Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Phiên ngoại 05.6
- Home
- Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn
- Phiên ngoại 05.6 - Thỏ bự, sói nhỏ và hồ ly
Phiên ngoại 05.6: Thỏ bự, sói nhỏ và hồ ly
Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Múp
Lại qua thêm hai ba ngày, Vân Như Hứa nhận được tin tức do chim hoàng oanh đưa tới.
Đã từng gặp tộc cáo lông đỏ ở núi Kỳ Minh, chỉ có con báo hoa đã mở linh thức.
Vân Như Hứa tìm thấy con báo hoa kia ở trong rừng cây sau núi.
“Mi đã gặp cáo lông đỏ ở nơi nào?”
Báo hoa vẫn chưa thể hóa thành hình người, nhưng không cản trở Vân Như Hứa hiểu được lời nó nói. Nó miễn cưỡng ghé vào dưới tàng cây, dùng thân cây mài móng: “Không phải ta, là a cha ta đã từng thấy.”
Vân Như Hứa: “Cha mi đâu rồi?”
“Cha ta không mở linh thức, đã qua đời lâu rồi.” Báo hoa nói: “Cha ta từng nói với ta, khi còn nhỏ cạnh nơi bọn ta sống bên sườn núi, có một hang cáo lông đỏ. Sau đó không biết gặp phải thiên địch hay là thợ săn, chỉ trong một đêm, toàn bộ hang cáo lông đỏ kia biến mất. Cha ta đi tìm bọn chúng, chỉ thấy một đám lông hồ ly, còn vương chút máu, quá nửa là lành ít dữ nhiều.”
Vân Như Hứa ánh mắt tối sầm: “Nói như vậy…”
“Bọn chúng cũng không nhất định là đã chết, hồ ly rất thông minh, không dễ dàng bị phá hang ổ.” Báo hoa ngáp một cái, tiếp tục nói: “Cha ta nói có thể bọn chúng đã chạy trốn rồi, dù sao thì kể từ khi đó, bọn ta đã không còn gặp lại cáo lông đỏ trên núi Kỳ Minh nữa.”
Vân Như Hứa nói lời tạm biệt với báo hoa, đi về nhà, hiếm thấy có khi tâm phiền ý loạn.
Ổ hồ ly lông đỏ kia bất luận là chết hay sống, Lê Cửu muốn tìm lại người nhà ở núi Kỳ Minh, chắc chắn là không thể rồi. Hơn nữa, trong lời nói của báo hoa thật sự đã nhắc nhở Vân Như Hứa một chuyện, bởi vì Lê Cửu đã mở linh thức, lại cơ duyên xảo hợp biến hóa, mới sống đến bây giờ.
Nếu người nhà Lê Cửu cũng không mở linh thức, một đám tiểu hồ ly bình thường có thể sống bao nhiêu năm chứ?
Đã là giữa mùa hạ, sau giờ ngọ bầu không khí nặng trĩu, chân trời đầy mây đen u ám, tưởng chừng như trời đổ mưa ngay lập tức.
Vân Như Hứa về tới sân nhà, trong sân Vân Nặc đang một mình luyện kiếm.
Vân Như Hứa hỏi: “Sao hôm nay đệ không cùng con hồ ly ngốc kia ra ngoài chơi?”
Vân Nặc thu kiếm, thấp giọng trả lời: “Cửu Cửu đi rồi.”
“Đi?” Vân Như Hứa nhíu mày: “Y đi đâu?”
Vân Nặc lắc lắc đầu: “Đệ cũng không biết.”
Vân Như Hứa đảo mắt, như muốn nói gì đó.
Vân Nặc ngước mắt nhìn hắn, nói bóng gió: “Cửu Cửu vừa ra khỏi cửa, bây giờ chắc chưa rời khỏi núi Kỳ Minh đâu. Nếu bây giờ ca ca đi tìm y, chắc là sẽ kịp đó.”
“Ta tìm y làm gì?” Vân Như Hứa giễu cợt một tiếng, đi về phòng ngủ của mình, “Y thích đi đâu thì đi, dựa vào đâu mà ta phải quản y?”
Vân Nặc mím môi, không đợi nhóc nói thêm gì, Vân Như Hứa đã đóng sập cửa phòng lại.
Nhóc thở dài, hơi hơi lắc đầu.
