Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 48
- Home
- Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn
- Chương 48 - Có phải sư tôn thích ta không?
Chương 48: Có phải sư tôn thích ta không?
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Múp
Toàn thân Bạch Đồ cứng ngắc, khuôn mặt lập tức nóng như bị lửa thiêu, theo bản năng định trốn. Vân Dã nhanh chóng duỗi tay ôm lấy eo y, mạnh mẽ kéo người trở về.
Cách một lớp y phục vẫn có thể nhận ra lòng bàn tay Vân Dã đặt trên hông Bạch Đồ nóng bỏng thế nào. Hắn ôm Bạch Đồ, hỏi: “Sư tôn vừa làm gì?”
Bạch Đồ: “Không, không có…”
Vân Dã nghiêng đầu, ý cười trong mắt càng sâu, “Còn nói không có, ta đã thấy cả rồi.” Hắn giữ vẻ mặt thản nhiên, tỏ rõ dáng vẻ đường hoàng của kẻ vừa bắt được nhược điểm của người khác, nhưng bàn tay đặt trên người Bạch Đồ lại không hề an phận, liên tục vuốt ve qua lại.
Mặt Bạch Đồ đã muốn bốc cháy đến nơi, y tránh né nghiêng đầu, không cẩn thận để lộ vành tai đỏ bừng.
Vân Dã dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này, đưa tay chạm vào vành tai màu mã não kia, nhỏ giọng trêu ghẹo: “Sư tôn học hư từ khi nào vậy, sao lại nhân lúc ta ngủ mà lén chiếm tiện nghi của ta?”
Bạch Đồ phát run, ấp a ấp úng: “Ta không có… Ta không hề…”
“Không có? Vậy vừa rồi ai đã hôn ta?” Vân Dã cố ý nói, “Ta đây thật sự rất hiếu kỳ, không biết kẻ nào to gan đến nỗi dám lẻn vào tẩm điện Ma Quân động tay động chân với ta.” Hắn hơi dừng lại, hỏi: “Sư tôn có biết đó là nhóc bại hoại nào không?”
Bạch Đồ càng nghe càng thấy xấu hổ, vùi đầu vào lòng Vân Dã, yếu ớt kêu lên: “Đừng nói nữa…”
“Được, ta không nói.” Vân Dã sảng khoái đáp ứng. Có điều Bạch Đồ chưa kịp thở phào, hắn đã thản nhiên bồi thêm một câu, “Chi bằng để sư tôn tự mình giải thích nguyên nhân người hôn trộm ta.”
“Ta…”
Vân Dã đột ngột nâng mặt Bạch Đồ lên, ép y nhìn thẳng vào mắt mình, dùng thần sắc nghiêm túc mà hỏi: “Có phải sư tôn thích ta không?”
Hô hấp Bạch Đồ đình trệ, theo bản năng lại muốn biến về nguyên hình chạy trốn.
Nhưng Vân Dã đã nhanh nhẹn chế trụ cổ tay y, một tay kéo y vào lòng. Bạch Đồ bất ngờ, không kịp phản ứng, ý niệm vừa mới xuất hiện biến mất trong nháy mắt.
Ánh mắt Vân Dã sâu thẳm, ngữ khí cương quyết: “Không được biến về nguyên hình!”
Bạch Đồ chột dạ quay đầu đi, yếu ớt đáp lời: “Ta không định…”
Vân Dã nắm lấy cằm y, ép y nhìn thẳng vào mình. Thấy trong con ngươi thiển sắc mang theo vài phần hoảng hốt, tâm Vân Dã không khỏi mềm xuống, ôn nhu hỏi: “Sư tôn nói cho ta biết đi, có phải người thích ta không?”
Bạch Đồ không dám nhìn hắn, “Ngươi rõ ràng đã biết…”
“Ta không biết.” Vân Dã ngắt lời y, “Ta muốn nghe chính miệng sư tôn nói ra.”
Bạch Đồ nín lặng hồi lâu.
Đến khi Vân Dã nhịn không nổi muốn ép cung, Bạch Đồ rốt cuộc ngẩng đầu, dùng thanh âm vô cùng nhỏ mà thừa nhận: “Phải…”
Tim Vân Dã chấn động.
Bạch Đồ: “Thích ngươi, rất thích… Ta biết, tình cảm ta dành cho ngươi không thể bằng tấm lòng ngươi dành cho ta, nhưng ta thật sự… thật sự…” Y ngừng một lát, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng khẳng định: “Ta thích ngươi, Vân Dã.”
Vân Dã bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi đang khép mở.
Nụ hôn này vừa cường thế vừa bá đạo, từng chút từng chút cướp đoạt hơi thở của Bạch Đồ. Vân Dã đem y ấn xuống nệm giường mềm mại, điên cuồng mà hôn, như thể muốn phát tiết tất cả yêu thương đau khổ suốt bao năm qua.
