Ngủ Ngon, Lương Tiêu - Phiên ngoại 02
Phiên ngoại 02: Diệp
Chuyển ngữ: Vỹ
Thuyên chuyển công tác là việc của ba tuần trước.
Ở một bộ phận đầu tư khác cùng tập đoạn chịu trách nhiệm chính về lĩnh vực cổ phần tư nhân, chỉ trong một quý đã làm tổn thất gần hai mươi triệu, giám đốc bộ phận đó bị khai trừ là điều ai cũng đoán được, Diệp Quý An bị gọi đi cứu trận.
Đây không phải điều đi tạm thời mà là sự thay đổi lâu dài. Nghe nói bộ phận này là trọng tâm phát triển của công ty những năm gần đây, không biết đã thay đổi giám đốc bao nhiêu lần, quy mô lớn hơn nhiều so với bộ phận quản lý rủi ro của Diệp Quý An, lương thường niên cao hơn một nửa, còn được quyền sở hữu một phần nhỏ cổ phiếu, tuy việc phát sinh đột ngột gây cho Diệp Quý An áp lực không nhỏ, nhưng nói thế nào thì đột nhiên được thăng chức cũng là vận may lớn, ngay cả tổng giám đốc hằng ngày tính khí khó chiều cũng nói lời chúc mừng anh.
Nhưng có những lúc, phân tích khách quan với quan sát chủ quan lại vô cùng khác biệt. Tin tức chuyển công tác vừa đừng giáng xuống, Diệp Quý An thăng chức làm quản lý mới, trong lòng anh không rõ ràng mình có đáng được chúc mừng hay không, công việc chưa bao giờ tiếp xúc qua, chưa bồi dưỡng ra người tài nào cả, ghế của mình còn chưa ngồi vững, bây giờ lại đổi đến một tầng làm việc khác.
Khi đó bước ra từ phòng tổng giám đốc, trong lòng cứ bị việc này đè nén, đầu óc có chút trống rỗng.
Về những việc khác Diệp Quý An cũng không tự quyết định được, vừa nói chuyện xong với cấp trên, bộ phận tổng hợp đã cử hai người giúp anh chuyển đồ đến phòng làm việc mới, dặn anh có gì không tiện cứ nói với họ, Diệp Quý An nhìn hai nhân viên nhiệt tình, trong lòng cuối cùng thản nhiên chấp nhận, bản thân không đi không được.
Đúng là không miễn cưỡng, ở phương diện này, bản thân anh rất biết điều, phân biệt rõ việc lớn việc nhỏ, cũng hiểu được chuyện được mất trên thương trường, ở phương diện khác, anh cuối cùng cảm thấy cuộc sống đúng là nên có chút thử thách.
Lỗ hai mươi triệu đã sợ rồi sao? Đây không phải anh. Nhiều nhất là một năm, anh phải kiếm lại số tiền này.
Vật dụng cá nhân không nhiều, hầu hết tư liệu trong phòng làm việc đều phải để lại, căn phòng Diệp Quý An làm việc hơn ba năm, nói chuyển sạch sẽ cũng chỉ mất nửa ngày. Khi đó anh thấy Lương Tiêu bị thư ký của tổng giám đốc gọi đi một chuyến, nửa ngày chưa trở lại, quả nhiên buổi chiều thông báo chính thức được gửi xuống, trừ anh ra vẫn còn một số vị trí bị thay đổi.
Lương Tiêu ngồi lên chiếc ghế trước đó của Diệp Quý An.
Như trong dự tính, Diệp Quý An nghĩ, bộ phận kiểm soát rủi ro tuy có khổ có mệt, tiền lương ít, nhưng có một ưu điểm, dễ dàng được đề xuất làm lãnh đạo, bởi vì nó hoạt động tổng hợp, nghiên cứu mọi khía cạnh. Tương tự như đội dự bị, hiện tại những vị trí trung tâm ở tầng cao nhất có tới ba bốn người từng làm việc ở bộ phận kiểm soát rủi ro, tuy rằng Lương Tiêu vẫn chưa chịu lên tiếng, sau này phải nhận một lúc nhiều chức trách như thế, nhưng dù sao từ chỗ này để cậu nhảy lên cao là điều cần thiết.
Vả lại năng lực làm việc của Lương Tiêu phù hợp với mọi yêu cầu, ở phương diện quan hệ với đồng nghiệp tuy rằng không được cộng điểm, nhưng cũng không có vấn đề gì cả, bị mọi người đem ra làm chủ đề bàn tán nhiều nhất có lẽ là tuổi của Lương Tiêu.
Còn chưa đến ba mươi tuổi, đây là khái niệm gì vậy? Ngày trước lúc Diệp Quý An ngồi lên vị trí đó cũng đã ba mốt ba hai tuổi rồi, vài người lý lịch lâu năm còn cảm thấy anh quá trẻ chưa đủ năng lực, thậm chí nhìn anh không vừa mắt, ngoài ra anh còn bị đồng nghiệp nghị luận sau lưng, Diệp Quý An kiên trì được là bởi vì anh biết, bất kể là bao nhiêu tuổi, ai có thể làm nên việc thì người đó là cấp trên.
Điểm này Lương Tiêu đương nhiên có thể.
Diệp Quý An lập tức phát giác bản thân cũng không cần lo lắng như thế, nếu còn cứ đắn đo như bà mẹ già, nói không chừng người khác còn nghĩ anh lo ngại nhiều tự tin ít, khiến người ta khó chịu.
Chỉ là việc này đến nhanh quá, chuyện gì cũng chưa kịp thương lượng. Anh nghĩ rồi gửi cho Lương Tiêu một tin nhắn: Cảm thấy thế nào?
Lương Tiêu: Đổi vị trí làm việc mà thôi.
Diệp Quý An: Ha ha, không chỉ có thế. Muộn nhất là ngày mai, công việc của em bắt đầu nhiều rồi.
Lương Tiêu: Ừm.
Diệp Quý An: Có gì không hiểu cứ hỏi anh, tối nay trước khi về, anh ở dưới lầu đợi em.
Lương Tiêu: Được.
Diệp Quý An: Không vui sao?
