt.” Diệp Qúy An ghé vào ống kính của Lương Tiêu tạo dáng giơ hai ngón tay, “Cảm ơn nhiều.” Anh cao giọng nói.
Hun Sen xua tay, sau đó quay đầu lại chớp chớp mắt, giơ ngón tay cái lên, “Khinh khí cầu siêu lãng mạn! Đi hưởng tuần trăng mật, chọn Angkor chúng tôi, là đúng rồi!”
Lương Tiêu sửa lại lần thứ n: “Là du lịch năm mới, du – lịch – năm – mới.” Cậu dùng tiếng phổ tiêu chuẩn của mình cường điệu nói, “Tết Nguyên Đán của Trung Quốc. Chúng tôi đi du lịch cùng nhau rất nhiều năm rồi.”
Hun Sen giống như không nghe thấy, đi nhanh như bay làm người dẫn đường cho cậu, dẫn đến ngôi đền thần tiếp theo.
Diệp Quý An nắm lấy cánh tay của Lương Tiêu, rất muốn cười lớn.
Đúng vậy, đã sang năm thứ tư rồi, nếu đây vẫn tính là tuần trăng mật, vậy thì có phần hơi dài. Năm nay Diệp Quý An quản lý rất tốt lợi ích vốn cổ phần tư nhân, việc ở bộ phận kiểm soát rủi ro của Lương Tiêu cũng giải quyết thuận lợi, những việc lặt vặt còn lại không nhiều, không dễ gì dành ra được mười ngày nghỉ, thêm bảy nghỉ tết nữa là được nửa tháng, hai người cuối cùng cũng có thời gian ra ngoài du lịch, loại du lịch đơn thuần không vướng theo chút việc công nào.
Về việc lựa chọn địa điểm du lịch, Diệp Quý An đã tốn rất nhiều công sức. Những nơi Lương Tiêu đã đi qua rất nhiều, in kín hai quyển hộ chiếu, một là do ngày bé cậu được bố mình dẫn đi du lịch rất nhiều nơi, suốt một kỳ nghỉ cơ bản không về nhà cũng không làm bài tập, hai là tình trạng ra nước ngoài công tác sau khi đi làm của cậu cũng rất thường xuyên, ở bên ngoài suốt một thời gian dài như vậy, gì mà Tây Á, Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Châu Phi và Châu Âu, miễn là nước có trình độ phát triển cao và an ninh tốt một chút, nói không chừng cậu đều đã đi qua một lần, ít nhất là những nước láng giềng.
Nhưng Diệp Quý An không muốn đi những nước hấp dẫn du lịch như Anh, Pháp, Đức, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha hay Nhật Bản, Hàn Quốc, Cuối cùng đã khoanh vùng trên bản đồ hai hướng Đông Nam Á và Trung Đông, loại bỏ đi vài quốc gia có nhiều mối đe dọa cho an toàn cá nhân.
Lương Tiêu híp mắt nhìn một lúc, chọn quốc gia này, nguyên nhân là muốn nhìn thấy rừng mưa nhiệt đới.
Diệp Quý An nhìn cậu bạn đam mê động vật bò sát này, biểu thị đã đúng như dự tính của anh.
Điểm dừng chân đầu tiên là Campuchia, hạ cánh xuống Phnôm Pênh và đi dọc sông Tonle Sap, bọn họ quả thất đã thấy rất nhiều loài bò sát, nhiều con còn được đặt trong nồi làm nguyên liệu nấu ăn. Tất nhiên, cả hai chỉ đi ngang qua chứ không nếm thử.
Đến giờ đã trôi qua một phần tư kỳ nghỉ, đây là ngày thứ hai trong chuyến du lịch của họ đến Angkor Wat.
Điều đáng ngạc nhiên là, so với các loại cây quý hiếm trong rừng nhiệt đới, Lương Tiêu lại hứng thú hơn với những công trình thần tích, máy ảnh của cậu một nửa chụp chúng, một nửa chụp Diệp Quý An. Lúc này, bức tượng Apsara ở sau lưng bọn họ đã cách xa dần. Nóng ẩm, mây mù thấp, bùn đất, rễ cây um tùm… Phù điêu bí ẩn không đâu không có, những ngôi chùa ẩn hiện trong bóng rừng rậm cứ thế nối tiếp nhau, các loại truyền thuyết thần bí từng câu từng chữ bay trong không khí, những thứ đã từng huy hoàng, kể cả đến bây giờ, vẫn còn nặng nề đè lấy tâm trí con người.
Có lẽ vì thế mà hai ngày nay Diệp Quý An luôn có cảm giác lạ thường, càng đi sâu càng giống như cách xa thế giới, giống như tại nơi đây thời gian là thứ không lưu động, mà là cối xay gió của Don Quijote, là khối băng của Macondo, tĩnh mịch là thể rắn mềm mại trơn trượt có thể chạm vào được, anh và Lương Tiêu cùng nhau đi, cùng nhau bị hút vào.