Trong phòng, Vân Như Hứa nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, kiểu gì cũng không yên lòng được.
Lê Cửu ở nơi này của hắn non nửa tháng, khắp nơi trong phòng đều là mùi vị của tiểu hồ yêu kia. Lòng Vân Như Hứa lại càng buồn phiền hơn, hắn cáu kỉnh kéo chăn trùm kín đầu, chân trời vang lên tiếng sấm sét đánh ầm ầm, thời tiết âm u nửa ngày trời cuối cùng cũng mưa xuống.
Một lát sau, Vân Như Hứa xốc chăn ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chân trời hoàn toàn tối đen, mưa rơi trên mái hiên, rào rào như là muốn mệnh. Trận mưa này vô cùng lớn, tầm tã như trút, xa xa trong núi mây mù nổi lên cuồn cuộn, chim muông tán loạn.
Thời tiết quái quỷ này, con hồ ly ngốc kia muốn chạy đi đâu chứ?
Vân Như Hứa hết chờ lại đợi, thật sự không chịu nổi nữa, đứng dậy kéo cửa phòng ra.
Vân Nặc đứng ở bên cửa, đúng lúc đang muốn gõ cửa.
Mặt Vân Như Hứa có chút sốt ruột, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Đệ…” Vân Nặc chần chờ một chốc, nói: “Đệ… Đệ muốn nói với ca ca về chuyện của Cửu Cửu.”
Mưa càng lúc càng lớn, Vân Như Hứa nhẫn nại nói, nhẹ giọng nói: “Đệ nói đi.”
Vân Nặc: “Đệ với Cửu Cửu quen biết là vào ngày đệ về nhà ấy, đệ gặp y ở dưới chân núi, y nghĩ muốn vào trong núi tìm phụ mẫu, vì thế đệ dẫn y xuyên qua kết giới do phụ thân thiết lập.”
“… Lúc trước Cửu Cửu không cho đệ nói, thế nên đệ không nói thật với ca ca.”
“Đệ với Cửu Cửu đúng là bằng hữu, nhưng bọn đệ quen biết chưa lâu, cũng không có quan hệ gì khác.”
Nhóc nói tới đây, trầm mặc một lát, lại hỏi: “Ca ca thật sự không đi tìm y sao?”
“Huynh…”
Vân Nặc lại nghĩ tới gì đó, khẽ hỏi: “Ca ca định ra ngoài sao?”
Vân Như Hứa nghẹn họng, hốt hoảng nói: “Đương, đương nhiên không phải, huynh ra ngoài làm gì, huynh ở trong sân hít thở không khí thôi.”
Vân Nặc nghiêng đầu nhìn hai cái tai không hiểu sao lại đỏ lên của Vân Như Hứa, khóe miệng cong cong: “Lúc ca ca nói dối tai sẽ đỏ lên, đệ biết từ lâu rồi nhớ.”
“Đệ…”
“Thật ra ca ca rất để ý Cửu Cửu nhỉ, chẳng qua huynh vẫn luôn cảm thấy Cửu cửu thích đệ, nên mới giận dỗi với y.” Nhóc nói đến đây, ánh mắt lộ ra ý cười giảo hoạt: “… Nhưng rốt cuộc ca ca bởi vì cảm thấy Cửu Cửu thích đệ nên mới giận dỗi, hay là bởi vì, y chỉ lo chơi cùng đệ, lúc nào cũng trốn tránh huynh nên huynh giận dữ đây?”
Vân Như Hứa tức đến khó thở: “Vân Nặc.”
“Đây ạ.”
“Đi về phòng! Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Luôn và ngay!”
Vân Nặc tinh nghịch cười cười, xoay người đi về phòng.
Vân Như Hứa ngước mắt nhìn chân trời thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm sét, dùng pháp thuật mở một vầng sáng tránh mưa trên đầu, mau chóng bước vào giữa màn mưa.
Vân Như Hứa theo khí tức quen thuộc tìm trong núi, chẳng bao lâu sau tìm thấy người muốn tìm ở trong một hốc cây nhỏ.
Lê Cửu biến về nguyên hình dùng đuôi ôm chặt cơ thể, co cả thân mình ở trong hốc cây tránh mưa.
