Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 46
Chương 46: Thẳng thắn
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Múp
Bạch Đồ dứt khoát thu hồi cái chân vừa định bước qua cửa. Y chột dạ nấp ở bên ngoài một lúc, đợi vu y đổi thuốc cho Vân Dã xong, xa xa thấy ông rời đi mới quay vào.
Vu y vừa giáo huấn Vân Dã một trận, sắc mặt không tốt, tức giận ngồi lên xe nghênh ngang mà về.
Khó khăn lắm mới lấy được vài phần hảo cảm của vu y, giờ thành công dã tràng!
Đành vậy…
Lúc Bạch Đồ đi vào trong điện, Vân Dã đã thay y phục xong, đang nằm nghỉ trên giường. Trông thấy y, hắn liền hỏi: “Cục Xám Nhỏ sao rồi?”
“Ở chỗ Nam Kiều, vẫn đang ngủ.” Bạch Đồ đáp, “Ta đã dặn Nam Kiều, khi nào Cục Xám Nhỏ tỉnh lại thì đưa nó về đây.”
“Thế cũng tốt.” Vân Dã cười, “Thằng nhóc kia luôn luôn bám dính sư tôn, hại ta không lúc nào được ở chung một chỗ với người.”
Bạch Đồ im lặng, đi tới bên bàn rót nước cho hắn.
Vân Dã mới bị vu y dạy dỗ một phen, vừa nhận chén nước Bạch Đồ đưa tới vừa than: “Sư tôn thật quá đáng, bản thân trốn ở bên ngoài, để mặc ta một mình nghe mắng.” Hắn liếm liếm vết thương trên môi, ủy khuất nói: “Này lại không phải do ta gây ra.”
Má Bạch Đồ hơi nóng lên, vội lảng sang chuyện khác: “Vu y nói vết thương của ngươi thế nào?”
“Không đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn.” Vân Dã thuận miệng đáp, sau đó quay lại đề tài cũ: “Ta mặc kệ, sư tôn có lỗi với ta mà lại không định bồi thường cho ta hay sao?”
Lúc nói câu này, Vân Dã cười một cách không hề đứng đắn, Bạch Đồ liền thấy bất mãn: “Nhưng rõ ràng là ngươi…”
Vân Dã lập tức chuyển sang dáng vẻ đáng thương, dùng ánh mắt lẳng lặng lên án mà nhìn y.
Bạch Đồ nuốt xuống lời định nói, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, bị người này chiếm hết tiện nghi, nhẫn nhịn hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Vân Dã hướng y ngoắc ngoắc ngón tay.
Bạch Đồ tới gần, hắn thì thầm vào tai y: “Ta muốn sư tôn hôn ta!”
Bạch Đồ lập tức lùi về phía sau nửa bước, tức đến nghiến răng: “… Vân Dã!”
“Ta đây.” Vân Dã nhìn chằm chằm vành tai nhanh chóng biến đỏ của y như thể phát hiện một điều hết sức thú vị, “Hóa ra lúc sư tôn xấu hổ, tai sẽ đỏ lên, vậy mà trước đây ta không để ý.”
“Ngươi…”
Vân Dã nghiêng đầu, “Sư tôn thật sự không bằng lòng ư?” Hắn nhấp một ngụm nước rồi đặt cái chén sang bên cạnh, nhàn nhã dựa vào đầu giường, chậm rãi nói: “Sư tôn đã không bằng lòng thì ta cũng chẳng còn cách nào. Có điều, nếu sau này vu y đại nhân lại hỏi đến, người đừng trách đệ tử thật thà. Mấy tiểu nha đầu bên cạnh vu y đại nhân ưa thích chuyện phiếm, quay đầu một cái toàn thể Ma Uyên đều sẽ biết Chiêu Hoa Tiên quân tính tình nhỏ mọn, nóng giận liền cắn người.”
Bạch Đồ nghiêng đầu, không thèm nhìn hắn, vành tai càng đỏ hơn.