Lương Tiêu: Có chút đường đột.
Diệp Quý An: Rất nhanh sẽ thích nghi thôi.
Lại bổ sung một cái meme, là một con heo tay giơ bông tua rua đang nhảy cổ vũ, thêm vào chữ “cố lên”.
Lương Tiêu không trả lời.
Diệp Quý An nhìn nhật ký tin nhắn, gần đây anh thường gửi cho Lương Tiêu meme này, đột nhiên cảm thấy có chút ngốc nghếch. Chủ tịch cũng tính là có nhúng tay vào việc này, có lẽ là chưa thương lượng trước với con trai mình, đúng là ngoài dự liệu của Lương Tiêu, lúc này cậu có khó chịu cũng là dĩ nhiên. Anh đặt điện thoại xuống, cũng thả lỏng tâm tình, mắt nhìn bốn hướng, văn phòng mới ít nhất cũng rộng rãi hơn rất nhiều, tường không còn trong suốt nữa, còn có cả phòng vệ sinh riêng.
Nhanh chóng đi nghiên cứu phòng mới một lượt, Diệp Quý An vuốt vuốt cái vòi tắm, nhìn vào gương, chạm vào bồn rửa tay, ngồi thử lên bồn cầu, đúng là rộng rãi thật. Anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng phải ở trong này cùng Lương Tiêu làm một trận.
Nhưng lời này ba tuần rồi vẫn chưa nói ra.
Lúc này, Diệp Quý An hơi nghiêng đầu qua, dùng ánh mắt không dễ bị phát hiện nhìn Lương Tiêu.
Mọi người đang ngồi ở bàn tiệc, ăn thịt bò nướng Kobe, ngồi quanh một bàn nướng dài, người đến đều là những đồng nghiệp cũ không thể quen thuộc hơn, một là chúc mừng chủ quản Diệp và Tiểu Lương thăng chức, hai là bạn bè chia cách lâu ngày tụ họp. Diệp Quý An đi được ba tuần, ai cũng rất nhớ anh, cho dù không nhớ nhưng vì để làm bầu không khí hài hòa nên cũng nói nhớ. Vì sao phải để lâu như vậy mới chúc mừng, bởi vì thời gian trước đó hai vị chủ trì trên bàn tiệc này còn đang thích ứng, đều có chút bận rộn chân tay, cũng liều mạng tăng ca.
Tăng ca không về kịp chuyến tàu điện cuối cùng, hai người thay nhau lái xe, về đến nhà đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, cuối tháng sáu nóng như lửa đốt, ngày không sương mù thì nắng, ngày có sương mù thì oi, thời tiết Bắc Kinh làm cho tinh thần mấy con động vật bò sát nhiệt đới không được tốt lắm, đến giữa đêm vẫn chưa thấy có biến chuyển tích cực, tắm nước nóng xong đi ra ngoài, trông ai cũng như mất ba cân nước.
Đến cùng là bao lâu rồi chưa làm? Diệp Quý An nghĩ.
Lần trước anh chủ động cởi đồ bò xuống cuối giường, say ngưa ngậm vào nửa ngày, thế nhưng Lương Tiêu lại không tỉnh dậy, khiến anh tức đến suýt nữa mất ngủ cả đêm.
Công việc chết tiệt cùng mùa hè chó má đã phá tan ham muốn tình dục của hai người, thậm chí hứng thú với ăn uống cũng mất luôn. Diệp Quý An đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng anh cũng không còn xúc động muốn vén tay áo khoe cơ tay nữa, chỉ đặt món đặt món sashimi bạch tuộc cắn nửa ngày không hết vào đĩa rồi thầm thở dài.
“Nào nào nào, lãnh đạo mới của chúng ta phải cụng một ly! Diệp tổng, Lương tổng, nào!” Lão Trần phòng pháp vụ vui vẻ hô ầm lên, đổ đầy ly của hai người, là rượu nguyên chất, tên là Dassai. Quan hệ của hai người đã trở thành chuyện tuy không nói nhưng ai cũng rõ, nhẫn trên tay hai người đeo lên cùng một thời điểm, bình thường lại thân thiết như vậy, đa số là những người tinh ý, mọi người đều yên lặng nhìn hai người.
Lương Tiêu ngồi ở bên trái Diệp Quý An, cậu nâng chiếc chén sứ nhỏ lên, hào sảng nói, “Bây giờ em mới hiểu được sự vất vả của tiền bối, em sẽ không làm anh thất vọng đâu.” Ngừng một chút, cậu lại nghiêm túc bổ sung, “Tiền bối ở trong môi trường mới, cũng phải cố gắng lên nhé.”
Đều là những lời nói hằng ngày, nghe vô cùng thỏa đáng đúng mực, thuận tiện nói ra lúc uống rượu, Diệp Quý An đột nhiên phát giác, lúc chỉ có hai người Lương Tiêu chưa từng nói với anh những lời này.
Bọn họ gần đây đã nói với nhau những gì? Mỗi ngày gặp nhau đều hạnh phúc, có lúc đến giờ cơm trưa còn không kịp đi ăn cùng nhau.
“Em cũng vậy nhé.” Diệp Quý An nâng ly lên cụng, âm thanh nhẹ mà giòn, anh cười, “Bộ phận chúng ta vừa nghèo vừa mệt, sau này có thoát nghèo hay không chỉ trông cậy vào em thôi đó.”
Lương Tiêu ngây ra hai giây, bỗng nhiên bật cười, vui vẻ uống cạn một ly, là ly đầu tiên trong ngày hôm nay của cậu, Diệp Quý An cũng không khách khí, rượu hơi cay, vị nhạt, bọn họ hơi cụng ly, không khí trên bàn tiệc cũng theo đó náo nhiệt hơn, Tiểu Lý bộ phận tổng hợp hưng phấn nướng thêm một đĩa thịt vai bò, tiếp tục sôi nổi nói chuyện, Diệp Quý An bắt đầu nói chuyện thể thao, cổ phiếu cùng lão Trần ngồi phía tay phải, cơ thể bình tĩnh dựa vào bả vai Lương Tiêu.
