Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Phiên ngoại 04.2
- Home
- Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn
- Phiên ngoại 04.2 - Tuân Dịch x Bùi Nhiễm
Phiên ngoại 04.2: Tuân Dịch x Bùi Nhiễm
Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Múp
Từ ngày hôm ấy, Tuân Dịch thật sự như lời y nói, ngày ngày mang theo rượu đi thăm Bùi Nhiễm.
Bùi Nhiễm không để ý tới y, y liền tự mình nói chuyện, từ lớn như chuyện lạ của Tu Chân Giới, chuyện xuống núi hàng yêu trừ ma, tới nhỏ như chuyện tiểu sư đệ nhà mình không tích cốc tử tế, lén xuống núi nhổ cà rốt, không ngừng giây phút nào, làm Bùi Nhiễm phiền nhiễu hết sức.
Cứ như vậy trôi qua hơn nửa tháng, ngày hôm đó, Tuân Dịch theo lệ cũ mang rượu đi tìm Bùi Nhiễm nói chuyện.
Cửa đá mở ra, Bùi Nhiễm ngồi trên bãi đá, đầu gục xuống, tựa như không chú ý thấy Tuân Dịch đã đến vậy. Hình thể hắn trở nên trong suốt hơn so với ngày thường, như là sắp tiêu tán.
“Bùi Nhiễm?” Tuân Dịch nhíu nhíu mày, đi lên phía trước, lại phát hiện mình không chạm được vào thân thể hắn: “Ngươi làm sao thế?”
Bùi Nhiễm ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Tuân Dịch ngẩn ra: ”Ngươi, người đây là…”
Bùi Nhiễm quơ quơ xiềng xích trên tay, cười khẽ: “Ta phải ăn linh lực người ta, mới bảo vệ được linh thể. Ta đã bị ngươi nhốt hơn nửa tháng rồi, ngươi cảm thấy ta có thể chịu đựng được bao lâu nữa?”
Đôi mắt Tuân Dịch khẽ động: “inh thể của ngươi…”
Sắc mặt Bùi Nhiễm càng thêm tái nhợt, giọng nói trở nên: “Linh thể tiêu tan cũng tốt, đỡ bị các ngươi mang ta đến nơi cực nóng.”
Tuân Dịch trầm mặc.
Bùi Nhiễm nhẹ giọng nói: “Thân là kiếm linh tà kiếm, bản năng của ta là cắn nuốt sinh linh dưỡng kiếm, nhưng đó cũng không phải là điều ta muốn… Ta cũng không khống chế được chính mình. Tuân Dịch, thật sự ta rất cảm ơn ngươi đã đẩy ta một cái, hiện nay như thế này, xem như ta đã thỏa nguyện.”
“… Ta biết vì sao ngươi lại giúp ta, ngươi nhìn thấy rồi đúng không? Ta liên tục bị người ta phản bội, bị người ta vứt đi quẳng lại. Những chuyện ấy, không khác gì những chuyện ngươi đã trải qua.”
“Đừng nói nữa.” Tuân Dịch ngắt lời. Y bước nhanh tới rìa bãi đá, thanh kiếm gỉ sét bị giam cầm trên bãi đã cảm nhận được có người tới gần, giữa dây xích hơi hơi động.
Bùi Nhiễm đứng lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Tuân Dịch nói: “Không phải là muốn uống chút máu sao, ta cho ngươi là được, cần gì phải muốn chết muốn sống chứ.”
Y nói xong, lòng bàn tay dứt khoát cắt một đường trên mũi kiếm, nháy mắt máu tươi từ vết thương tuôn ra, thấm dần vào thân kiếm.
Thân kiếm được uống máu, quanh thân tỏa ra ánh sáng đỏ, tức khắc rung động càng mạnh.
Tuân Dịch nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang định quay đầu, một luồng khí âm tà thình lình phủ lên.
Tim y nảy lên, theo bản năng nâng tay đánh về phía đối phương, lại bị một bàn tay lạnh như băng tóm lấy cổ tay.