Mê mang dạo hết một vòng trong Little Angkor, ra khỏi khu rừng, nhìn thấy kim giờ trên đồng hồ vừa vượt qua số 4, nhìn thấy những ngôi nhà và con đường nhộn nhịp, Diệp Quý An lại cảm thấy không chân thực.
Campuchia không có hệ thống giao thông công cộng cũng như taxi, phương tiện giao thông phổ biến ở nước này được gọi là “Tuk Tuk”, phía sau xe máy có gắn một gian ngồi, thuận tiện cho việc kéo chở người và vận chuyển hàng hóa, giá vé bắt đầu từ một đô la, Diệp Quý An đến giờ đã ngồi khá thạo. Bắt hai chiếc xe, băng qua đập nước và đồng ruộng, xe của Hun Sen dẫn đường phía trước, Diệp Quý An và Lương Tiêu ngồi chung một chiếc xe, ngồi đối mặt, theo sát phía sau.
Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng lại trước một khu chợ bên bờ biển.
“Vào ăn cơm, uống nước, đi mua sắm.” Hun Sen thông thạo quy tắc tránh làm bóng đèn căn dặn, “Năm rưỡi tôi ở đây đợi các cậu đó!”
“Này.” Lương Tiêu giữ anh lại, đưa cho anh nhìn nhật ký chuyển khoản trên điện thoại, “Đưa cho tôi thêm tiền mặt.”
Hun Sen vui vẻ nhét một xấp tiền giấy màu xanh lá cây vào tay cậu.
Thời còn đi học Diệp Quý An từng nghe qua một câu, nói rằng trên đời này nơi tiêu tiền của người giàu có vô vàn loại, nhưng chợ phiên của người nghèo thì ở đâu cũng như nhau, đại khái ở trong một tiết học, một giảng viên nào đó đã mô tả sự chênh lệch giữa giàu và nghèo một cách đầy căm phẫn, lý giải về chủ nghĩa tư bản, khi đó anh cảm thấy khó hiểu, cho nên còn nhớ đến tận bây giờ.
Điều này rõ ràng là không thể áp dụng ở Campuchia. Dưa hấu đã gọt vỏ sao có thể nơi nào trên thế giới cũng bán, mấy bà già dùng rào tre bán chim thì sao? Thiếu mất một tay, tấm gỗ đặt trước mặt, bà viết bốn thứ tiếng cho biết bà là nạn nhân của bom mìn ở vùng biên giới. Ngoài ra nơi đây còn có nhiều nhà sư, liếc mắt nhìn sơ qua cũng tìm thấy vài người, hầu hết họ đều có khuôn mặt của trẻ em, mặc áo cà sa màu cam và hòa mình vào cuộc sống của những người bình thường. Họ đều làm những công việc bình thường, chẳng hạn như ăn cơm, nhai mì, khoác vai trò chuyện.
Ngay cả khi họ ở cạnh những di tích cổ đại vĩ đại nhất thế giới, cuộc sống của họ cũng rất bình thường.
Diệp Quý An nắm lấy cổ tay Lương Tiêu, mấy ngày nay vô số lần anh cảm thấy thư thái, thoải mái không lý do, trừ vị bên cạnh này, nếu không có người ngoài nhìn cậu, đây mới là tự do. Thời điểm này ở Bắc Kinh cách xa ngàn dặm đang lạnh cóng, Diệp Quý An mặc quần cộc và áo phông cổ tròn của Versace, trắng tinh mát mẻ, phía sau in hình Medusa màu vàng. Trước khi mặt trời lặn, gió nóng thổi vào vạt áo anh, thổi phồng lên như một quả bóng bay, Diệp Quý An biết mình không cần lo lắng về việc để lộ hình xăm ở nơi này, đây cũng là tự do.
Áo phông của Lương Tiêu cùng kiểu, màu đen tuyền, Medusa sau lưng in thành màu xanh nước biển. Cậu thích mua nhiều quần áo kiểu dáng giống nhau, muốn giặt muốn vứt tùy tâm trạng, lúc này áo mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Lương Tiêu mặc quần jean dày lại mang theo máy ảnh DSLR, sau một ngày phơi nắng trên con đường đất, cậu tất nhiên rất nóng, chỉ là không nói mà thôi.
Diệp Quý An trong lòng rõ ràng, kéo cậu dừng lại, đưa một đô la cho người bán hàng bên cạnh, nhận lại hai tờ tiền nội tệ. Thứ này gọi là riel, chỉ có thể lưu hành trong nước và tỷ giá hối đoái cực kỳ không ổn định, nói chung, một nghìn riel tương đương với 25 xu. Người Campuchia thích dùng chúng để làm tiền thay vì sử dụng đô la Mỹ. Mấy ngày này bọn họ đã tích lũy được rất nhiều tiền. Diệp Quý An đường đường là một giám đốc tài chính, lần đầu tiên cảm thấy bối rối về tiền bạc, anh thực sự không biết phải làm gì với chúng khi mang chúng về nước.