Nếu như lúc này Lương Tiêu ôm eo anh, hoặc là chống tay xuống sàn, khe khẽ chạm vào mông anh, có phải sẽ có người phát hiện không?
Lương Tiêu không làm thế.
Dáng vẻ cậu vẫn như lúc trước khi nâng ly, không có tham dự vào cuộc trò chuyện, cũng không uống, chỉ lịch sự cười cười, nói rằng uống một ly là cực hạn rồi, chút nữa còn phải lái xe.
Lương Tiêu không vui, cho đến bây giờ vẫn vậy. Diệp Quý An biết.
Nhưng nếu nói là đang giận thì cũng không đúng. Còn nghiêm trọng hơn cơ, bởi vì giận còn có thể dỗ được.
Cụ thể là bắt đầu từ khi nào… Từ khi anh chuyển đến tầng 35, chuyển khỏi bộ phận này ư? Diệp Quý An bắt đầu hồi tưởng. Bắt đầu từ những ngày đầu tiên, anh có rất nhiều lý do để xuống lầu, ví dụ như giao việc, ví dụ như quên lấy đồ, anh sẽ tận dụng hết mức khoảng thời gian đó, gặp mặt một lần là được. Nhìn thấy Lương Tiêu ngồi ở vị trí trước kia của mình nhăn mày làm kế hoạch, đánh giá, hoặc là lạnh lùng tiếp điện thoại. Những lúc như thế này Diệp Quý An muốn đến hôn Lương Tiêu, nhưng anh cũng chỉ có thể cong lưng ngồi xuống cạnh cậu mà thôi, lúc cậu tập trung nhìn màn hình, tay anh khe khẽ chạm vào tay cậu, tay cầm tay lướt chuột.
Sau này không cần thiết nữa rồi, Lương Tiêu không có nhiều việc cần phải cầm tay chỉ bảo như thế, cũng không cần người phụ trách, người ta đã quen với vị trí mới rồi, anh cả ngày chạy xuống cũng không hợp đạo lý. Có một lần Diệp Quý An đi xuống bộ phận cũ, nhìn thấy trước mặt Lương Tiêu có ba người khác đang đứng thảo luận kịch liệt, anh ở bên ngoài nhìn một lúc, cuối cùng vẫn không bước vào, chỉ nói vài ba câu với cấp dưới rồi lặng lẽ trở trở lại lầu trên.
Có những chuyện không thể nói quá rõ ràng, anh cũng không muốn bởi vì thái độ bao bọc của mình mà mang lại ảnh hưởng không tốt cho Lương Tiêu.
Sau đó các hoạt động thăm dò của Diệp Quý An chỉ còn dừng lại ở phòng hút thuốc. Một ngày hai điếu, buổi sáng lúc mười giờ và buổi chiều lúc ba rưỡi, chỉ cần không có việc thì anh sẽ xuống đúng giờ, Lương Tiêu sẽ ở phòng hút thuốc bộ phận kiểm soát rủi ro đợi anh, đứng trong góc nhỏ quen thuộc của bọn họ, phía trước bọn họ được chắn bởi một tủ sách cao, đúng là không gian tự do tự tại, tiếp xúc đầu tiên là với đầu thuốc, rồi đến bờ vai, sau đó đến bờ môi.
Diệp Quý An ôm vai cậu, hai cơ thể dính vào nhau, môi như chạm nhau không rời, nói rằng thích. Trừ bỏ mỗi ngày ngẩng đầu lên không thể nhìn thấy Lương Tiêu như trước nữa thì anh không có lý do gì để bắt bẻ quyết định này cả, càng không muốn Lương Tiêu vì chuyện liên quan đến mình mà đi cãi nhau với bố cậu ấy.
Hôm đó Diệp Quý An còn mời Lương Tiêu buổi trưa lên văn phòng anh một chuyến, nghỉ trưa hai tiếng cũng coi như đủ rồi, đồ dùng cũng đã chuẩn bị xong, nhà vệ sinh cũng nhờ nhân viên dọn vệ sinh lau thêm một lượt nữa, giờ ăn trưa Lương Tiêu lại nói sắp có người bên đối tác đến thảo luận, một rưỡi bắt đầu.
Vẻ mắt anh khá chán nản.
Diệp Quý An lấy giấy lau miệng, “Thật là.” Anh nói, “Trở về cũng gần một giờ rồi, tắm còn không kịp.”
Bàn chuyện làm ăn thì phải thật tỉnh táo, phải chuẩn bị trước khi gặp đối tác, không thể năm phút trước làm một trận, năm phút sau đã bắt tay nói chuyện hợp tác với người ta được.
Diệp Quý An giải thích, nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối, cuối cùng quyết định đi ngủ một giấc.
Anh vừa thả lỏng cơ mặt thì nhận được điện thoại từ Lương Tiêu.
“Vẫn còn khoảng bốn mươi phút nữa.” giọng của Lương Tiêu nhàn nhạt, pha chút ý cười, “Tiền bối, làm theo lời em dặn.”
“Gì thế?” Diệp Quý An mắc khăn mặt, tóc mai ướt vài chỗ, nước nhỏ xuống sống mũi anh. Tay anh nắm chặt lấy chốt cửa, lực tay không ổn định.
“Ngồi xuống, cởi đồ ra.” Lương Tiêu nhẹ giọng nói, “Nhớ đóng cửa.”
“… Em đang ở đâu?” Diệp Quý An hơi hiểu ra, cắn môi đóng chặt cửa phòng vệ sinh.
“Trong phòng làm việc, em đang ngồi trên ghế, bên ngoài đều là đồng nghiệp đang gục xuống bàn ngủ trưa.” Lương Tiêu cười, “Tiền bối ở đâu vậy? Đã ngồi xong chưa?”
“Ừm, trên bồn cầu rồi…” Lời này vừa nói ra Diệp Quý An bỗng thấy mặt mình nóng bừng, điện thoại đang để loa ngoài đặt ở một bên, tay anh đang đối phó với dây lưng, quần tây buông thõng xuống mắt cá chân, đèn cũng không bật, anh nhìn xuống đầu gối và mũi giày của mình, “Cởi rồi.”