Ý cười trong mắt Vân Dã càng sâu, “Da mặt sư tôn mỏng như vậy, người chịu nổi sao?”
“Ngươi đừng nói nữa!” Bạch Đồ không nhịn được, vội vàng ngắt lời, nhanh chóng cúi xuống chạm khẽ vào môi Vân Dã một cái, “Thế là được rồi chứ!”
Tốc độ này quả là nhanh tới mức không thể ngờ, Vân Dạ chẳng thể kiềm chế được, cười khẽ thành tiếng.
Bạch Đồ xấu hổ, “Ngươi cười cái gì?”
Vân Dã thu lại nụ cười, nghiêm túc lắc đầu, “Không được, rõ ràng sư tôn chỉ mới qua loa lấy lệ!” Hắn ngồi dậy, giang hai tay ra, ôn nhu cười với Bạch Đồ: “Nếu sư tôn không biết thì cứ tới đây, ta có thể dạy người.”
“Không… Không cần!” Mặt Bạch Đồ nóng như bị lửa thiêu, y nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cố nén cảm giác xấu hổ, nói: “Ngươi nhắm mắt vào!”
Vân Dã ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Rất nhanh, cảm xúc ấm áp rơi xuống môi hắn.
Bạch Đồ thăm dò hôn lên môi Vân Dã, lần này y không lập tức dời đi mà học theo những gì Vân Dã đã làm trước đó, dùng môi mình nhẹ nhàng mơn trớn môi đối phương, tách hai cánh môi lành lạnh ra, chậm rãi vói đầu lưỡi vào.
Sau đó, mọi động tác trở nên ngưng trệ…
Bạch Đồ khẩn trương đến quên cả hô hấp, trong đầu trống rỗng, toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, tiến không được mà lùi chẳng xong.
Lúc này, cửa điện đột ngột bị đẩy ra, một thân ảnh nho nhỏ chạy vào phòng, “Cha, a cha, con đã về…”
Cục Xám Nhỏ chưa nói hết câu đã trông thấy tình thế của hai vị cha nhà mình, kinh ngạc mở to hai mắt.
Tiếp đó nó liền bị Chỉ Phong theo sát phía sau che mắt lại…
Bạch Đồ hoảng hốt, theo bản năng giãy khỏi vòng tay Vân Dã, ai ngờ đứng không vững lại ngã trở về lồng ngực của hắn.
Chỉ Phong cũng thấy ngượng ngùng không thôi, khẽ bảo Cục Xám Nhỏ: “Trẻ con không thể nhìn cảnh này!” Nàng nhanh chóng nói với hai người trong điện: “Tôn thượng và Tiên tôn xin cứ tiếp tục, thuộc hạ đưa thiếu chủ ra ngoài chơi.” Dứt lời bèn ôm lấy Cục Xám Nhỏ cấp tốc rời đi.
Bạch Đồ: “…”
Cửa điện một lần nữa khép lại, Bạch Đồ từ trong lòng Vân Dã vùng ra, giơ tay đánh một chưởng lên phần vai không bị thương của hắn.
Vân Dã ăn đau, “Áu” một tiếng, ngã trở về giường.
Bạch Đồ không thèm để ý tới hắn, tức giận hừ lạnh một tiếng, xoay người ra cửa.
Mấy ngày sau Bạch Đồ luôn đề phòng Vân Dã, Vân Dã không tài nào tìm được cơ hội thân thiết cùng y.
Vết thương của Vân Dã dần dần tốt lên, Bạch Đồ không cần phải chiếu cố hắn mọi lúc mọi nơi nữa, cuối cùng cũng có thời gian để mắt tới việc luyện kiếm của Cục Xám Nhỏ.
Hôm đó, Bạch Đồ tới trường luyện võ xem Cục Xám Nhỏ luyện công.
Cục Xám Nhỏ kế thừa ưu điểm của hai vị phụ thân, trên phương diện kiếm thuật có thiên phú rất cao, chưa đầy mấy ngày đã luyện ra hình ra vẻ.
