Nghe Nói Hôn Môi Có Thể Khiến Mình Đẹp Hơn À? - Chương 2
Chương 2: Kẻ xấu đêm khuya
Chuyển ngữ: Diên
“Tiểu Khê à, cậu đừng thấy hắn tới không phải để chơi bóng rổ mà lầm, hồi cấp ba hắn đã lọt vào đội tuyển tennis của tỉnh đấy. Nhưng mà nghe nói sau đó đã xin rời đội vì phải về thừa kế công ti trong nhà.”
“Nhớ cái đôi giày thể thao mà cậu bảo đi thoải mái kia không? Của nhà hắn đó. Đây cũng là lí do người Thể Viện cung phụng hắn như trời.” Lâm Tiểu Kim biết rất nhiều chuyện, nói tiếp: “Thời cấp ba hắn còn đoạt huy chương bạc cấp quốc gia môn Tán đả đấy. Hồi năm nhất có đánh giao hữu một trận với đội phó đội tennis tỉnh, chắc chắn là cậu không xem nên không biết, tớ thấy hắn đánh cho đối phương nằm rạp xuống đất luôn!”
“Cậu biết tại sao hắn không tham gia thi đấu trận này không? Bởi vì một mình hắn cũng đủ hạ đo ván cả đội Kinh Thể Đại nên bị bỏ phiếu không cho chơi, bằng không trận này khỏi đánh luôn.”
Dù là Kinh Thể, Kinh Vũ hay Kinh Học thì hắn đều là kẻ mạnh nhất.
Hề Thủy không hiểu: “Thế không đi thi đấu nữa thật đáng tiếc.”
“Ai mà không thấy tiếc chứ?” Lâm Tiểu Kim buông tay, “Nhưng mà ai có chí nấy, nếu là nhà tớ có công ti trị giá mấy chục tỉ cần thừa kế thì ngày mai tớ tìm thầy xin nghỉ luôn.”
Cuộc trò chuyện của hai người được truyền đến tai Chu Trạch Kỳ vô cùng rõ ràng.
Chu Trạch Kỳ cười một tiếng, mở chai nước khoáng, ngửa đầu lười biếng uống một ngụm.
“A, vậy tớ cũng nghỉ.” Giọng Hề Thủy rất dễ phân biệt, âm thanh nhu thuận, nhả chữ rõ ràng, tốc độ còn chậm hơn người khác một ít, như là trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi mới nói ra.
Lâm Tiểu Kim không nói nữa, cậu chàng chú ý tới Ngô Phong Dực dưới sân.
Mạnh Khoa Văn ôm lấy bả vai Ngô Phong Dực, hơi ngẩng cằm trỏ về phía Lâm Tiểu Kim, nói: “Bạn nối khố của tao thích… thích cơ bụng của mày.”
Ngô Phong Dực hất tay hắn ra, tầm mắt dời từ bạn nối khố của Mạnh Khoa Văn sang Hề Thủy bên cạnh, đối phương đang cúi đầu xem điện thoại, cần cổ thon dài, áo thun rộng thùng thình càng làm nổi bật cơ thể đơn bạc tinh tế, hoàn toàn đối lập với khung cảnh ồn ào nhốn nháo xung quanh.
Mạnh Khoa Văn giơ tay vẫy vẫy trước mặt Ngô Phong Dực: “Nhìn đi đâu đấy?”
“Kia cũng là bạn nối khố của mày à?”
“Không phải.” Mạnh Khoa Văn đáp, “Đó là bạn của bạn nối khố, đi theo cậu ấy đến xem.”
“Mày không biết à?” Mạnh Khoa Văn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Tao phải biết hả?”
“Đó là bạn trai tin đồn của lão Chu đấy!” Mạnh Khoa Văn cố ý hạ thấp giọng xuống nhưng vẫn không giấu nổi sự kích động trong đó.
Kích động đến từng lỗ chân lông luôn.
Vì thế nên Chu Trạch Kỳ nhìn sang hắn.
“Bạn trai gì cơ?” Chu Trạch Kỳ luôn luôn tỏ vẻ lười biếng không nghiêm túc, hắn ngả người ra tựa vào tường, gáy đụng phải vật cứng nào đó.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy hóa ra mình đụng phải mũi giày canvas của bạn của bạn nối khố nhà Mạnh Khoa Văn.