“Áo thì sao?”
“Vẫn chưa.”
“Cởi cúc áo ra, tiền bối.” Lương Tiêu dụ dỗ, “Xương quai xanh bên trái có một dấu răng, lần trước em để lại. Anh nhìn xem còn không?”
“Còn.”
“Sờ thử xem, giống như em ấy, dùng ngón tay vê tròn. Có cảm giác chưa?”
“Ừm…” Diệp Quý An thu cằm lại, nhẹ nhàng vân vê vị trí đó, vô thức khép chặt hai chân.
“Bây giờ nó là màu gì?”
“Hơi đỏ…”
“Ừm, bởi vì da của anh trắng.”
Thứ gọi là phone sex, đây là lần đầu tiên hai người thử, cứ như thế bắt đầu. Lần trước đi công tác có dùng video làm rồi, nhưng lần này chẳng có hình ảnh gì cả, thứ duy nhất Diệp Quý An cảm nhận được là giọng nói của Lương Tiêu, thế nhưng so với lần trước còn xấu hổ hơn nhiều. Khô khan, nhẫn nại, mỗi một từ ngữ truyền qua tai anh, giống như tiềm ẩn mỗi luồng khí cứng rắn, khiến eo anh mềm nhũn, vừa hưng phấn vừa bí bách, muốn anh làm gì cũng không có cách nào từ chối được.
Tuy vậy Diệp Quý An vẫn cảm thấy rất thèm khát, chỉ có thể tự mình vuốt ve, mỗi một nơi trên cơ thể đều cảm thấy vô cùng cô đơn, không gian chật hẹp giữa mùa hè cũng rất khó làm người ta cảm thấy an toàn. Một tay xoa nắn bạn nhỏ của mình, tay kia không tự giác thâm nhập vào giữa hai bên đùi, ở miệng hậu huyệt mơn trớn qua loa liền đút những ngón của mình vào trong. Diệp Quý An vẫn cảm thấy không đủ, tưởng tượng chúng là của Lương Tiêu, dùng sức càng thô bạo hơn, cuối cùng bị kích thích đến run rẩy từng nhịp, anh cong lưng, chân không chạm đất, giày da mắc trên ngón chân đung đưa, anh cố gắng thu vào trong,khiến cả người co lại trông thật nhỏ bé, gót giày giẫm lên thành bồn cầu. Cổ họng phát ra tiếng thở nhỏ vụn và tiếng rên rỉ ngắt quãng, truyền đến đầu dây bên kia, phía Lương Tiêu phát ra hai ba từ vừa giống như mệnh lệnh lại vừa giống như cổ vũ.
Cuối cùng Lương Tiêu hỏi anh, “Ra rồi?” Có lẽ cậu đã nghe thấy.
“Ừm.” Diệp Quý An nhỏ giọng đáp.
“Đúng là rất biết rên.” Lương Tiêu vẫn cười, “Lúc tay có thể chạm vào thì tai lại không nhạy bén được như vậy.”
Diệp Quý An bị trêu liền nghẹn lời, lại hỏi: “Em đã cứng chưa, vẫn còn mười phút…” Nói xong anh buông chân xuống, nhìn lên đồng hồ, “Anh có thể xuống dưới nhìn em không?”
“Không sao.” Lương Tiêu hình như lại bắt đầu xem văn kiện, nghe có tiếng lật giấy, “Nhịn một chút rồi xuống.”
“Anh giúp em bắn ra!” Diệp Quý An nói chuyện cũng thiếu lực, không phải anh thiếu tự tin với kỹ thuật của mình, anh chỉ cảm thấy thời gian căn bản không đủ.
Quả nhiên, Lương Tiêu đang giải quyết công sự: “Thư ký hai phút trước vừa xuống đón người rồi, nói rằng đã đến cửa công ty, lập tức lên đến nơi.”
“Vậy, được rồi.” Giọng Diệp Quý An vẫn mang sắc khí ẩm đục, chầm chậm nói, “Em bận trước đi, đừng quên uống nước.” Diệp Quý An tê cứng trên bồn cầu, lựng dựa vào bồn xả lạnh ngắt, anh cảm thấy sắp phải tắt điện thoại rồi.
Lương Tiêu bỗng nhiên nói: “Tiền bối khi nãy rất đáng yêu.”
“Hả?”
“Em yêu anh.” Ba chữ vừa nhanh vừa nhỏ, tiếp sau đó là tiếng người ồn ào truyền tới, đại khái là đối tác đã đến rồi, bên ngoài mọi người đang chào hỏi, Lương Tiêu nhanh chóng cúp điện thoại.
Âm báo gác máy vang lên loa ngoài, bàn tay Diệp Quý An ướt sũng, trên đùi cũng thế, là chất lỏng bắn ra khi nãy.
Cách làm tình thế này cũng giống với làm qua video, đều khiến lòng Diệp Quý An cảm thấy trống rỗng.
Nhưng câu nói này của Lương Tiêu đã lấp đầy anh.
Ba tuần trở lại đây, tính thời gian làm tình của hai người, cũng chỉ có thế này.
Diệp Quý An nhanh chóng dừng hồi tưởng, lại bắt đầu phát sầu, vỗ tay trước trán, trông như người uống rượu say, ánh mắt mông lung, vô ý rơi xuống người Lương Tiêu. Lương Tiêu đang nói chuyện cùng người khác, nói chuyện về anh, nói tiền bối thế này, tiền bối thế kia, lão Trần đã uống say, thấy Diệp Quý An gạt chủ đề cổ phiếu của mình sang một bên không tiếp lời thì cũng ngó qua bên Lương Tiêu nhiều chuyện, “Tôi nói này, Tiêu Lương tổng, bình thường cậu chỉ gọi một mình Diệp tổng là tiền bối, cũng chỉ có một mình cậu gọi như vậy, chúng tôi bình thường đều gọi em trai hoặc anh Diệp, muốn trang trọng chút thì gọi tổng, gọi chủ quản Diêp, ha ha…” Sau lão Trần đó ngẩn ngơ, “Cậu gọi như thế, không cảm thấy quá khách khí hay sao?”