Hốc cây kia thật sự quá nhỏ, non nửa chiếc đuôi của y còn lộ ra bên ngoài, đã bị mưa xối ướt cả, lông tơ màu đỏ xinh đẹp dính đầy bùn, nhìn qua bẩn vô cùng.
Chân trời vang lên tiếng sấm, mỗi một tiếng sấm, tiểu hồ ly lại thoáng run rẩy, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Vân Như Hứa đi lên phía trước, vòng sáng tránh mưa trên đầu tự động mở rộng, che chở cho cả tiểu hồ ly kia.
Nhưng hồ ly không mảy may chú ý có người lạ tới, đầu y vùi vào trong chiếc đuôi, toàn thân cuộn thành một cục lông, không biết là lạnh hay là sợ hãi, hai chiếc tai hồ ly nhè nhẹ run rẩy.
Vân Như Hứa chọc chọc hai chiếc tai hồ ly: “Này, ngươi không sao chứ?”
Hồ ly ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt chớp chớp.
“Hu hu hu…” Hồ ly thấy rõ người trước mắt, hai chân trước duỗi ra, thoáng cái bổ nhào vào trên người Vân Như Hứa, bôi lên hắn một thân nước bùn.
“Không được lộn xộn.” Vân Như Hứa quát khẽ, nói: “Không phải tới tìm ngươi đây sao? Đúng là… Trú mưa cũng không biết tìm chỗ tử tế, quả nhiên là hồ ly ngốc.”
“Hu…” Tiểu hồ ly nức nở một tiếng, không dám phản bác.
Vân Như Hứa ôm tiểu hồ ly quay về đường ban nãy đi đến, một người một hồ nhanh chóng tìm được một sơn động tránh mưa.
Vân Như Hứa thi pháp đốt lên một đống lửa, đặt hồ ly ướt sũng bên cạnh đống lửa ấm áp. Tiểu hồ ly theo dõi hắn không chớp mắt, tùy ý hắn nhấc đuôi mình lật qua lật lại, hơ khô bên cạnh đống lửa.
Vân Như Hứa cười nói: “Bây giờ không sợ ta nướng ngươi lên ăn sao?”
“Sợ…” Tiểu hồ ly thoáng co rúm lại, nhưng không né tránh.
Dáng vẻ này của y thật sự quá nhu thuận, Vân Như Hứa thuận tay xoa cái đầu xù lông của tiểu hồ ly, nói: “Không ăn ngươi đâu, yên tâm đi.”
Lê Cửu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “A Hứa ca ca, sao huynh lại tới nơi này vậy?”
Động tác Vân Như Hứa tháng khựng lại, tức giận nói: “Ta nói là ta trùng hợp đi qua đây, ngươi tin không?”
“Không tin ạ.” Trong lòng Lê Cửu vui vẻ tới mức nổi lên bong bóng: “Ca ca tới tìm ta sao?”
Vân Như Hứa nghiêm mặt: “Không phải, ta thật sự đi ngang qua.”
“Vậy thì đi ngang qua vậy.” Lê Cửu lại càng thêm vui vẻ.
Y dựng thẳng cái đuôi ẩm ướt, lấy lòng cuốn lấy cổ tay Vân Như Hứa, thấy người sau không né tránh, lại đánh bạo dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Vân Như Hứa vô cùng thân thiết.
Lê Cửu thân thiết cọ cọ trên người Vân Như Hứa hồi lâu, càng lúc càng to gan, Vân Như Hứa không thể chịu được nữa đè y lại: “Ngươi có muốn hơ khô nữa không, không được lộn xộn.”
Tay hắn không biết đụng phải nơi nào, Lê Cửu bị đau kêu “Áu “ một tiếng, hai mắt ầng ậc nước.
Vân Như Hứa nhướng mày, ngón tay khe khẽ rờ lên nơi vừa mới đè phải. Nơi chân sau đã sưng lên một cục to, cũng không biết có bị gãy xương hay không.
Vân Như Hứa hỏi: “Chân ngươi làm sao vậy?”
Lê Cửu rụt chân sau về, lí nhí đáp: “Ngã, ngã một cái…”
Vân Như Hứa tức không có chỗ xả, giáo huấn: “Ngươi là một con hồ yêu, ngã một cái chân đã thành như vậy, ngươi còn có tiền đồ không hả?”