Tuân Dịch ngẩng đầu, đối mắt với đôi con ngươi lạnh lẽo kia.
Thân hình Bùi Nhiễm đã không còn trong suốt nữa, hắn hơi giãy giụa, lại không tránh thoát được xiềng xích trói buộc cổ tay mình, nở nụ cười nhợt nhạt với Tuân Dịch.
Tuân Dịch: “Thì ra ngươi gạt ta?”
“Nên trách ngươi quá dễ tin người.” Bùi Nhiễm thả nhẹ giọng: “Biết rõ ta muốn ăn ngươi, lại vẫn lấy máu giúp ta. Như thế rất tốt, một giọt máu này của ngươi, cấm chế của Côn Luân tiên quân cứ như thế bị phế đi rồi.”
Lực đạo chế trụ hai tay y rất lớn, Tuân Dịch khó chịu nhiú mày, thấp giọng nói: “Ngươi giết ta thì cũng chỉ có một con đường chết thôi, ngươi cho rằng mình có thể sống sót mà rời khỏi núi Côn Luân sao?”
“Dù gì cũng phải thử một lần chứ.” Giọng nói Bùi Nhiễm nhẹ nhàng, không nhanh không chậm: ”Bất kể thế nào, chung quy so với bị giam ở đây vĩnh viễn vẫn tốt hơn. Muốn làm kiếm chủ của ta, ngươi xứng sao?”
Tuân Dịch tiếp tục trầm mặc.
Giây lát, y nhẹ giọng nói: “Ngươi giết ta đi.”
Vẻ mặt Bùi Nhiễm cứng lại.
Tuân Dịch: “Tới đi. Giờ ta đang ở trong tay ngươi, hút cạn linh lực của ta, thoát hẳn khỏi phong ấn chạy đi.”
Bùi Nhiễm nheo mắt: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
“Ta đâu có nói thế.” Tuân Dịch ngước lên nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi: “Bùi Nhiễm, ta đã từng xem hồi ức của ngươi, ta đã biết tất cả.”
Tuân Dịch: “Chỉ là ngươi không tin ta, thật sự có thể luôn luôn lưu giữ ngươi bên mình. Ngươi sợ ta giống như kiếm chủ của ngươi trước đây, vứt bỏ ngươi, đúng không?”
Bùi Nhiễm rũ mắt.
“Ngươi thật sự muốn giết ta ư? Hay là nói…” Tuân Dịch chưa nói dứt lời, thân hình y bỗng trở nên trong suốt, sau đó vụt biến mất trước mặt Bùi Nhiễm.
Gần như cùng lúc, Tuân Dịch đi từ ngoài cửa vào, đôi con ngươi thâm trầm: “Ngươi chỉ muốn bức ép sư tôn ta, khiến người hủy ngươi đi.”
Bùi Nhiễm thoáng giật mình, cười khẽ thành tiếng: “Không gạt được ngươi.”
Tuân Dịch liếc hắn một cái, nói: ”Nói thừa, ta dễ lừa như vậy sao?”
“Sao lại không.” Bùi Nhiễm nói: “Nếu thật sự ngươi không dễ bị lừa, thì khi ta rơi vào tay các người, nên mang ta tới nơi cực nóng.”
Tuân Dịch không để ý tới hắn, tự quay lại mở rượu mang tới, ngửa đầu uống một ngụm: “Đừng nói mấy cái vô dụng nữa. Mặc dù hiện giờ ta đúng là y tu, nhưng tốt xấu gì cũng từ kiếm tu chuyển sang. Nếu ngay cả bội kiếm phù hợp với linh thức của mình mà cũng không thu phục được, ta còn làm đệ tử của Côn Luân tiên quân làm gì nữa?”
Bùi Nhiễm rũ mắt, trầm mặc không nói,
Tuân Dịch cũng không nói thêm gì nữa, tự ngồi bên cạnh uống rượu một mình. Vết thương trong lòng bàn tay phải của y cũng không băng bó, vẫn đang rớm máu.
Bùi Nhiễm lắc đầu thở dài, đi tới trước mặt y, đoạt lấy bầu rượu kia.