Bạch Đồ bị hôn đến choáng váng, mãi tới khi cảm thấy hô hấp khó khăn mới vô thức đẩy đẩy lồng ngực Vân Dã.
Vân Dã buông y ra, hơi thở trở nên gấp gáp, “Thực xin lỗi, sư tôn, ta… ta chỉ quá vui mừng, ta chưa bao giờ nghĩ mình cũng có ngày hôm nay, ta rất vui.”
Dùng mắt thường cũng thấy hắn vui tới hóa điên luôn rồi!
Bạch Đồ lúng túng, hơi lùi về đằng sau, cố gắng không để ý tới lửa nóng đang bùng lên giữa hai người.
Vân Dã bừng tỉnh, vội vàng buông y ra, ngồi dậy, “Xin lỗi, ta không cố ý… Ta… ta đi tắm rửa!”
Hắn nói xong liền muốn đi ngay, Bạch Đồ tóm lấy tay hắn, “Đừng!”
Vừa dứt lời y đã lập tức hối hận.
Y chột dạ buông tay, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, không dám đối mặt với người trước mắt, biểu tình có chút không được tự nhiên.
Vân Dã mơ hồ phát hiện điều gì.
Hắn sáp lại, quan sát y một lượt từ trên xuống dưới, thăm dò hỏi: “Sư tôn, có phải người cũng…”
Bạch Đồ chỉ hận không thể đào ngay một cái hang thỏ ở đây mà nhảy vào!
Được người trong lòng đối đãi như vậy, y có phản ứng là chuyện kỳ quái hay sao, vì cớ gì cứ phải hỏi kia chứ!
Vân Dã muốn phát cuồng.
Người bên cạnh vẫn mặc y phục thuần trắng, vẫn giữ dáng vẻ của Tiên tôn trong ký ức của hắn, nhưng vì động tác lôi kéo vừa rồi mà quần áo trở nên xốc xếch, mái tóc đen tuyền không được vấn lên cứ thế lả lướt trên vai, khiến cho gương mặt ửng hồng càng thêm mê hoặc.
Khắp thế gian chưa một ai thấy được dáng vẻ chật vật này của Chiêu Hoa Tiên quân.
Càng chẳng ai ngờ Chiêu Hoa Tiên quân thanh cao lãnh đạm lại vì một nụ hôn của hắn mà…
Hô hấp của Vân Dã lập tức thêm vài phần nặng nề.
Hắn đứng lên, hơi nghiêng về phía trước, rũ mắt nhìn Bạch Đồ, “Sư tôn, người vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta?”
Bạch Đồ hoảng hốt, “Ta… ta không biết ngươi đang nói gì… Ta phải đi, Cục Xám Nhỏ còn chưa ăn cơm…”
Vân Dã không cho y trốn, đưa tay giữ chặt cổ tay y, cường ngạnh kéo người về giường, “Đã có Chỉ Phong và Nam Kiều, nó sẽ không bị đói.” Hắn ác ý thì thầm bên tai Bạch Đồ: “Chẳng phải sư tôn luôn dạy Cục Xám Nhỏ không được nói dối hay sao, vậy mà bản thân người lại phạm phải lỗi này?”
Lúc này hắn ở quá gần, Bạch Đồ chịu không nổi, vội vàng né tránh, thấy bản thân ngay cả thở cũng khó khăn.
Vân Dã một chút cũng không muốn tha cho y, một tay khóa chặt Bạch Đồ dưới thân, một tay linh hoạt thăm dò xuống dưới.
Bạch Đồ: “!!!”
Vân Dã cười cười, “Quả nhiên sư tôn đang gạt người!”
“Không phải, từ từ đã, ngươi…” Bạch Đồ không nói nên lời, mặc dù Vân Dã chỉ dùng một tay giữ lấy y nhưng cố tình bây giờ y chẳng còn chút sức lực nào, muốn tránh cũng tránh không nổi.
Chẳng bao lâu, thân thể y đột nhiên cương lên, sau đó nhanh chóng mềm nhũn.
Hô hấp Bạch Đồ trở nên dồn dập, đuôi mắt bắt đầu phiếm đỏ.
Vân Dã dán lại hôn hôn mắt y, cười bảo: “Sao ta lại cảm thấy sư tôn nhanh hơn lần trước?”
Bạch Đồ đỏ mắt trừng hắn một cái, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Vân Dã bám riết không buông, từng chút từng chút hôn lên phần cổ lộ ra ngoài của y, làm nũng nói: “Sư tôn, ta vẫn đang khó chịu.”
Thân hình Bạch Đồ hơi co lại, y không đáp lời.