Lê Cửu cúi thấp đầu, không trả lời.
Mưa mùa hè đến nhanh đi nhanh, bầu trời ngớt mưa liền trong xanh trở lại.
Lê Cửu biến trở về hình người, Vân Như Hứa cõng y đi ở trong rừng.
Vân Như Hứa cằn nhằn lải nhải: ”Giờ về với ta trước đã, chờ dưỡng cho chân tốt rồi nói tiếp. Cái bộ dáng này của ngươi, đừng nói là đi tìm người nhà, ngay cả núi Kỳ Mình cũng không ra nổi đâu.”
Lê Cửu chớp mắt mấy cái: “Huynh đều biết rồi ạ?”
“Biết.” Vân Như Hứa nói: “Ngươi đúng là ngu ngốc, thời gian A Nặc ở núi Kỳ Minh từ nhỏ đến lớn còn không bằng một phần ba ta, có việc không biết hỏi ta, lôi kéo đệ ấy tìm khắp nơi làm gì?”
“Ta…” Lê Cửu mơ hồ nghe thấy điều gì đó, nhấc đầu lên: “A Hứa ca ca tìm được manh mối gì sao?”
Vân Như Hứa nói: “Hơn mười năm trước, đích thực có động vật trên núi Kỳ Minh gặp phụ mẫu ngươi.”
Lê Cửu mở to hai mắt: “Vậy bọn họ…”
“Song có điều hơn mười năm trước không thấy bọn họ nữa rồi, nghe nói có lẽ là…” Vân Như hứa thoáng suy tư, không nói ra tất cả mọi chuyện: “Bọn họ đã chuyển đi nơi khác rồi, hiện giờ ở đâu thì không ai biết.”
Ánh mắt Lê Cửu trở nên ảm đạm: “Như vậy à…”
Vân Như Hứa nói: “Ngươi đừng lo lắng, về sau ta sẽ giúp ngươi cùng tìm, tóm lại sẽ tìm được thôi.”
“Sau này…?”
“Đương nhiên rồi.” Vân Như Hứa đúng lý hợp tình nói: “Với cái bộ dạng này của ngươi, không khéo chưa tìm được người nhà, mình đã toi mạng rồi ấy.”
Lê Cửu chần chừ nói: “Nhưng mà… Ta phải sống ở đâu?”
Vân Như Hứa dừng bước, nghiêng đầu nhìn y: “Ngươi ở nhà ta, ta có bạc đãi ngươi không?”
“Không, không có…” Lê Cửu nghe hiểu ý hắn, dúi đầu vào bả vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Ta sợ huynh chê ta phiền, cảm thấy ta đáng ghét.”
Vân Như Hứa không hiểu ra sao: “Ta chê ngươi phiền lúc nào hả?”
“Ngày ta mới tới đó, huynh bảo ta cách xa Nặc Nặc ra. Sau đó ta muốn ngủ cùng Nặc Nặc, huynh không cho, còn bảo ta phiền phức. Còn nữa…” Lê Cửu đếm đầu ngón tay, nhỏ giọng đếm từng cái từng cái một.
“Được rồi.” Vân Như Hứa mất tự nhiên ngắt lời y: “Là ta sai, ta xin lỗi được chưa? Sau này ta sẽ không làm thế với ngươi nữa.”
“Thật ạ?”
“Thật.”
“Vậy huynh sẽ tốt với ta chứ? Giống như đối với Nặc Nặc vậy.”
Vân Như Hứa nghĩ nghĩ, trả lời: ”Không được.”
Lê Cửu hụt hẫng cúi đầu, lại nghe Vân Như Hứa nói: “Nhưng ta có thể tốt với ngươi hơn bây giờ một chút, sau cha, a cha và Cục Lông Nhỏ, ngươi thứ tư đi.”
Lê Cửu thoáng ngơ ngác, rồi lại trở nên vui vẻ, cọ cọ đầu vào cổ Vân Như Hứa: ”Được ạ, thứ tư cũng rất được, ta vui lắm ý ca ca.”
“Đừng nghịch, thu cái tai hồ ly của ngươi lại, ngứa muốn chết.”
Vân Như Hứa lại nghĩ tới gì đó, nói: ”Đúng rồi, còn có một chuyện ta muốn nói với ngươi.”
