Nghe Nói Hôn Môi Có Thể Khiến Mình Đẹp Hơn À? - Chương 3
- Home
- Nghe Nói Hôn Môi Có Thể Khiến Mình Đẹp Hơn À?
- Chương 3 - Yêu đương có thể giảm calories
Chương 3: Yêu đương có thể giảm calories
Chuyển ngữ: Diên
Vì sợ hàng xóm mới cho là cậu lắp lưới chống trộm để đề phòng hắn mà buồn, Hề Thủy vội nói: “Tôi không lắp nữa.”
“Cậu nên lắp đi, không sao đâu, đó là quyền của cậu.” Con ngươi Chu Trạch Kỳ đen bóng trong màn đêm, hắn cầm lon bia lên uống một ngụm, tiếng nuốt bia vang lên rõ ràng truyền vào tai Hề Thủy.
“À.” Hề Thủy gãi gãi đầu, “Thế không lắp cũng là quyền của tôi.”
“…”
“Cậu tên là gì?”
Chu Trạch Kỳ tay cầm lon bia, đổi tư thế ghé người qua ban công, hơi cúi người xuống, cảm giác như chỉ cần nhảy một cái là xuất hiện ngay bên người Hề Thủy.
Hề Thủy vịn khung cửa, “Hề Thủy.”
“Hề trong con suối à?”
“Không phải, là chữ ‘Hề’ không có bộ thủy, nhưng mà các bạn của tôi đều gọi là Tiểu Khê, là Khê trong suối nhỏ đó, có bộ thủy.” Hề Thủy giải thích rất kĩ càng tỉ mỉ, bởi vì luôn có người hiểu sai tên cậu.
(*) Tên của Hề Thủy là 奚水, chữ Khê trong Tiểu Khê là chữ 溪, chính là chữ Hề 奚 thêm bộ Thủy 氵ở phía trước. Chữ Hề và chữ Khê đều đọc là xī. Tên hay ghê ;v;
“Tiểu Khê?” Chu Trạch Kỳ nhướn mày, khuôn mặt tuấn tú, khi nói chuyện khớp hàm trên dưới va chạm, nom quyến rũ lạ kì.
Hề Thủy: “Đúng vậy, Tiểu Khê.”
Hề Thủy: “Anh thì sao, anh tên là gì?”
“Chu Trạch Kỳ, Trạch trong đầm lầy, Kỳ trong ngày tháng.” Chu Trạch Kỳ bình thường lười chả thèm giải thích tên mình là chữ gì, nhưng phải có qua có lại, bạn hàng xóm tuy trông hơi ngốc nhưng rất lễ phép.
Hề Thủy chớp chớp mắt, không biết nên nói gì tiếp, “À.”
Chu Trạch Kỳ nhìn Hề Thủy một lúc, đột nhiên quay đầu lại mở cửa ban công nhà hắn ra, hét vào trong: “Lấy cho tao cái điện thoại.”
“Làm gì thế?”
“Nhanh lên, tao cần dùng.”
Trong phòng gà bay chó sủa một lúc.
“Điện thoại Lão Chu đâu? Có ai thấy không?”
“Tao không thấy.”
“Coi dưới ba lô mày xem.”
Một bàn tay cầm điện thoại thò ra, nhân tiện hỏi một câu: “Nửa đêm rồi còn làm gì đấy?”
Chu Trạch Kỳ cầm điện thoại, mở wechat ra: “Không làm gì cả.”
Npd nhìn thấy cái vẻ chó hoang phát xuân trên mặt hắn, đột nhiên ló đầu ra ban công quan sát một vòng, không phát hiện được gì cả mới quay vào trong.
Hề Thủy còn đứng bên trong nhà mà.
Chu Trạch Kỳ chìa điện thoại ra, “Thêm wechat đi.”
Hề Thủy đứng yên: “Tại sao tôi phải thêm wechat với anh?”
“?”
Bàn tay giơ điện thoại của Chu Trạch Kỳ vẫn không thu về, cũng không định thu về.
Hắn liếm khớp hàm bên trong miệng, nói: “Là thế này, bây giờ chúng ta là hàng xóm, còn ở gần thế này, thêm wechat thì bình thường có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“À, cũng phải.”
Bé thiên nga bay ra từ trong phòng, đi tới trước mặt Chu Trạch Kỳ, lấy điện thoại trong tay hắn cúi đầu gõ số điện thoại của mình vào, tìm ra tài khoản thì nhấn kết bạn.
Màn hình điện thoại không sáng lắm, chút ánh sáng nhàn nhạt ấy dừng trên lông mi, mũi, môi của Hề Thủy, sáng lên khuôn mặt tinh xảo ngây thơ.