Hai phút sau, đá được đổ vào ly, bọn họ nhận được hai ly nước mía mới xay.
“Cụng một cái.” Diệp Quý An nâng ly.
“Nào!” Lương Tiêu phóng khoáng, sau khi cụng ly liền giống như học sinh cấp ba vừa xuống sân vận động, một ngụm uống cạn cốc nước mía, đán cũng đổ vào miệng nhai rộp rộp, dùng lực kéo Diệp Quý An lại ôm, chóp mũi gẩy mũ rơm của anh lên cao, tròn xoe mắt ngắm gương mặt anh, “Anh, em muốn ăn đậu phụ xào ớt.”
Bảng hiệu ở không xa phía trước.
Hai ngày trước, họ cũng ăn những món tương tự tại một ngôi làng nổi bên sông ở huyện Ganzhuo.
“… Thứ đó cay lắm, ớt Tabasco tổ tông nó chứ.” Diệp Quý An đội chiếc mũ rơm lên đầu Lương Tiêu, “Anh muốn gọi một con cá nướng chanh.”
“Em mời anh!” Lương Tiêu híp mắt cười.
Nhà hàng bốn phía bốc lên mùi tanh giống hệt mùi của làng nổi, đúng là tình cảnh tái hiện, ở cửa ra vào bọn họ cũng gặp những đứa trẻ thường gặp trên ngôi làng nổi, ngôn ngữ nào cũng có thể nói vài câu, líu lo vây quanh khách du lịch, mời mua sáo gỗ và kẹo cao su.
Nếu móc tiền mua, chúng sẽ cười nói: “Anh đẹp trai quá!” Nếu như không mua mà khẩn trương từ chối, bọn chúng sẽ kéo dài mặt xuống, ánh mắt tràn đầy ủy khuất, “Anh là đồ xấu xí.”
Chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với Lương Tiêu, nhưng Diệp Quý An lại không may mắn tránh được, mỗi lần bị gọi “Anh ơi” là lại có chút không ổn, ở một mức độ nào đó còn trách Lương Tiêu. Vài ngày trước anh đã mua năm cây sáo vì mềm lòng, tất cả đều chất đống trong vali, bây giờ anh cảm thấy không muốn lấy thêm hai cây nữa để tạo thành bảy viên ngọc rồng.
Vì thế đứa trẻ hừ giọng bỏ đi.
Vì thế hai tên “xấu xí” đi vào trong nhà hàng ăn một bữa no nê.
Bước ra khỏi chợ, Hun Sen đã cẩn thận chờ ở nơi bọn họ nói tạm biệt, mang theo hai chiếc xe Tuk-Tuk sẵn sàng để đi. Địa điểm chơi khinh khí cầu ở gần đó. Khinh khí cầu cất cánh đúng sáu giờ ba mươi. Vé đã đặt trước còn trả thêm tiền, vì thế chỉ có hai người ngồi trong chiếc khinh khí cầu này. Diệp Quý An ngồi bên cạnh Lương Tiêu, từ cao nhìn xuống chầm chậm cách xa mặt đất.
Đồng ruộng như tấm vải xanh tươi, đập nước như dải lụa nhẵn phẳng, đền đài được gỗ đàn hương điểm xuyết, váy của nữ thần vẫy lên cao, gió chiều đang vỗ, phương xa hoang vu vô tận, mà bọn họ cứ vậy êm đềm trôi trên không trung, giống như trong một giây nào đó có thể trôi đến cuối chân trời.
Lương Tiêu chụp vài tấm ảnh rồi cất máy ảnh đi, đặt cái túi đen nặng trịch xuống cạnh chân, cuối cùng trên người cậu cũng không vướng thứ gì, dùng toàn thân ôm lấy Diệp Quý An.
“Hết pin rồi.” Cậu nói.
“Anh vẫn đem theo một cục pin.” Diệp Quý An chạm vào khóa kéo của chiếc túi đeo.
Lương Tiêu nắm tay anh, “Anh không mang.”
“Ồ.” Diệp Quý An cười, ngả mình ra sau, hoàn toàn dựa vào người Lương Tiêu.
“Dùng mắt nhìn là đủ rồi.” Lương Tiêu ngượng ngùng nói, “Em chỉ muốn ôm anh thôi.” dù sao cậu cũng ôm rồi, cho nên mới giải thích như vậy. Nghĩ một chút, cậu lại nói, “Ài, em thật sự muốn ăn cây nấm đó.”