Hề Thủy không ngờ người này sẽ tựa ra sau đột ngột như thế, cậu rụt chân vào trong, nói: “Xin lỗi.”
Chu Trạch Kỳ khẽ ‘ừ’ một tiếng, dời mắt đi, quay sang nói chuyện với Mạnh Khoa Văn: “Hỏi mày đấy, bạn trai gì hả?”
Mạnh Khoa Văn ngồi xổm xuống: “Thì là cái bài bảng xếp hạng CP trên diễn đàn trường đấy, hồi học kì 1 mày chả xem qua rồi đó. Mày còn nói người ta nhảy đẹp, xứng với mày đấy.”
Ngô Phong Dực cười.
Lão Chu đúng là không biết xấu hổ.
Chu Trạch Kỳ vờ như mình chưa hề nói lời này: “Cậu ấy nhảy cái gì?”
“Ba lê đó, kiểu mà nhón chân xoay vòng vòng ấy.” Mạnh Khoa Văn vòng tay lên đỉnh đầu thành hình tròn rồi vẫn ngồi xổm xoay một vòng.
“À…” Mắt Chu Trạch Kỳ lóe sáng, kéo dài giọng vừa dài vừa thấp, nói: “Là thiên nga nhỏ của Kinh Vũ.”
–
Trận đấu đi đến hồi gay cấn, Hề Thủy xem giờ, vỗ vỗ Lâm Tiểu Kim hưng phấn đến đứng dậy: “Tớ phải về đây.”
Lâm Tiểu Kim gật đầu: “Cậu về cẩn thận nhá.”
“Cậu cũng về kí túc xá sớm đi, sáng mai còn phải luyện tập buổi sáng.”
Hề Thủy lấy bình nước dưới đất lên, kéo dây đeo hai bên ra rồi quàng qua vai như đeo túi xách, khom lưng rời đi từ cầu thang bên cạnh.
Chung cư cậu ở ngay bên trường, bởi vì xung quanh rất gần bệnh viện trường tiểu học và khu mua sắm nên tiền thuê nhà cũng không rẻ. Nhưng là vị trí rất thuận tiện nên có nhiều thầy cô và sinh viên thuê nhà ở đây.
Lúc này Hề Thủy đi vào thang máy thì thấy bên trong có vài người đang chuyển đồ, bên chân họ có một thùng giấy rất cao, hình như là chuyển nhà.
Hề Thủy vươn tay ấn thang máy thì thấy tầng 17 đã được ấn rồi.
Hàng xóm mới ư?
Tới tầng 17, Hề Thủy Hề Thủy nhường họ đi ra trước, người đó vội nói: “Cậu đi trước đi, chúng tôi còn nhiều đồ thế này.”
“Được.” Hề Thủy đáp lại, lấy chìa khóa trong túi ra. Chùm chìa khóa của cậu có treo một con gấu bông báo hồng dài gần 20cm, mỗi lần lấy ra cũng tốn không ít sức.
Lúc cậu kéo được con báo hồng ra thì mấy người kia cũng đẩy xe chở đồ đi ra khỏi thang máy, đích đến là căn nhà ngay bên cạnh nhà Hề Thủy. Hàng xóm và Hề Thủy chỉ cách nhau một bức tường.
Vào phòng.
Hề Thủy vứt túi và bình nước ở huyền quan, cởi giày đi chân trần tới đo cân nặng.
Con số trên đó nhảy tới nhảy lui vài lần rồi dừng ở con số 60.
Diễn viên múa không thể béo, đây là lời dạy đầu tiên của ba mẹ dạy cho Hề Thủy lúc nhỏ.
Đương nhiên không thiếu những vũ công ba lê béo để sắm vai vào các nhân vật mập mạp nhưng nhu cầu thị trường của những vai này thấp hơn nhiều so với vũ công dáng người thanh mảnh.
Nhưng mà là nam nên Hề Thủy cũng không thể gầy yếu quá được, điểm này bản thân Hề Thủy cũng hiểu rất rõ. Vũ công nam thường xuyên phải bế vũ công nữ và thực hiện một số động tác yêu cầu cao.