“Bởi vì tôi không muốn giống với người khác.” Lương Tiêu cũng cười, quay mặt sang nhìn lão Trần, giữa hai người cách nhau Diệp Quý An. Cậu ngồi giữa bàn rượu, hiếm lắm mới cười được một cái.
“Mỗi lần tôi gọi như vậy, tôi đều biết mình đang gọi ai, tiền bối cũng biết tôi đang gọi anh ấy.” Cậu lại nói, “Không phải rất tốt sao?”
“Ha!” Lão Trần vỗ tay tỏ vẻ tán thành, “Mấy người trẻ tuổi bây giờ… Ôi!”
Cô phiên dịch nhỏ cũng uống say rồi, hai tay khép lại đặt trên mặt bàn, đôi mắt chớp chớp, thần thần bí bí nói: “Mọi người phát hiện ra chưa, chủ quản Lương của chúng ta dễ ăn giấm lắm đấy, cứ nói tới những việc liên quan đến Diệp tổng… là kiểu, vừa quan tâm, lại vừa dính người!”
“Ài, xem cô nói kìa.” Lão Trần vẫn biết quan sát, “Đúng là uống say rồi đó cô Tiểu Trương!”
Phiên dịch nhỏ không dám nói nữa, Lương Tiêu cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng nhìn cô, sau đó cúi đầu xuống ăn thịt bò.”
Diệp Quý An lại gõ gõ cốc rượu trên bàn, nói: “Có hả? Gần đây tôi chuyển vị trí, còn muốn em ấy dính tôi hơn chút nữa kìa. Tiểu Lương tổng của các người có lúc còn lười để ý tôi rồi.”
Lương Tiêu lập tức quay mặt sang: “Không có chuyện đó.”
“Diệp Quý An ghé sát Lương Tiêu, hơi ấm phả lên đỉnh mũi cậu, “Thật sự không có sao?”
Lương Tiêu ngại ngùng hạ thấp mi mắt, hai tai đỏ cả lên rồi, “Không có.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Quý An vừa lòng thỏa ý dựa lên vai cậu, có lẽ hành động này quá vô tư, mọi người đều đang nhìn bọn họ, lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy sự thân mật giữa cấp trên cũ và hậu bối này vô cùng hợp lý.
Diệp Quý An thư thái nghỉ ngơi trên vai Lương Tiêu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi nước hoa, mùi mồ hôi mỏng, mùi nước xả vải mà anh mua, Lương Tiêu hơi nâng cánh tay, cử động cơ bắp, làm anh cũng động đậy theo, Diệp Quý An thích cảm giác này, khiến tim anh đập càng mạnh hơn. Gần đây bữa tối đều ăn uống điều độ, rượu cũng uống ít hơn nhiều rồi, Diệp Quý An dứt khoát buông đũa, giả vờ bình tĩnh lấy điện thoại ra xem, chẳng có gì thú vị cả, lại ghé vào tai của Lương Tiêu, dùng chất giọng rất nhỏ nói: “Hôm nay không thể lái xe rồi.”
“Chỉ uống một cốc, chắc là không ai kiểm tra đâu.”
“Em phải tôn trọng luật pháp, không được lái.”
“Vậy thì phải gọi xe rồi.”
“Đừng, ngồi không nổi, em cũng đừng gọi tài xế trong nhà đến đón chúng ta.” Diệp Quý An có chút khẩn trương, nhéo nhẹ mu bàn tay cậu. “Đừng về nữa.”
Lương Tiêu cúi đầu nhìn qua, hơi ngạc nhiên.
Diệp Quý An không để ý cậu, nhanh chóng mở phần mềm đặt phòng, qua hai, ba phút sau, anh thò tay vào túi quần Lương Tiêu, “Xem điện thoại chút.”
Anh dùng hai tay kẹp lấy điện thoại, Lương Tiêu muốn lấy nó ra thì phải chạm vào tay anh. Đây là kiểu càn quấy đầy ẩn ý, hoặc là làm nũng? Lương Tiêu giường giống như đã hiểu, còn nắm lấy tay anh, cậu không nói gì cả, tay trái ở dưới bàn bao trọn lấy tay anh, tay phải thì mở khóa màn hình.
Mở tin nhắn vừa gửi tới, Diệp Quý An gửi tới một tấm ảnh cap màn hình, phòng đã đặt xong, phòng số 1351, giường đơn lớn, ở một khách sạn năm sao nằm ngoài con phố này.
Ngay sau đó là hai hàng chữ gửi đến:
Tối hôm nay bắt buộc em phải làm, không được ngủ, phải làm.
Hay là em ngấy rồi?
Lương Tiêu nghẹn họng, Ngấy? Sao có thể được! Thèm thuồng còn chẳng hết. Dạo này cậu luôn cảm thấy mình vô cùng thèm khát – Từ này đặc biệt dùng để hình dung cậu. Đã sắp một tháng rồi, kể từ lúc Diệp Quý An chuyển đồ đạc ra khỏi tầm mắt cậu, cậu vô số lần sản sinh những suy nghĩ điên cuồng, nhưng hiểu rõ mình không thể, hiểu rõ nếu như cậu thật sự làm thế thì đúng là điên thật.
Vì thế cậu cảm thấy bất lực, cậu không hiểu được bản thân mình.
“Được không?” Diệp Quý An vẫn dựa vào vai Lương Tiêu, đại khái đã say rồi, tóc mái che đi gần một nửa mắt, không để ý người xung quanh, đáng thương nhìn Lương Tiêu.
Lương Tiêu hít vào một hơi, bỗng nhiên đau lòng, là do cậu khiến Diệp Quý An cảm thấy không an toàn sao? Cậu mở bàn tay mà mình đang bao lấy, cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, dùng sức xoa hết tầng mồ hôi mỏng dính trên những kẽ tay của anh, da anh rất trơn, rất mềm.
“Được.” Lương Tiêu bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Sao em có thể ngấy được, em cũng luôn muốn làm.”