Tuân Dịch nhướng mày, thấy hắn xé một mảnh góc áo ra, cẩn thận quấn vào lòng bàn tay y: “Uống rượu tổn hại sức khỏe, sau này uống ít thôi.”
Tuân Dịch mỉm cười nhìn hắn: “Sao? Không làm bộ làm tịch muốn giết ta nữa à?”
Bùi Nhiễm tiếp tục giúp Tuân Dịch quấn vết thương, cũng không ngẩng đầu lên: “Ngàn năm ta cũng không gặp được người tâm linh tương thông với ta, nếu giết đi rồi, cũng không biết khi nào mới lại gặp được nữa.”
“Huống hồ…” Bùi Nhiễm thoáng ngừng lại, tiếp tục nói: “Ta bắt đầu cảm thấy ngươi rất thú vị. Bỗng nhiên ta muốn ở lại bên cạnh ngươi, xem rốt cuộc đến khi nào ngươi sẽ hối hận vì quyết định hôm nay.”
Tuân Dịch không để bụng: “Vì sao ta lại hối hận?”
Bùi Nhiễm nhấc mắt nhìn y, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ, chủ nhân… của ta.”
…
Bùi Nhiễm mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang ở giữa căn phòng mà mình quen thuộc.
Trên người vẫn còn lưu lại đau đớn vì bị liệt hỏa thiêu cháy, hắn khó chịu khẽ nhúc nhích, lại phát hiện cổ tay bên phải bị một chiếc xích sắt nặng nề trói buộc. Đầu kia của xích sắt khóa vào đầu giường, trên có linh lực của Tuân Dịch gia cố thêm, cho dù là hắn cũng không giãy ra được.
Bùi Nhiễm nâng cánh tay, nhìn xích sắt nơi cổ tay, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.
Cửa phòng bỗng bị người ta đẩy ra, Tuân Dịch đi vào, mùi rượu trên người rất nồng làm Bùi Nhiễm nhíu mày: “Sao chủ nhân lại uống rượu nữa rồi.”
Tuân Dịch không để ý đến hắn, lảo đảo đi tới ngồi xuống bên bàn.
Bùi Nhiễm đang định ngổi dậy, lại thấy một trận choáng váng, mất hết sức lực ngã lại giường, làm xích sắt rung lên loảng xoảng.
Tuân dịch vẫn không hề ngẩng đầu, tự mình uống rượu.
Bùi Nhiễm than nhẹ: “Chủ nhân định nhốt ta bao lâu?”
Tuân Dịch nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Nhốt đến khi nào ngươi tỉnh táo mới thôi.”
“Chủ nhân thấy ta không tỉnh táo chỗ nào?”
Tuân Dịch đột ngột đứng lên, lúc này Bùi Nhiễm mới thấy trong mắt y đầy tơ máu, nhìn qua tiều tụy đi không ít: “Nếu ngươi tỉnh táo thì sao lại tự mình đi nhảy vào nơi cực nóng? Nếu ta tới trễ thêm một chút, ngươi đã kiếm hủy hồn tiêu rồi.”
“Chủ nhân…”
“Đừng có gọi ta như thế.” Tuân Dịch tức đến bật cười, nói: “Vì để phân rõ ranh giới với ta, ngay cả chết ngươi cũng không sợ, ngươi còn giả mù sa mưa gọi ta như thế làm gì?”
Bùi Nhiễm rũ mắt không đáp.
Tuân Dịch tức sôi cả máu.
Y và Bùi Nhiễm làm chủ tớ nhiều năm, trước kia y chưa bao giờ nghĩ một kiếm linh sống hơn ngàn năm như Bùi Nhiễm, lại có tâm ý như vậy với y. Bởi vậy, khi vừa biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của y là né tránh hắn.
Tuân Dịch viện cớ né tránh bên ngoài được mấy tháng, mãi đến ba ngày trước cảm nhận được kiếm linh nhà mình gặp nạn, mới biết cái đồ vô liêm sỉ này lại tự mình chạy tới nơi cực nóng kia.