Tuy rằng Hề Thủy rất có thiên phú về múa ba lê, nhưng cậu có một khuyết điểm chí mạng.
Đó là thèm ăn, tham ăn.
Bình thường Hề Thủy tập múa một tiếng cũng chỉ để ăn nhiều thêm một miếng cơm, hai cái bánh quy, một ngụm trà sữa.
Hề Thủy thể trạng bình thường, dạ dày cũng không có tật xấu gì, ăn nhiều sẽ béo, ăn ít sẽ gầy. Bởi vì mỗi ngày lượng vận động rất nhiều nên không dễ béo lên nhưng gầy nhanh lắm.
Mà dù có nhanh gầy như vậy vẫn không đấu lại sự tham ăn của Hề Thủy.
Khu ăn uống gần trường mới mở một cửa hàng gà rán, thoạt trông ăn rất ngon, lượng calories cũng rất cao.
Cậu muốn ăn thử vài ngày rồi, kiên trì thêm một ngày nữa, thứ bảy không có lớp, sáng đó đi ăn.
Phòng khách, hai phòng ngủ của nhà Hề Thủy đều hướng sáng, phòng ngủ chính đón ánh mặt trời, phòng luyện múa đón ánh hoàng hôn. Bên ngoài phòng luyện múa có một ban công nhỏ, rất gần với ban công nhà hàng xóm.
Hề Thủy kiểm tra thử rồi, nếu hàng xóm muốn sang thì chỉ cần trèo lên ban công là nhảy sang được.
Chỉ là dạo trước nhà hàng xóm không có ai nên Hề Thủy cũng kệ nó luôn.
Bây giờ có hàng xóm mới…
Hề Thủy gọi điện thoại cho mẹ.
Lý Uyển Chi đang đắp mặt nạ, nghe Hề Thủy nói xong thì ‘à ừ’, nói: “Như thế không an toàn lắm nhỉ?”
“Vâng ạ.” Hề Thủy nói theo.
“Vậy con đi mua một cái lưới chống trộm đi, đừng mua loại nhựa, tự con lắp đi, để mẹ nói chuyện với mẹ nuôi con.” Chủ chung cư là bạn thân của Lý Uyển Chi, cũng là mẹ nuôi của Hề Thủy, bởi vậy nên tiền thuê nhà chỉ thu của cậu 500 một tháng cho có.
“Con không biết lắp như nào.”
Lý Uyển Chi cũng không biết: “Thì dùng cờ lê ốc vít đó, không lắp được thì con gọi thợ lắp cho.”
Hề Thủy rửa mặt xong, đáp: “Vâng.”
Bàn xong chuyện lắp lưới chống trộm, Lý Uyển Chi lại hỏi Hề Thủy ở trường có ăn nhiều không, có luyện tập cho tốt không, có chuẩn bị cho Cuộc thi múa ba lê Varna chưa.
Hề Thủy trả lời hết từng vấn đề rồi cúp điện thoại.
–
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu rất quy luật. Đến mười một giờ tối rửa mặt xong sẽ lên giường nằm, nằm ba phút là ngủ ngay, hơn nữa còn có thể ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Thế nhưng đêm nay có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cậu không đóng cửa sổ sát đất ra ban công trong phòng tập múa, mà cửa phòng ngủ và cửa phòng tập múa cậu cũng không đóng.
Tiếng cười nói ồn ào từ nhà hàng xóm chui vào qua ban công, đánh thức Hề Thủy.
Hề Thủy nhìn giờ, đã gần một giờ sáng.
Không thể trách người khác được, khu này cách âm tốt lắm, Hề Thủy chưa bao giờ nghe tiếng gì từ tầng trên tầng dưới cả. Đêm nay ồn ào là do cậu quên mất nhà hàng xóm đã có người vào ở nên vẫn không đóng cửa.
Cậu bò dậy khỏi giường, đầu óc mơ màng không đi dép nữa, bước chân trần sang phòng tập đóng cửa ban công.