Diệp Quý An cười, lúm đồng tiền chứa đầy ánh đèn, còn mắt anh chứa đầy hình bóng cậu, Lương Tiêu cũng cười, mang theo chút cảm giác có lỗi và ngại ngùng, từ đằng sau vuốt theo dây lưng anh, siết chặt lấy vòng eo nhỏ.
Thời khắc này, cậu cũng muốn hôn.
Nhiệt độ phòng 1351 rất cao.
Cao hơn nhiệt độ trên đường đưa đồng nghiệp trở về, gió dưới cây bạch dương, quầy thu ngân và giá hàng trong cửa hàng tiện lợi.
Điều hòa bật mười chín độ, đêm nay trên trời có mây xám, áp suất không khí không thấp, nhiệt độ mùa hè cũng không quá áp chế người, nhưng Diệp Quý An vẫn thấy nóng. Anh bị ấn vào tường hôn đến không để cho nói nửa lời, rượu trong miệng đắng chát, miệng hai người ngậm lấy nhau liền trở nên ngọt ngào. Áo sơ mi đã dính đẫm mồ hôi, quần cũng ẩm ướt, bị tụt xuống chạm đất, vỏ hộp gel bôi trơn bị bóc ra cũng vậy, còn có quần áo của Diệp Quý An, bị vứt đầy sàn từ sảnh vào đến giường.
Lui tới mép giường, Lương Tiêu ngồi xuống, Diệp Quý An cũng thuận thế ngồi lên cậu, chân giang ra rất rộng, quần lót bị xé rách mắc dưới gót chân. Lương Tiêu mút cổ anh, bắt đầu với những vết răng rất nông, sau đó cắn sâu hơn, hôn đến môi, cậu yêu cầu Diệp Quý An thè lưỡi ra một chút nữa, không nói hai lời liền mở rộng miệng anh, Diệp Quý An ôm chặt lấy cổ cậu, thở ra rồi hít vào, ép lên làn da căng, ép vào cơ thể, dùng bụng dưới cọ vào bộ phận đã sớm ngẩng đầu của cậu.
Nó đâm đâm loạn xạ vào rốn Diệp Quý An, cọ xát vào phần bụng dưới trơn trượt của anh, Diệp Quý An đột nhiên cảm thấy bụng mình đang bị thứ kia mãnh liệt “làm”, anh nhỏ giọng rên rỉ, mò tay xuống dưới, nắm lấy cây gậy của mình bắt đầu tự vuốt ve, gan bàn tay không khép lại được, chống lâu có chút đau đớn, anh nhanh chóng đem cậu em của mình ấn lên phần giữa hai múi cơ bụng nhàn nhạt của Lương Tiêu, lắc eo, dùng lực toàn thân ma sát, “Cứng như vậy.” Liên tục mút lấy khóe miệng của Lương Tiêu, nhỏ giọng nói, “Anh tin là em chưa ngán rồi.”
Lương Tiêu nhét ba ngón tay của mình vào trong, chạm đến nơi mẫn cảm nhất của anh, “Ồ, vậy khi nãy anh không tin hả?” Cậu thản nhiên nói, gặm lấy cổ của Diệp Quý An, nơi yết hầu mỏng manh với những tiếng thở mỏng manh của anh bị cậu ngậm vào miệng.
“… Ai mà biết, em dạo này có chạm vào anh đâu.” Diệp Quý An bất giác phát run, yết hầu và nơi sâu kín nhất trong cơ thể đều được Lương Tiêu chăm sóc, đều khiến anh có cảm giác bị kìm chặt, bị khống chế. Cơ thể đã khô bây giờ giống như được đổ lên nước nóng. Trong những tiếng thở ngắt quãng, anh trách Lương Tiêu lạnh nhạt, Lương Tiêu cũng không phản bác, chỉ động tình mà hôn anh, nhìn anh, chiều chuộng đem những lời bực tức của anh nuốt xuống, giống như muốn nói, em biết rồi, cũng giống như muốn nói, không cần lo lắng nữa.
Loại dịu dàng này rất khó làm người ta tiếp tục nhẫn nại, Diệp Quý An bắt lấy tay của Lương Tiêu rút ra ngoài, ngồi trên đùi cậu cọ qua cọ lại, sau đó trượt xuống dưới quỳ giữa hai chân cậu, cúi thấp lưng xuống, vừa bóc bao cao su vừa há tròn miệng, nghiêm túc ngậm vào, dùng miệng đeo bao cao su cho cậu. Việc này trước đây cũng từng làm qua vài lần, nhưng vẫn chưa thành thạo lắm, vừa ngậm xuống vừa điều chỉnh, không để bao siết chặt cậu, Diệp Quý An phải ngậm đến nơi sâu nhất, chọc tới cuống họng của anh, cảm giác buồn nôn tăng lên bằng với giá của thịt bò đắt tiền trong bụng.
Nhưng phía sau anh được Lương Tiêu vuốt ve, dọc theo sống lưng đến tận đốt sống đuôi, ngón tay ấm áp xoa xuống đến miệng dưới, hơi thở của Diệp Quý An cũng ổn định lại, bao cũng đeo xong, anh giống như đùa giỡn mà nằm úp xuống đùi của Lương Tiêu không chịu dậy, Lương Tiêu chiều theo ý anh, không mạnh không nhẹ vỗ vào mông anh hai cái, lạy bắt lấy năm ngón tay anh vuốt ve, Diệp Quý An cũng bật cười, chuẩn bị nhoài người lên ôm lấy cổ cậu, ánh mắt vừa quét qua, liền nhìn thấy thứ mà trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Chính là ở trên cơ thể Lương Tiêu, bên trái xương hông, kích thước nhỏ như ngón tay cái, các đường vẽ màu xanh, xung quanh vẫn còn đang ửng đỏ.
Là hình xăm.
Là một chiếc lá, hình con thoi, viền răng cưa.
“Xăm khi nào đấy?” Diệp Quý An nhấc mắt.
“Tuần trước, hôm tiền bối đi họp ở hồ Nhạn Thê.” Lương Tiêu ngoảnh mặt qua, “Đơn giản hơn so với tưởng tượng của em.”