Nam Kiều thân là Hộ pháp, có rất nhiều việc cần làm, không thể luôn ở bên cạnh Cục Xám Nhỏ để chỉ dạy, lúc này đứa nhỏ đang luyện kiếm một mình, phía sau chỉ có hai gã người hầu.
Bạch Đồ thu liễm hơi thở, đứng một bên âm thầm quan sát một lúc rồi mới bước ra phía trước, “Chiêu này trước khi xuất kiếm phải đứng thật vững, không được vội vàng, lưỡi kiếm chém ngang uy lực sẽ mạnh hơn.”
Bấy giờ Cục Xám Nhỏ mới nhận ra cha mình đã tới. Nó liền buông kiếm, nhào vào lòng Bạch Đồ, “Cha, người đến từ lúc nào nha, sao người không lên tiếng, áu.”
Bạch Đồ lau mồ hôi trên mặt nó, cười bảo: “Ta không muốn làm phiền con. Thế nào, học kiếm thuật có vui không?”
Cục Xám Nhỏ nhăn mũi, “Không vui, rất mệt, áu.”
Bạch Đồ nhéo mặt con trai, “Mỗi ngày luyện nửa canh giờ con cũng kêu mệt? Con có biết trước kia a cha con hàng ngày luyện kiếm bao lâu không?”
“Không biết, áu…”
“Ít nhất phải bốn, năm canh giờ. A cha con chẳng nỗ lực học thứ gì, chỉ mỗi kiếm thuật là giỏi. Cục Xám Nhỏ cũng phải học kiếm thuật thật tốt mới được đấy.”
“Áu! Con sẽ cố gắng!”
Bạch Đồ gật đầu, cầm lấy kiếm gỗ nhỏ trong tay con trai, ôn nhu nói: “Kiếm thuật đâu thể luyện thành trong một hai ngày, không nên nóng vội, để cha dạy con.”
Vì thế, khi tới trường luyện võ, Vân Dã liền bắt gặp cảnh Bạch Đồ nắm tay Cục Xám Nhỏ dạy nó từng chiêu.
Chân mày của Vân Dã không dấu vết nhíu lại, bước lên phía trước, “Ta đang nghĩ vì sao không thấy sư tôn đâu, hóa ra là ở chỗ này.” Hắn lấy từ trong ngực ra một bao kẹo mạch nha, hướng Cục Xám Nhỏ quơ quơ, “Cục Xám Nhỏ, có muốn ăn kẹo không, mau tới đây.”
“A cha!” Lực chú ý của Cục Xám Nhỏ lập tức bị kẹo hút mất, dứt khoát buông kiếm chạy đến chỗ Vân Dã.
Vân Dã đưa túi kẹo cho nó, thấp giọng bảo: “Tự mình đi chơi một lúc đi, đừng có giống như cha con, cả ngày chỉ biết mỗi luyện kiếm.”
“Áu áu!”
Nhìn Cục Xám Nhỏ ôm kẹo chạy khỏi trường luyện võ, Bạch Đồ đi tới, bất mãn nói: “Ta nghe thấy rồi.”
Vân Dã lập tức nhận sai: “Sư tôn đừng giận, ta chỉ nói đùa thôi.”
Bạch Đồ lười so đo với hắn, đang định nói gì đó thì Vân Dã đã nhân lúc bất ngờ mà đút một viên kẹo vào miệng y.
Vị ngọt tản ra nơi đầu lưỡi khiến Bạch Đồ ngây người, ngay cả điều bản thân muốn nói cũng quên mất.
Vân Dã nghiêng đầu nhìn y, hỏi: “Ngọt không?”
“Ừm.” Bạch Đồ ngậm kẹo, cảm thấy ngọt ngào lan cả vào tâm, thanh âm cũng trở nên mềm mại, hỏi: “Vu y đại nhân đã cho phép ngươi xuống giường hay chưa mà ngươi lại chạy loạn khắp nơi?”