“Lát nữa tôi sẽ xác nhận bạn bè sau.” Hề Thủy trả điện thoại cho hắn, “Tạm biệt.”
Cậu nói xong, không đợi Chu Trạch Kỳ trả lời đã quay người vào nhà.
Theo sau còn có tiếng khóa cửa lạch cạch không hề dừng lại mãi cho đến khi khóa xong.
Chu Trạch Kỳ mở xem tài khoản đang chờ xác nhận, bấm xem ảnh đại diện của Hề Thủy, là một con thiên nga trắng rụt cổ ngủ gật trên bãi cỏ.
Bởi vì Hề Thủy còn chưa xác nhận kết bạn cho nên chưa thể xem được vòng bạn bè của cậu.
–
Tuy rằng giấc ngủ bị gián đoạn nhưng Hề Thủy vẫn ngủ rất ổn.
Mỗi buổi sáng cậu đều thức dậy luyện múa theo thời gian cố định tầm một tiếng rưỡi, còn ba mươi phút để ăn sáng và đi học, vừa lúc đến kịp giờ học lúc tám giờ sáng.
Luyện tập cơ bản chia làm luyện tập các động tác cơ bản và ôn tập lại các bài múa đã học.
Hề Thủy chưa bao giờ nghỉ tập múa sáng tối, đá chân và ép dọc, ép ngang cậu có thể tự hoàn thành một mình. Nếu không phải có tích lũy kinh nghiệm luyện tập quanh năm suốt tháng thì tới động tác ép hông nhất định phải có bạn bè hỗ trợ.
Hiện tại Hề Thủy đã có thể một mình hoàn thành các bài tập khởi động cơ bản.
Kì nghỉ hè sắp tới bọn họ phải biểu diễn ở nhà hát quốc gia, đã chọn xong tiết mục là vở ‘Vũ nữ đền thờ’. Bọn họ đã luyện tập được gần một tháng, ‘Vũ nữ đền thờ’ là vở diễn được người trong ngành công nhận là một trong những vở diễn có độ khó cao nhất, còn là vở kịch được biểu diễn trước cả Hồ thiên nga.
Từng nhân vật đều được sàng lọc chọn lựa kĩ càng. Hề Thủy vào vai nam chính Solor, bạn diễn lần này của cậu cũng là lần hợp tác lần đầu tiên, đang tiếp xúc tăng thêm độ phối hợp.
Một vở diễn ba lê có độ khó cao không chỉ yêu cầu các vũ công không được mắc sai lầm mà còn phải phối hợp ăn ý với nhau, cũng có tiêu chuẩn cực cao đối với khả năng thể hiện và truyền đạt cảm xúc nhân vật trên sân khấu.
Ở phương diện này, Hề Thủy có thiên phú cực tốt, cậu sinh ra là dành cho múa ba lê.
Hề Thủy trên sấu khấu, ánh hào quang phát ra tứ phía, khiến người xem lẫn chính mình cảm động. Cậu linh động uyển chuyển nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể kéo được cảm xúc của bạn diễn. Cậu có thể hòa hợp với nhân vật tới mức độ cao nhất, cậu nắm chắc sâu trong đáy lòng nhân vật ẩn chứa điều gì.
Có lẽ là bởi vì cảm xúc trên sân khấu quá phong phú, Hề Thủy dưới sân khấu càng có vẻ ngây thơ đơn thuần, thứ cậu suy nghĩ luôn chỉ có múa ba lê.
Luyện tập xong, Hề Thủy đeo túi xách xuống tầng, lúc đi xuống vừa vặn đụng phải Chu Trạch Kỳ vừa mới chạy bộ về.
Chu Trạch Kỳ mặc đồ tập thể dục màu đen, trên đầu mang băng đô chặn mồ hôi trán, mồ hôi từ thái dương chảy xuống cằm.
Hắn chào hỏi Hề Thủy rất tự nhiên: “Dậy sớm thế?”
Hề Thủy đang cầm một quả trứng luộc trong tay, đập đập lên cửa để bóc vỏ, cậu vừa bóc vừa đáp: “Có tiết.”
“Tôi đi trước đây.”
Hề Thủy đi xuống bậc thang, cậu không thích lòng đỏ trứng, sau khi ăn xong lòng trắng thì đứng ở cửa chung cư nhìn xung quanh.
“Meo, mieo…”
Chu Trạch Kỳ đứng ở bậc thang sau lưng cậu quan sát.