Diệp Quý An nhìn chiếc lá đến nhập tâm, thè đầu lưỡi liếm lên một cái, “Ài, đấy là anh hả? Mang theo anh bên mình?” Anh bắt lấy tay Lương Tiêu đang chống ở phía sau, ra sức lắc, “Có phải không hả.”
“Phải.” Lương Tiêu cuối cùng cũng chịu cúi xuống nhìn, ánh mắt híp lại cười, giống như ngại ngùng mà gật đầu, “… Như anh nói đấy.”
“Sao không nói cho anh.” Diệp Quý An hôn lên chiếc lá, trở dậy ngồi lên người Lương Tiêu, chân không biết là cố ý hay vô ý cọ vào dương vật đã trướng lên. Cậu đã phồng lớn đến phát đau rồi.
“Bởi vì nói không nên lời!” Lương Tiêu bỗng nhiên gấp gáp, không báo trước liền đẩy Diệp Quý An nằm xuống giường, vừa tách mông của anh ra liền nhét vào, cắm sâu đến tận đáy. Vẫn chặt quá, khi nãy có làm qua khuếch trương rồi nhưng vẫn chặt, Diệp Quý An đau đến suýt ngất đi, bật nhào lên người Lương Tiêu, cơ thể hơi run rẩy.
“Đau sao?” Lương Tiêu không dám động đậy.
“Vẫn ổn… Em chậm một chút.” Diệp Quý An mềm nhũn người bám lấy vai cậu, dùng má cọ lên, so với đau đớn, cảm giác chật ních đã lâu chưa trải qua mới chiếm cứ phần lớn tinh thần của anh, “Không phải bị sốc kim tiêm sao, thế mà cũng dám xăm lên.”
“Cái này không giống với kim tiêm thông thường.” Lương Tiêu hôn lên mồ hôi vương trên trán anh.
“Không thể nói là vì anh nên mới không sợ được sao?” Diệp Quý An cười, thả lỏng cơ thịt đang thít chặt lấy dương vật ở miệng huyệt, thử cử động eo, “Bình thường miệng ngọt vậy mà.”
“Như vậy giống như đang nói dối, tiền bối chỉ cần biết tại sao em xăm hình là được rồi.” Lương Tiêu nhìn thẳng anh, bắt đầu động đậy lên phía trên, dần dần tăng nhanh tiết tấu, lực eo của cậu luôn làm Diệp Quý An cảm thấy khó tin, giống như bây giờ vậy, đầu gối cậu được chống đỡ bởi mặt giường, cơ thể đang được Diệp Quý An ôm lấy, vướng víu lộn xộn, anh không biết tại sao chỉ bằng cái eo đó mà tốc độ của cậu lại nhanh đến thế.
Đương nhiên anh cũng không tốn công nghĩ nhiều làm gì, Diệp Quý An giống như ngọn sóng, lưu động trên người Lương Tiêu, mồ hôi rơi xuống, tiếng rên rỉ ngày càng say sưa, anh bắn ra mọi nơi, lại bị lật sang tư thế khác tiếp tục làm. Lương Tiêu có vẻ thích tư thế tiến vào từ đằng sau, hoặc là để anh nằm ngửa, tách chân của anh ra rộng hết cỡ, trần trụi đè lên nhau, áp xuống hạ thân. Vì thế hai tư thế này bọn họ lại làm thêm một lần nữa, giữa trận bỗng điện thoại của Diệp Quý An vang lên, thấy là của công ty, trận hỗn loạn này mới tạm thời ngừng lại.
Ở độ cao hơn chục tầng, rèm vẫn đang được kéo nên không cần quá lo lắng, Diệp Quý An giẫm dép lê đi tới bên cửa sổ, “Ừm, tôi biết rồi, ngày mai cậu nói rõ với ông ấy.” Cổ họng tuy đã rên đến khản tiếng, nhưng khi nói chuyện công việc, giọng của Diệp Quý An vẫn có thể tùy ý mang theo một vẻ thờ ơ thích hợp, “Rất phiền phức, cho nên đừng mắc phải lỗi lầm như thế nữa.”
Lương Tiêu ngồi khoanh chân trên giường nghịch điều khiển, ấn vài cái, thành công tắt tất cả đèn trong phòng đi, sau đó ngước mắt lên nhìn. Diệp Quý An châm một điếu thuốc, nhưng chỉ kẹp lấy, hút không được vài hơi. Có lẽ do đổ quá nhiều mồ hôi, cũng có lẽ do đèn điện của thành phố này quá sáng, tản lên trời cao, rõ ràng là rọi bóng, cơ thể anh lại trông như phát quang, trắng đến chuyển xanh, hình xăm như biến thành những nét vẽ đan thanh sắc nét trên giấy.
Diệp Quý An bị bóng tối đột ngột làm cho ngây người, ngoảnh lại, Lương Tiêu nhìn đôi mắt mở to của anh, ẩm ướt trong veo, vô tội như một chú cừu non.
Mở miệng nói vẫn là những lời đó, không hề chỉ trích cũng không hề nóng nảy, là do bình tĩnh mà tạo cảm giác nghiêm khắc, “Tôi đã nói rồi, không cần nói xin lỗi với tôi, ngày mai tự mình giải quyết, không được thì báo lại bộ phận. Được. Ừm ừm, tạm biệt.”
Lương Tiêu nhìn anh đến mê mẩn.
Cậu đứng dậy, Diệp Quý An dựa người lên cửa sổ sát sàn, yên lặng ngắm nhìn cậu, tay đặt bên đùi, đầu thuốc lá mập mờ đo đỏ.
“Gần đây em cũng thường xuyên mắc sai lầm.” Lương Tiêu đi đến phía trước Diệp Quý An, “Có lẽ còn nghiêm trọng hơn vị khi nãy gọi tới, chính mình cũng không biết phải giải quyết làm sao.”
Diệp Quý An hít sâu một hơi thuốc lá, hai tay khoác lên vai Lương Tiêu, khói thuốc bay bên tai Lương Tiêu, “Lỗi gì?”
“Em khiến tiền bối cảm thấy kỳ lạ rồi.” Hai tay Lương Tiêu cũng nắm lấy vai anh, vòng tay qua người anh, rung lên cùng nhau, “Khiến anh không nghĩ được em đang nghĩ gì.”