Lê Cửu: ”Chuyện gì ạ?”
Vân Như Hứa thoáng do dự, thăm dò nói: ”Ngươi phải đồng ý trước với ta, biết rồi không được sợ, cũng không được phép chạy.”
“Ừm.”
Hai người đi tới cổng sân nhà, Vân Như Hứa đang định mở miệng nói, ngước mắt lại thấy Vân Nặc đang đứng ở trong sân, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Vân Như Hứa hỏi: “Cục Lông Nhỏ, đứng ngẩn người ở đây làm chi đó?”
“Ca, ca, phụ thân bọn họ…”
“Làm sao thế?”
“Không sao, chỉ là đã về rồi thôi.”
Trong phòng chính vang lên tiếng Vân Dã, cửa mở ra, hắn ôm Bạch Đồ dựa ở cạnh cửa, ánh mắt rơi xuống người thiếu niên đứng sau Vân Như Hứa, có chút đăm chiêu mà nheo lại.
Hắn mè nheo làm nũng đủ kiểu mới khiến cho Bạch Đồ đồng ý bỏ xuống sự vụ ở đây, cùng hắn đi ngao du thiên hạ một chuyến. Còn không chờ hắn chơi thỏa thích, đã nhận được thư Vân Như Hứa gửi tới.
Tuy Vân Dã đã gửi thư hồi âm, nhưng Bạch Đồ vẫn lo lắng trên núi Kỳ Minh đã xảy ra chuyện, không có tâm tình đi chơi nữa, bèn lôi kéo Vân Dã trở về núi Kỳ Minh.
Vân Dã vốn nghẹn đến bốc hỏa, kết quả vừa vào cửa, lại ngửi thấy khí tức của một con hồ yêu xa lạ.
Vân Nặc thành thật, vừa tùy tiện hỏi, liền khai sạch mọi chuyện.
Chỉ vì một con hồ ly, làm ầm ĩ truyền tin cho bọn họ không nói, còn khiến cho ngày tháng ngọt ngào của hắn và sư tôn đi tong.
Vân Dã hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Bạch Đồ, nghiêng đầu nhỏ giọng nói gì đó với y. Bạch Đồ gật gật đầu, quay người đi vào trong nhà.
Vân Dã nói với Vân Nặc: “Cục Lông Nhỏ, vào nhà với cha trước đi.”
Vân Nặc chần chừ một lát, liền đi theo Bạch Đồ vào trong phòng.
Vân Như Hứa đặt Lê Cửu lên ghế mây trong sân, chần chừ mở miệng: “A cha, con…”
Vân Dã tựa vào cạnh cửa, khe khẽ nghiến răng, đầu ngón tay hiện lên ánh sáng xanh nhạt: ”Ta hy vọng con giải thích rõ ràng chuyện lá thư kia cho ta, Cục Xám Nhỏ.”
“Đừng, đừng đừng, a cha, đừng mà, áu.”
Nhưng hắn nói không nhanh bằng tay vân Dã, ánh sáng kia rơi xuống trên người Vân Như Hứa, thân hình hắn loáng lên một cái, trên mặt đất chỉ còn lại một con thỏ màu xám mềm mại đáng yêu.
“A a a a a…”
“Áu…”
“Ngươi đừng lại đây a a a Nặc Nặc cứu mạng.”
“Áu…”
Trong phòng chính, Bạch Đồ dựa vào bên cửa sổ, nhìn thấy sân nhà gà bay chó sủa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Phen này, chỉ sợ lại phải ầm ĩ một hồi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại về mấy nhóc con đến đây là hết rồi, tui cảm thấy để câu chuyện kết thúc ở đây được rồi, lưu lại chút không gian để tưởng tượng, cuộc sống gà bay chó sủa hàng ngày trong tương lai mọi người có thể tự não bổ.
Cục Xám Nhỏ và Cục Lông Nhỏ vẫn chưa trưởng thành, con đường họ phải đi còn rất dài, tui chỉ có thể cùng đồng hành tới đây thui.
Toàn văn chính thức hoàn, sau này sẽ không còn phiên ngoại nào nữa, tui vốn viết rất vui vẻ, hy vọng cả nhà cũng vui vẻ, cảm ơn cả nhà đã luôn bầu bạn cùng tui.
Toàn văn hoàn