Một con mèo cam bụi bặm nhưng béo tốt cảnh giác bước ra từ bụi cây, nhận ra là người quen thì đi tới bên chân Hề Thủy cọ cọ.
Hề Thủy ngồi xổm xuống thả lòng đỏ trứng xuống đất, xoa xoa đầu nó: “Tao đi học đây, tối gặp nhé.”
Tạm biệt mèo cam xong, Hề Thủy đứng dậy đeo túi vải rời đi. Trên túi vải có treo móc khóa gấu bông Doraemon, lắc lư theo bước đi của cậu.
–
Buổi sáng là môn Thưởng thức nghệ thuật múa ba lê, buổi chiều là môn Kĩ thuật múa ba lê và Vở kịch, gần đây bọn họ đều đang học múa vở ‘Vũ nữ đền thờ’.
(*) Vở Vũ nữ đền thờ, gốc là La Bayadère, là một vở ba lê rất nổi tiếng, rất hay. Các bạn có thể đọc thêm ở đây
Hề Thủy vừa uống nước vừa đi vào phòng học. Lâm Tiểu Kim từ phía sau nhào tới khoác vai cậu: “Ú òa!”
Hề Thủy bị sặc nước.
“Hôm qua về xong cậu có xem diễn đàn không?” Lâm Tiểu Kim vuốt lưng thuận khí cho cậu, nói tiếp: “Cậu với Chu Diêm Vương lại nổi tiếng nữa rồi.”
Chu Diêm Vương?
Chu Trạch Kỳ.
Hình như cậu… Ặc, chưa xác nhận lời mời kết bạn tối qua.
“Vì sao?” Hề Thủy không muốn cho Lâm Tiểu Kim biết mình và Chu Trạch Kỳ là hàng xóm, và còn sắp kết bạn wechat với nhau. Nếu để Lâm Tiểu Kim biết thì kiểu gì cũng sẽ quấn lấy cậu không buông.
Lâm Tiểu Kim, tính cậu ấy, nó lạ lắm.
Cậu chàng chẳng bao giờ quan tâm đến lực học và nhân phẩm của trai đẹp mà chỉ chăm chăm soi xem cơ bụng người ta là sáu múi hay tám múi, chân có dài không, chim… chim có to không, mông có vểnh không.
“Hôm qua sân vận động nhiều người thế mà, ảnh chụp cậu với hắn ngồi chung một chỗ bị đăng lên diễn đàn.”
“Không ngồi cùng nhau.” Hề Thủy sửa lại, “Tớ ngồi trên khán đài, còn hắn ngồi ở khu nghỉ ngơi của vận động viên.”
“Cậu trên hắn dưới, thế lại càng kích thích.”
Đây cũng là điều khiến Hề Thủy cảm thấy Lâm Tiểu Kim rất kì lạ.
Rõ ràng hôm nào hai người cũng đi với nhau, thế mà Lâm Tiểu Kim vẫn đu CP của cậu và Chu Trạch Kỳ trên diễn đàn, còn bị mấy cái đồng nhân linh tinh trên đó lừa cho xoay mòng mòng, chẳng sợ chính bản thân Lâm Tiểu Kim cũng biết cậu và Chu Trạch Kỳ còn chưa nói với nhau câu nào.
Vì thế nên, chắc chắn không thể để Lâm Tiểu Kim biết quan hệ hàng xóm của cậu và Chu Trạch Kỳ hiện giờ.
Nếu không chắc Lâm Tiểu Kim mò tới dưới chung cư cầm kính thiên văn đu CP luôn quá.
“À đúng rồi, thứ bảy chúng ta đi ăn lẩu đi.”
“Không đi.” Hề Thủy lắc đầu, rất là kiên định: “Tớ muốn đi ăn gà rán.”
“Thì ăn xong rồi đi ăn lẩu.”
“Một ngày chỉ được ăn một món thôi, ăn nhiều sẽ béo.” Hề Thủy vươn tay nhéo nhéo bụng mình, không có mấy thịt nhưng nếu dùng sức thì vẫn có thể véo ra được một ngấn.
Về phương diện này, Hề Thủy đặt tiêu chuẩn cho mình rất khắc nghiệt.
“Sợ gì chứ, dù sao đến hè mới đi diễn ở nhà hát mà, gần đây cũng chẳng phải chuẩn bị thi đấu gì.”
Hề Thủy dao động, mỗi lần đối mặt với đồ ăn ngon là cậu sẽ dao động không ngừng.