Y vội vàng chạy tới, rốt cục cứu được người trước một khắc kiếm hủy hồn tiêu.
Đến tận bây giờ, y nghĩ lại tình hình lúc đó vẫn cảm thấy lòng đầy sợ hãi.
Đáy mắt Tuân Dịch loáng thoáng nổi lên tơ máu, y hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.
“Chủ nhân…” Bùi Nhiễm mở miệng gọi y, vô ý muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, lại ngã nhào xuống giường.
Xích sắt va chạm thành tiếng, Bùi Nhiễm nằm trên mặt đất, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thật lâu cũng không ngẩng đầu.
“Người sao thế?” Tuân Dịch vọt tới bên người hắn, lo lắng nói: “Ta khó khăn lắm mới làm cho linh thể ngươi ổn định, bảo ngươi đừng lộn xộn, ngươi đúng là…”
Y còn chưa dứt lời, Bùi Nhiễm bỗng nâng tay, ôm y vào trong lòng.
Tuân Dịch lập tức cứng người.
Bùi Nhiễm thì thầm: “Chủ nhân đang quan tâm ta, đúng không?”
Tuân Dịch nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, cứng ngắc nói: “Ngươi là kiếm linh của ta, ta quan tâm ngươi không đúng sao?”
“Đúng, không có gì không đúng hết. Chủ nhân yên tâm, ta không sao, không việc gì hết.” Tay Bùi Nhiễm nhẹ nhàng xoa từng tấc lưng Tuân Dịch, giọng nói bình ổn: “Kiếm linh thiên cổ nào có dễ chết như thế, nơi cực nóng kia không hủy được ta, ngươi cũng không hủy được ta.”
Tuân Dịch hiểu ra gì đó, nghiến răng nói: “Ngươi gạt ta?”
Bùi Nhiễm nói: “Tuân Dịch, ta hiểu ngươi.”
“… Cái chết của Côn Luân tiên quân, kỳ thực chưa bao giờ ngươi buông bỏ, đúng không? Ngươi sợ ta cũng sẽ như thế ư?”
Tuân Dịch ngẩn ra, ánh sáng trong đôi con ngươi tối xuống: “Ta không biết ngươi đang nói gì hết.”
“Vậy ta nói lại tỉ mỉ một lần nhé.” Bùi Nhiễm nói: “Côn Luân tiên quân từng nói rõ với ngươi, ngươi không phải mệnh cô độc, ngươi vẫn luôn bán tín bán nghi, đến tận khi…Côn Luân tiên quân đi về cõi tiên. Ngươi cảm thấy là vì ngươi, có đúng không?”
“… Cho nên người dọn phủ đệ tu hành tới Vô Nhai Cốc, ngoài ta ra, không tiếp xúc với bất kỳ ai. Mà bắt đầu từ ngày đó, ngươi không còn dùng ta nữa, cũng vì lo lắng ta sẽ bị mệnh cô độc của ngươi nguyền rủa, có đúng không?”
Tuân Dịch nhắm mắt, mềm giọng nói: “Ngươi không hiểu… Ta sẽ không chịu nổi bất kỳ người nào bên cạnh ta xảy ra chuyện nữa đâu, Bùi Nhiễm, ngươi không hiểu…”
“Ta hiểu mà.” Bùi Nhiễm thoáng dừng lại, thầm thì nói: “Không phải ngươi từng hỏi ta, vì sao chủ nhân trước kia của ta lại bỏ ta đi sao? Giờ ta nói với ngươi.”
Bùi Nhiễm nói: ”Ta bị ép tuẫn kiếm, luyện thành kiếm linh tà kiếm. Ta có thể trao cho kiếm chủ sức mạnh to lớn, nhưng khí âm tà trên người ta, cũng đồng thời ảnh hưởng kiếm chủ. Khí âm tà nhập thể, nếu là người có ý chí không kiên định, rất dễ dàng tổn hại đạo tâm, cái giá phải trả khó có thể vãn hồi. Kiếm chủ trước, đã tẩu hỏa nhập ma như thế, cuối cùng… Hồn phi phách tán.”