Vân Dã: “Ta đã sớm khôi phục, chỉ tại vu y đại nhân chuyện bé thích xé ra to, mãi không cho ta xuống giường.”
Bạch Đồ: “Vu y đại nhân lo cho vết thương của ngươi.”
Vân Dã nhún nhún vai, dẫn Bạch Đồ rời khỏi trường luyện võ, “Không nhắc tới chuyện này nữa, mới sáng sớm sư tôn đã đến luyện kiếm cùng Cục Xám Nhỏ, làm ta tỉnh lại không được nhìn thấy người.” Nói tới đây lại như nhớ ra điều gì, giọng điệu đầy vẻ giận dỗi: “Lâu rồi sư tôn không luyện kiếm với ta…”
Bạch Đồ ngửi được vị chua trong lời hắn nói, nghiêng đầu nhìn hắn: “Dấm của nhi tử mà ngươi cũng ăn?”
“Thế thì sao?” Vân Dã chẳng thấy mất mặt chút nào, bá đạo tuyên bố: “Người là sư tôn của ta, không phải của nó. Nhãi ranh kia muốn học kiếm thì nơi này có rất nhiều người có thể dạy nó, nhưng sư tôn thì không được.”
Bạch Đồ im lặng một lát, lắc đầu, “Tùy ngươi…”
Y đi đằng trước, Vân Dã theo sau, hỏi: “Khi nào sư tôn có thể luyện kiếm với ta? Từ lúc tới đây vẫn chưa có cơ hội cùng sư tôn luận bàn kiếm thuật.”
Đầu tiên là Bạch Đồ mang thai, sau Vân Dã lại bị trọng thương trong cuộc nội loạn ở Ma Uyên, quả thực từ khi hắn trở thành Ma Tôn bọn họ đã lâu không luận bàn kiếm thuật.
Bạch Đồ quay lại nhìn hắn, “Thế nào, ngươi muốn thử xem có thể đánh thắng ta hay không à? Có điều, ta cũng thật sự hiếu kỳ, không biết sau khi luyện thành ma công đại thừa, ngươi đã đạt tới cảnh giới nào.”
Trong mắt Vân Dã ánh lên mấy phần háo hức, “Sư tôn thử một lần liền biết.”
“Hôm nay không được.” Bạch Đồ lắc đầu, “Vết thương của ngươi mới tốt lên, nếu lại vì so kiếm mà bị thương, vu y đại nhân nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi Ma cung.”
Vân Dã nhướng mày, “Ta xem ai dám?”
Bạch Đồ nói: “Không dám, ai dám gây khó dễ với ngươi, Ma Tôn đại nhân.”
Vân Dã cười cười, “Cũng không ai dám gây khó dễ với người, Ma Hậu đại nhân.”
Bạch Đồ bất giác ngây người, lúng túng cúi đầu, thấp giọng bảo: “Đừng có nói hươu nói vượn!”
Vân Dã nhìn y thật sâu, dáng vẻ đầy suy tư. Một lát sau, dường như đã hạ quyết tâm, hắn mới lên tiếng: “Sư tôn, thật ra ta có một bí mật vẫn luôn giấu người, bây giờ ta có thể nói cho người nghe không?”
Bạch Đồ: “Chuyện gì?”
Vân Dã: “Người đi cùng ta.”
Xe của Ma Quân dừng trước một cung điện yên tĩnh, Vân Dã đỡ Bạch Đồ xuống, đi vào bên trong.
Bạch Đồ hỏi: “Đây là đâu?”
Vân Dã đáp: “Mạc Hủ điện.”
Bạch Đồ ngẩn ra, vội vàng dừng bước. Thấy Vân Dã vẫn tiếp tục đi vào, y kéo tay áo hắn, nói: “Nơi này chẳng phải là… Ngươi không nên dẫn ta tới đây.”