“Để tớ phân tích cho cậu nghe nhé.” Lâm Tiểu Kim xòe ngón tay ra đếm đếm, đi cùng Hề Thủy trên hành lang: “Ăn lẩu thì ta ăn thịt đúng không? Mà thịt là gì, chính là protein đó. Ta còn ăn gì, ăn rau các loại, rau chính là vitamin! Trong nước chấm có pha giấm, giấm hỗ trợ thúc đẩy tiêu hao mỡ đó!”
Hề Thủy vân vê bình nước: “Cậu nói cũng đúng.”
“Chứ sao, vả lại, chúng ta ăn một bữa thì cùng lắm là tập múa thêm hai tiếng hoặc chạy bộ 5km, được không?”
Hề Thủy nhíu mày: “Vì ăn gà rán, tớ đã luyện múa thêm hai tiếng rồi.”
“…”
“Còn có loại vận động nào có thể tiêu hao calories không?” Hề Thủy đau khổ, còn nhiều món ngon cậu chưa được ăn lắm.
“Cậu để tớ nghĩ đã.” Lâm Tiểu Kim cũng nghiêm túc lại.
Đúng lúc này, có một đôi tình nhân vừa hôn vừa đi lướt ngang qua hai người.
Hề Thủy cùng Lâm Tiểu Kim nhìn chằm chằm người ta, đến khi người ta đi xa mới lấy lại tinh thần. Hề Thủy đụng đụng Lâm Tiểu Kim: “Đừng có nhìn chằm chằm người ta như thế, không lễ phép.”
“Cậu cũng nhìn mà.”
“Sao họ đi đường còn phải hôn môi thế?”
Lâm Tiểu Kim nhìn bóng dáng đôi tình nhân, trong đầu chợt có ánh sáng chói qua. Cậu tóm lấy tay Hề Thủy, thì thầm bên tai cậu: “Yêu đương có thể giảm calories đấy.”
“Hả? Cái gì cơ?” Lần đầu tiên Hề Thủy nghe được chuyện này, “Bởi vì vừa đi vừa hôn nên giảm à?”
Lâm Tiểu Kim: “Không phải, yêu đương thì hay đi dạo đó, đi một hồi tình cảm dạt dào thì sẽ muốn hun hun, rồi… làm này làm kia.”
“Làm này làm kia là làm gì?”
“Đâm cậu.”
“Đâm tớ làm gì?”
Lâm Tiểu Kim: “……”
Hề Thủy vô tội nhìn Lâm Tiểu Kim sắp phát điên.
“Thôi thôi, để tớ nói cụ thể luôn cho cậu.” Lâm Tiểu Kim là điển hình của kiểu người yêu cái đẹp. Hồi năm nhất Hề Thủy còn chưa thuê trọ ở ngoài, ngày khai giảng cậu kéo hành lí đi vào kí túc xá, vừa mở cửa đã trông thấy Hề Thủy ngồi trên ghế xem phim.
Nắng buổi chiều vàng rực đổ lên xung quanh và đôi mắt, cần cổ thon dài của Hề Thủy.
Cảnh tượng ấy khiến Lâm Tiểu Kim nghĩ tới một câu của giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba: Có một số người diễn vai thiên nga trắng trên sân khấu, em cảm thấy người ta múa đẹp, diễn hay, là bởi vì vốn dĩ bản thân người ta chính là thiên nga trắng.
Vì thế nên những điều như Hề Thủy theo không kịp những trào lưu đang hot của giới trẻ, ngốc nghếch đơn thuần, ở trong mắt Lâm Tiểu Kim toàn là ưu điểm hết.
Bạn thân mà cậu chọn thì cậu phải tự chịu trách nhiệm thôi.
Lâm Tiểu Kim lại lần nữa phân tích kĩ càng tỉ mỉ cho Hề Thủy nghe.
Hầu hết mỡ đều được bài xuất ra qua đường hô hấp, khi cường độ luyện múa đạt tới mức độ nhất định là có thể tiêu hao mỡ.
Yêu đương khiến nhịp tim người ta nhanh hơn, hô hấp nhanh hơn, còn cả hôn môi và những chuyện khác nữa, thì đương nhiên tất cả chúng đều là vận động tiêu hao mỡ hoàn hảo.
Hề Thủy nghe xong thì nhíu mày: “Cậu nói, rất không khoa học.”
“Chỗ nào không khoa học?”
“Để tớ về nhà tra Google đã.”
Lâm Tiểu Kim nói: “Không chừng trên Google còn không khoa học hơn cả tớ.”
Một số kiến thức, cụm từ chuyên ngành về Ba lê mình đã có tìm hiểu rồi nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, nếu có bạn nào thấy sai ở đâu thì nói cho mình để mình sửa nhé.