“Cho nên… Em đang nghĩ gì vậy?” Diệp Quý An cắn tai cậu.
“Em đang tức giận.”
“Ừm.”
Em giận bản thân mình. Quá bận rồi, thăng chức rồi mới phát hiện bản thân mình yếu đuối đến thế, quá nhiều thứ cần học hỏi, có nhiều chuyện đều không tự ứng phó được, tiền bối bỏ ra thời gian muốn ở cùng em, em lại không có thời gian ở cùng tiền bối. mỗi ngày ngoại trừ làm việc thì chẳng quan tâm được điều gì khác nữa, công việc kết thúc lại không muốn nói gì cả, cũng ngại nói, còn khiến anh phải đi đến một bộ phận lộn xộn như vậy, loại cảm giác này giống như…” Lương Tiêu phì cười, cúi thấp người vùi đầu vào hõm cổ Diệp Quý An cọ cọ, có chút ngượng ngùng, “Em để anh đi rồi, lại không bảo vệ tốt được anh.”
“Đâu có, bộ phận mới của anh cũng không phải là con ghẻ, anh còn được tăng lương đó.” Diệp Quý An vỗ vào lưng cậu.
“Đó là do tư tưởng của em quá nặng nề thôi.” Anh lại cười, “Anh có thể lý giải thành, mỗi ngày em không gặp được anh, mỗi ngày em bị những thứ chuyện vặt vãnh dẫn dắt, đi làm tan làm, quãng đường đến công ty cũng là cả một quá trình, anh lại không có thời gian nấu cơm cho em, bạn học Tiểu Lương cảm thấy chất lượng cuộc sống bị giảm sút cùng thiếu thốn tình thương nên không vui sao?”
“Em không có mỏng manh như thế.” Lương Tiêu nghiêm túc thanh minh, hôn lên trước ngực Diệp Quý An.
“Vậy là nhớ anh rồi, đơn giản là không muốn cách xa anh.” Một tay Diệp Quý An chống vào cửa sổ thủy tinh, nâng cao điếu thuốc, một tay luồn vào mái tóc của Lương Tiêu, chậm rãi vuốt.
“…” Lúc này Lương Tiêu không thể chống cự được nữa, kẹp chặt eo anh quay người ra sau, chiếc bao cao su thứ ba đã được bóc xuống, cậu cũng không đeo thêm chiếc mới, dương vật nóng bỏng ấn lên mông anh, lúc thì cọ, lúc thì đâm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắm vào trong, cậu ôm lấy thân thể đã ướt đẫm kia vào người, cọ thật mạnh.
“Ưm…” Diệp Quý An bị cọ rên khẽ, chấm đỏ run rẩy theo cơ thể anh, lại hút thêm một hơi thuốc lá, cuối cùng đem điếu thuốc dập tắt, “Thật ra, anh nghĩ rất lâu rồi, sau này chúng ta chuyển đến chỗ này ở đi? Hai căn phòng kia đem bán, bù thêm chút tiền, mua một căn ở gần đây, không cần quá lớn, muốn ở biệt thự thì về nhà em ở mấy ngày.” Nói xong liền quay đầu lại hôn lên má Lương Tiêu, cười khúc khích, “Em xem có được không? Để giành thời gian đi trên đường để nấu cơm, với cả làm tình.”
Lương Tiêu ngậm lấy môi anh, cười như một đứa trẻ, “Ồ, vậy tiền bối cũng không cần trả tiền nhà nữa rồi.”
“Ha, em cũng đừng nghĩ trả một mình.”
“Nhưng vẫn phải mua một căn thật lớn, ít nhất cũng phải ba phòng một sảnh.” Ngữ khí Lương Tiêu cũng hưng phấn giống như đứa trẻ, sau đó cứ như thế ở bên cửa sổ, dùng hết bao cao su, không có dụng cụ đếm thì một người dựa vào những con số kiếm cơm như Diệp Quý An cũng không đếm được mình đã bắn ra bao nhiêu lần, cũng như đã bị bắn vào bao nhiêu lần. Chỉ biết cuối cùng bị Lương Tiêu làm cho đứng không vững, anh không còn chút sức lực nào ngã về phía sau, rơi vào lòng Lương Tiêu, vật đỏ hồng chảy nước tí tách giữa hai chân không ngừng rủ xuống, chất lỏng phía sau cơ thể lại không ngừng trào ra.
Anh được bế vào phòng tắm rửa sạch, buổi họp ngày hôm sau phải ngồi trình bày powerpoint.
Bởi vì hông vẫn còn mềm nhũn, cảm giác hai chân không khép lại được vẫn còn đó.
Nhưng khi trở lại vòng làm việc của mình ngồi ổn định, anh lại thấy rất thoải mái, Diệp Quý An đặt điện thoại lên bàn, bật camera trước lên, rất nhanh, Lương Tiêu xuất hiện giữa màn hình điện thoại, cả người rất có tinh thần, cậu cùng Diệp Quý An liếc nhìn nhau một cái ngăn ngủ, trên mặt hiện ý cười rõ nét, sau đó tiếp tục nhìn máy tính, gõ bàn phím.
Điện thoại của Lương Tiêu cũng đặt trên bàn, cũng là góc nghiêng, Diệp Quý An có thể nhìn rõ ràng nếp nhăn trên áo sơ mi của cậu, nhìn rõ bóng mờ dưới lông mi cậu.
Và chiếc cà vạt anh tặng cậu nữa
Nhưng Diệp Quý An cũng không tập trung nhìn lâu, nghiến răng, chuyên tâm làm việc .
Hẹn với nhau cùng làm việc, chỉ cần kết nối hai ống kính này thì dù cách một tầng lầu cũng giống như đang ngồi cùng một chiếc bàn làm việc.
Vậy thì làm sao để bảo đảm hiệu quả công việc, làm sao để đảm bảo tình cảm không ảnh hưởng đến công việc?
Bọn họ cũng hứa với nhau rồi, ai mất tập trung trước người ấy là chó con.
Hết phiên ngoại 02