“Sư tôn…” Vân Dã tiếp tục phun khí bên tai y, “Xin người để ý đến ta.”
Bạch Đồ xuân tâm nhộn nhạo, người nọ còn cố tình vừa hôn môi vừa dung túng cái tay không an phận ở trên người y chiếm tiện nghi.
Vì thế, Tiểu Bạch Đồ lại không có tiền đồ mà ngẩng đầu lên.
Lần này nửa phần cũng không thể giấu!
Động tác của Vân Dã lại đột ngột ngừng lại, hắn ghé tai Bạch Đồ khẽ hỏi, thanh âm khàn đến khác thường: “Sư tôn, có thể chứ?”
Bạch Đồ bị hắn ép tới khó nhịn vô cùng, vậy mà Vân Dã lại cố tình bất động, ngồi đó rũ mắt nhìn y, bộ dáng cố chấp muốn nghe y trả lời bằng được.
Hốc mắt Bạch Đồ cũng đỏ, y chịu không nổi nữa, “Ngươi mau lên!”
Vân Dã nghiêng đầu cười, một lần nữa cúi xuống hôn y, “Ta không mau được a…”
Ánh nến trong điện hoàn toàn biến mất, một người hầu tiến vào thắp đèn.
Trong phòng rất tối, không có chút động tĩnh nào, như thể không có người ở đây. Thế nhưng người hầu chưa kịp thắp đuốc đã nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ. Gã sợ tới mức tay cũng run, ai ngờ lúc này đèn nến một lần nữa sáng lên, soi tỏ tầng tầng lớp lớp màn trướng, để lộ hai thân ảnh đang quấn quýt không ngừng.
Người hầu không dám nhìn nhiều, vội vàng chạy khỏi tẩm điện.
Đến khi hồi tỉnh, Bạch Đồ chỉ cảm thấy toàn thân vừa bị người ta tháo ra lắp lại. Y khó chịu động động thân thể, vừa ngước mắt lên đã thấy người bên cạnh nhìn mình chằm chằm.
Trong bóng tối đôi mắt Vân Dã sáng rực kinh người, ánh mắt như thiêu như đốt, dù đã lăn qua lăn lại hơn nửa đêm mà hắn một chút cũng không thấy mệt.
Lần đầu hai người gần gũi da thịt là khi Bạch Đồ bị tâm ma tác động, thần trí mơ hồ; lần thứ hai y lại đang ở kỳ động dục, trong bụng còn có đứa nhỏ, Vân Dã đối với y ôn nhu tột cùng. Nhưng lần này, Vân Dã không phải lo lắng gì nữa, mặc sức buông thả, khiến Bạch Đồ suýt nữa mất nửa cái mạng.
Thể lực của lang yêu… quả thật quá đáng sợ.
Tiên quân đã mệt tới mức một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, nhưng sói con bên cạnh tinh lực vẫn sung mãn vô cùng, cứ ôm y hết hôn lại sờ, nếu không phải hắn biết y thực sự không còn sức thì chắc đã tới thêm vài lần nữa rồi.
Bạch Đồ quay sang, đẩy Vân Dã đang hôn y ra, hữu khí vô lực bảo: “Ngươi mà tiếp tục, ta sẽ chết mất!”
“Được, không làm.” Vân Dã ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng vẫn biện hộ cho mình: “Thật sự không thể trách ta, sư tôn quá… Rồi rồi, trách ta, lần sau ta sẽ chú ý.”
Bạch Đồ không buồn đáp trả, một lần nữa nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm trên giường, mơ màng sắp ngủ. Có điều, kẻ đã hại y thành bộ dáng này vẫn không muốn buông tay, Vân Dã tỉ mỉ hôn lên tai y, dính người tới mức đòi mạng. Bạch Đồ chịu hết nổi hành vi quấy rối kia, giơ tay đánh một cái lên vai Vân Dã, đem người đẩy ra, nằm quay lưng về phía hắn.
Vân Dã chỉ yên phận được một lát.
Hắn thực sự không thể khống chế được bản thân.
Chỉ cần nghĩ đến những gì bọn họ vừa làm, nhớ tới những lời Bạch Đồ đã nói với hắn, Vân Dã sẽ vô pháp bình tĩnh lại. Loại cảm giác này như chất độc làm người mê luyến, khiến lòng hắn dậy sóng không ngừng.
Bây giờ có nhảy xuống suối nước lạnh Lạc Hà Phong cũng không dập tắt được tà hỏa trong lòng hắn!
Vân Dã không nhịn nổi, lần nữa cẩn thận dán tới, thủ thỉ bên tai Bạch Đồ: “Sư tôn, có thể nói cho ta biết người thích ta từ lúc nào không?”