“Ban đầu khi ta và ngươi gặp nhau lần đầu, đã cảm ứng được ngươi có thể là chủ nhân tiếp theo của ta, đồng thời, ta lo sợ ngươi tâm đạo bất định, sẽ đi tới vận mệnh giống chủ nhân trước kia của ta.”
“Đã từng có một lần, ta vô cùng muốn nói sự thật với ngươi, nhưng ta không nói.” Bùi Nhiễm ngước mắt nhìn y, thấp giọng nói: “Ta cô đơn quá lâu rồi, trong một ngàn năm ta bị phong ấn kia, chưa bao giờ có người nói chuyện với ta, cùng ta uống rượu.”
“Cho dù đó là một quyết định ích kỷ, ta cũng muốn thử một lần, phải chăng lần này sẽ không như vậy nữa.”
Bùi Nhiễm nói: “Tuân Dịch, ta hiểu ngươi. Cho tới bây giờ, tâm tư ngươi trong sáng, đừng để những thứ đó làm vấy bẩn, trở thành tâm ma.”
Trong phòng trầm mặc kéo dài, giây lát, Tuân Dịch mới nói: ”Ngươi thật sự không sợ bị ta khắc chết ư?”
Bùi Nhiễm khẽ cười: ”Ta là một thanh tà kiếm, sao lại sợ cái đó chứ. Huống chi… Tà kiếm cùng tai tinh, không phải tuyệt phối sao?”
Mắt Tuân Dịch lập tức ửng hồng lên.
Lại trầm mặc hồi lâu, Bùi Nhiễm hơi buông y ra, nghiêm túc nói: “Về phần ta… Ngươi biết tâm ý của ta với ngươi là gì, nhất thời ngươi không tiếp thu được cũng không sao, thời gian của chúng ta còn dài. Nhưng… Ta hy vọng ngươi sẽ không trốn tránh ta nữa, cho dù chúng ta cứ chung sống như trước đây cũng được.”
“Cùng chung sống như trước đây?” Tuân Dịch bỗng cười ra tiếng: “Ta và ngươi chung sống cũng đã hơn trăm năm rồi, ngươi giả vờ trước mặt ta có ích gì?”
Bùi Nhiễm ngẩn ra, khóe miệng gợi lên ý cười: “Được, là ta sai.”
Hắn ngước mắt nhìn Tuân Dịch, trịnh trọng hỏi: “Vậy chủ nhân bằng lòng, để quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước không?”
Tuân Dịch không kịp thích ứng với bộ dáng đứng đắn của người này, giơ tay đẩy hắn ra, đứng lên sửa sang lại y phục: “Thôi đi, sống mấy nghìn tuổi rồi, buồn nôn thế làm gìì.”
Bùi Nhiễm nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của đối phương, mỉm cười không nói gì.
Tuân Dịch mất tự nhiên quay đầu đi, nói: “Lời đã nói xong rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi trước đây.”
Bùi Nhiễm: ”Chủ nhân muốn đi đâu?”
Tuân Dịch tức giận nói: “Ta đi tìm phương pháp bồi bổ linh thể cho ngươi. Linh thể ngươi sắp tan ra rồi ngươi không sốt ruột chút nào sao?”
Y quay đầu đi ra ngoài, nghĩ tới gì đó, thoáng dừng chân: “Trước khi linh thể ngươi khôi phục, xích kia ta sẽ không cởi cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ ra khỏi phòng này.”
“… Kiếm linh của bổn tọa, yếu ớt thành bộ dạng này, mang ra ngoài ta cũng ngại mất mặt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại sau bắt đầu viết về nhóc con.
Phiên ngoại về nhóc con có thể sẽ dài hơn bình thường, nhân vật chính là Cục Lông Nhỏ và Cục Xám Nhỏ, có tuyến tình cảm, Cục Xám Nhỏ x Tiểu Hồ Ly, Cục Lông Nhỏ không có CP.
Hết phiên ngoại 04.2