Cửa sổ sát đất ở phòng tập là loại cửa lùa một cánh, Hề Thủy vươn tay vào bên tường kéo cửa sang, vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải tầm mắt của hàng xóm mới đang uống bia ngoài ban công.
Tư thế thoải mái, đã thay áo đồng phục trường rồi, áo thun trắng giấu không nổi đường nét bắp tay săn chắc. Cho dù đang cách một khoảng thì Hề Thủy vẫn cảm nhận được hơi thở mang tính xâm lược rất mạnh đến từ trên người đối phương.
Hàng xóm mới thấy Hề Thủy trắng như tuyết đứng trong tối ngẩn ngơ thì thả lon bia đã đưa đến miệng xuống, nhướn mày.
Mấy giờ trước, Hề Thủy đã gặp được hàng xóm mới. Chu Diêm Vương của Thể Viện, CP tai tiếng trên diễn đàn của cậu.
Căn cứ theo ước nguyện ban đầu là muốn ở chung hòa thuận với hàng xóm, Hề Thủy chủ động chào hỏi với Chu Trạch Kỳ, cậu giơ tay lên vẫy vẫy: “Hi~”
Chu Trạch Kỳ chống khuỷu tay trên ban công: “Ồn đến cậu à?”
Giọng của hắn khác hoàn toàn với Hề Thủy, đã qua thời vỡ giọng chuyển sang thời thành thục nam tính, nhưng còn chưa mất đi khí phách thiếu niên vườn trường.
“Không, do tôi quên đóng cửa thôi.” Hề Thủy giải thích.
Cậu đứng trong cửa sổ, mặc áo ngủ màu trắng nom đến là đơn bạc, quần dài tận gót chân, sàn gỗ tối màu làm nổi bật lên ngón chân trắng nõn của cậu.
Tầm mắt Chu Trạch Kỳ quay trở lại mặt Hề Thủy, nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ nhỏ giọng lại, ngại quá.” Hắn nói xong, thò tay đóng cửa ban công nhà hắn lại, tiếng cười đùa nhỏ đi trông thấy.
Hề Thủy thấy hắn dễ nói chuyện, hiểu lòng người, cũng cảm thấy hắn không hung dữ như Lâm Tiểu Kim thấy trên diễn đàn, thế vì sao lại gọi hắn là Chu Diêm Vương nhỉ?
“Không sao.” Hề Thủy không muốn làm phiền đối phương, cậu chỉ chỉ ban công nhà mình: “Hai hôm nữa tôi lắp lưới chống trộm là được.”
“?”
“…” Chu Trạch Kỳ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Lưới chống trộm? Chống tôi à?”
Hề Thủy thấy hắn thắc mắc thì xấu hổ nói: “Anh không thấy là ban công hai nhà gần nhau quá à? Như thế không an toàn.”
Khoảng cách giữa hai bên còn chưa đến nửa mét, quả thực có thể tùy ý nhảy qua nhảy lại.
Chu Trạch Kỳ nhìn chằm chằm Hề Thủy đang khẩn trương đến run cả lông mi một lát, bật cười, thế nhưng trong mắt không có ý cười nào: “Không an toàn gì với tôi hả? Hay là cậu có ý đồ xấu xa gì với tôi?”
Ý đồ xấu xa?
!
Chưa từng có!
Hề Thủy tai đỏ bừng liên tục lắc đầu, “Không có không có, không có ý đồ xấu xa nào.”
Chu Trạch Kỳ từng bước ép sát, “Hay là nói, ý của cậu là lưới chống trộm có thể chống được âm thanh?”
Hề Thủy thua liên tục: “Tôi chỉ nói vậy thôi.” Vốn cũng không phải để chống ồn, là để đề phòng hàng xóm mới.
Bởi vì trước đó Hề Thủy cũng không biết hàng xóm mới của mình lại là bạn cùng trường.
Tuy rằng Kinh Vũ và Kinh Thể không đội trời chung nhưng nói sao thì cũng thấy yên tâm hơn người lạ không rõ tên tuổi thân phận nhiều.
Giờ đã biết hàng xóm mới là Chu Trạch Kỳ, Hề Thủy ngây ngô nghĩ, vậy thì không cần phải đề phòng nữa.