Bạch Đồ không buồn nhúc nhích, mệt tới mức mắt cũng mở không ra, qua loa đáp lại: “Tự mình đoán đi.”
Vân Dã thuận thế ôm y vào lòng, thanh âm vừa ấm áp vừa dịu dàng: “Ta đoán không ra, sư tôn nói cho ta biết đi.”
“Đừng náo loạn, ta muốn ngủ…” Bạch Đồ ý thức mơ hồ, căn bản không nhận ra Vân Dã vừa mới thừa cơ làm gì, cứ thế thuận theo, chọn cho mình một tư thế thoải mái mà nằm trong lòng Vân Dã, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.
“Được, không đùa nữa.” Vân Dã ôm chặt người trong lòng, cúi đầu hôn hôn mắt y, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Ngày tháng còn dài, thể nào cũng có lúc được nghe đáp án.
Khi Bạch Đồ tỉnh lại không biết đã qua bao lâu, y hoảng hốt mở to hai mắt, Vân Dã đang tựa vào đầu giường, yêu thương nhìn y.
Thấy y tỉnh, Vân Dã liền cười với y: “Sư tôn ngủ có ngon không?”
Bạch Đồ thực sự ngủ rất ngon, y vừa định ngồi dậy thì bên hông đã truyền tới một trận bủn rủn, hại y lập tức mềm nhũn, suýt nữa ngã trở về giường.
Bạch Đồ kinh hãi không thôi.
Dù có luyện kiếm ba ngày ba đêm cũng không đáng sợ thế này!
Sắc mặt y lúc đỏ lúc trắng, Vân Dã nhận ra y đang khó chịu, vội vàng nắm lấy cánh tay y, “Sư tôn cẩn thận.”
Vân Dã đỡ Bạch Đồ dậy, giúp y thay quần áo rồi dìu y đến bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ vấn tóc cho y, ngoan ngoãn y hệt tiểu đồ đệ nghe lời trước đây.
Có điều, trải qua một đêm như hôm qua, Bạch Đồ đã nhìn rõ sự xấu xa của người này, hoàn toàn không bị dáng vẻ kia của hắn đánh lừa.
Răng lược lướt qua tóc huyền, động tác của Vân Dã hết sức chậm rãi, đầu ngón tay dịu dàng ve vuốt từng sợi tóc mềm mại, vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận.
Bạch Đồ đột nhiên thấy toàn thân nổi cả da gà…
Sống lưng truyền tới từng đợt tê dại ngứa ngáy, y không được tự nhiên mà rụt rụt cổ, nhịn không được đành phải mở miệng: “Vân Dã…”
“Sư tôn?”
Y nghĩ nghĩ một lát, hỏi: “Bây giờ Cục Xám Nhỏ đang ở đâu?”
Vân Dã đáp: “Lúc sư tôn đang ngủ Cục Xám Nhỏ có đến tìm sư tôn, nhưng ta thấy người vẫn chưa tỉnh nên bảo nó đi rồi. Nếu sư tôn muốn gặp nó, ta sai người đưa nó tới.”
Bạch Đồ gật đầu, “Được.”
Có con trai bên cạnh, ít nhất người này cũng không thể ngọt ngấy như vậy nữa.
Chẳng bao lâu Cục Xám Nhỏ đã được người hầu dẫn vào tẩm điện.
Nhóc con vốn dính Bạch Đồ, từ khi tới đây Bạch Đồ không còn quan tâm nó như trước nữa. Tuy rằng nhóc con hiểu chuyện, không khóc không nháo, nhưng trong lòng không khỏi tủi thân.
Vừa thấy Bạch Đồ, Cục Xám Nhỏ lập tức lôi kéo y, ủy khuất lên án: “Cha ngủ thật ngon, Cục Xám Nhỏ đến tìm cha đã ba lần rồi, áu!”
Bạch Đồ trừng Vân Dã một cái, vội vàng dỗ dành: “Xin lỗi, tại cha hơi mệt.”
“Con biết…”
Bạch Đồ ngẩn người, “Con biết?”
Cục Xám Nhỏ: “Bởi vì lúc nãy a cha nói với con, cha và a cha chơi đùa mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, nên Cục Xám Nhỏ mới về chờ.”
Bạch Đồ vừa định thở phào đã nghe Cục Xám Nhỏ hỏi: “Nhưng mà cha và a cha chơi trò gì nha? Có phải rất vui không? Cục Xám Nhỏ có thể chơi cùng hai người không, áu?”
Bạch Đồ: “…”
Vân Dã: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dã: Con trai à, thực ra con từng chơi cùng chúng ta rồi, có điều con không nhớ đấy thôi 🙂
Bạch Đồ: A a a a, ngươi nói cái quỷ gì thế… ¥%#@@ (tức đến nỗi nói năng lộn xộn).
Hết chương 48