“Là cây nấm ăn vào khiến người ta không ngừng cười sao?” Diệp Quý An nhớ tới khi nãy bọn họ ở trong nhà hàng, Lương Tiêu đã nhìn chằm chằm vào ông lão bán nấm thần ở cửa hồi lâu.
“Ừm, mặc dù trước đây em chưa từng ăn nấm.”
“Không được, thứ đó chắc chắn là có độc, làm kích thích dây thần kinh, phải có độc mới làm người ta cười chứ.”
“Đúng rồi, anh, anh hít khí cười bao giờ chưa? Thứ này ngày trước rất phổ biến ở nước ngoài.”
“Được lắm.” Diệp Quý An quay đầu, hai mắt tròn xoe nhìn cậu, “Em hút rồi hả?”
“Đương nhiên là chưa! Em tất nhiên không dám.” Lương Tiêu nghiêm túc, lại xoa xoa trán, “Em chỉ muốn thử loại ảo giác tự nhiên đó thôi, anh nói xem nở một nụ cười hóa học là cảm giác như thế nào? Với cả nếu như em ăn xong cây nấm đó cảm thấy ngon miệng thì sao? Sau khi về nước lại chịu ăn những món nấm khác thì sao?”
Nói xong cậu phì cười, có lẽ cũng cảm thấy mình nói năng không có lý.
Diệp Quý An cũng cười đáp: “Muốn cười cũng không cần phải ăn nấm, em bây giờ đã đạt được hiệu quả đó rồi.”
Lương Tiêu nghe xong chỉ biết nuốt xuống ý cười còn lại, quấn lấy eo anh chặt hơn, bọn họ yên lặng quan sát phong cảnh, thẳng đến khi mặt trời trầm tĩnh buông xuống khu rừng rậm nhiệt đới, nhiệt độ chuyển từ dao động sang đứng yên, sắc đỏ phía cuối đường chân trời dần dần tắt, bầu trời biến thành màu xanh ngói pha lẫn màu xám tro, con đập và dòng sông cũng màu xanh, ngày càng thâm u, ngày càng miên man.
Chúng ở nơi mắt khó nhìn thấy dung hợp thành một màu nguyên chất.
Diệp Quý An vô cùng tin tưởng, nếu như màu xanh lam lần đầu tiên sinh ra trong vũ trụ, có lẽ chính là như thế này.
Càng đến gần càng nhìn thấy nhiều màu sắc hơn, các ngôi làng gần chợ ở phía đông bắc được thắp sáng bởi những ánh đèn màu vàng tơ với sắc độ khác nhau, còn có những quả pháo hoa hình cầu màu vàng nhạt nở thưa thớt trên bầu trời thấp, vì thế bọn họ phải cúi đầu nhìn xuống, giống như con thuyền lênh đênh trên mặt đại dương nhìn thấy hoa đăng đang trôi về phía mình, cũng không biết được sẽ trôi đến đâu.
Kỳ lạ, khóe mắt Diệp Quý An bỗng cay cay, có lẽ định cư ở thành phố quá lâu khiến anh quên mất trên đời cũng có loại cảnh đẹp như thế này. Anh xoay người ôm Lương Tiêu hôn từ trên cằm xuống, anh nhìn thấy trong mắt Lương Tiêu cũng có một dòng nước, không đúng, là hai dòng, thuần khiết đến sâu thẳm.
Ở độ cao hàng kilomet, hai người chầm chậm hôn nhau.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, về phần tại sao nó kết thúc, hệ thống liên lạc nhắc nhở còn mười phút nữa khinh khí cầu sẽ hạ cánh, hãy chú ý chuẩn bị. Diệp Quý An lưu luyến không rời tách ra khỏi Lương Tiêu, vẫn dựa vào góc cổ cậu, ánh mắt lướt qua nhau rồi lại nhìn ra phía xa bầu trời xanh thẳm.
Tự hồ còn kéo dài hơn cả hoàng hôn.
Anh chợt nghĩ đến “giữa mây và nước”, nơi giao nhau của trời và sông, thứ gọi là nữ thần, hóa thân xinh đẹp nhất trong tầng trời thứ hai mươi tám, cội nguồn của vạn vật?
Mang đến cho loài người sự ưu nhã, may mắn, nhân từ và hương thơm, giải thích bản chất của một thế giới và sự tái sinh của một kiếp người.
Diệp Quý An siết chặt hơn cánh tay trước mặt, mồ hôi trên áo phông đã bốc hơi, vải chạm da thô ráp.
Tin nhắn nhắc nhở của Hun Sen vẫn còn trên điện thoại, vừa rồi màn hình điện thoại sáng lên trong túi anh, nói rằng “Nụ Cười Khmer” bắt đầu đúng tám giờ tối nay, mà anh dường như đã xuyên qua không gian và thời gian, đã xem trước điệu nhảy của Apsara.
Toàn văn hoàn