Mạc Hủ điện là nơi các đời Ma Quân bế quan tu luyện. Tuy Bạch Đồ chưa từng đến nơi này, nhưng ít nhiều cũng từng nghe qua danh tiếng của nó. Điện Mạc Hủ không chỉ lưu giữ hàng hà sa số điển tịch và tuyệt học võ nghệ trân quý mà còn cất giấu vô số cơ mật của Ma tộc. Dù hiện tại y và Vân Dã có quan hệ mật thiết song y vẫn là người ngoại tộc, không thích hợp tới nơi này.
Vân Dã nắm tay Bạch Đồ, ôn nhu trấn an: “Sư tôn không cần lo lắng, trong này hiện không có thứ gì mà người không thể thấy.”
Hắn vừa dứt lời, cửa điện trước mắt tự động mở toang, gió lạnh cuốn theo bụi bặm lâu năm tràn ra ngoài. Vân Dã nghiêng người chắn khí lạnh cho Bạch Đồ rồi mới dẫn y vào.
Trong điện một mảnh tối tăm, đèn nến trên tường bắt đầu nối nhau tỏa sáng.
So với tưởng tượng của Bạch Đồ, nơi này đơn sơ hơn rất nhiều. Trên tường ở gian ngoài treo đầy tranh vẽ các Ma Quân qua nhiều thế hệ, hai bên đặt toàn giá gỗ đựng sổ sách điển tịch, phần lớn phủ đầy bụi bặm như thể đã lâu không có người đụng tới.
Vân Dã dẫn Bạch Đồ đến trước một bức họa.
Người trong tranh ngũ quan tuấn lãng, đường nét thâm thúy, diện mạo có vài phần tương tự Vân Dã. Có điều, người nọ khí chất âm ngoan, hoàn toàn khác với vẻ chính trực của Vân Dã, nếu Vân Dã không ở đây thì không ai nhận ra họ có điểm nào giống nhau.
Vân Dã nói: “Đây là phụ thân của ta.”
Bạch Đồ gật đầu, dĩ nhiên y đã nhận ra diện mạo của Ma Quân tiền nhiệm.
Vân Dã không nói thêm gì, chỉ chạm vào một nơi trên bức họa, tường đá bên cạnh bức tranh tự động tách ra, để lộ một thạch đạo.
Hắn kéo Bạch Đồ đi vào thạch đạo, đến gian thạch thất ở cuối đường.
Bên trong thạch thất có một bộ bàn ghế và một cái giường đá, ánh nến trên vách đá nhảy nhót, hắt từng mảng sáng tối lên mặt hai người.
Chắc hẳn đây chính là nơi tu hành luyện công của Ma Quân các đời…
Vân Dã nắm tay Bạch Đồ ngồi xuống cạnh bàn đá, “Trước kia ta đã luyện thành ma công ở nơi này.”
Bạch Đồ hỏi: “Ngươi dẫn ta tới đây để làm gì?”
“Sư tôn không muốn biết vì cớ gì khi ở Thiên Diễn Tông tu vi của ta rõ ràng thăng tiến chậm chạp, nhưng vừa về Ma Uyên đã lập tức tiến bộ vượt bậc, chưa đầy ba tháng đã luyện ma công tới cảnh giới Đại thừa hay sao?”
Bạch Đồ rũ mắt.
Trước đây y quả thực từng nghi ngờ chuyện này.
Kiếp trước Vân Dã ít nhất cũng mất ba năm tu luyện ma công mới đạt tới cảnh giới Đại thừa, trở thành Tôn chủ Ma Uyên – Nhưng bây giờ hắn chỉ dùng ba tháng ngắn ngủi để đạt được mục đích, bên trong không thể không có điểm kỳ quái.
Có điều, không loại trừ khả năng hắn chiếm được Ma tộc bí tịch giúp tăng cường nội công trong thời gian ngắn.
Dù thế nào, việc này liên quan tới cơ mật của Ma tộc, Bạch Đồ không tiện hỏi, cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt hắn.
Vân Dã nói: “Sư tôn hẳn đã biết lần ta nhập ma ở Thiên Diễn Tông là do Ô Cưu rót một luồng ma khí vô cùng hung mãnh vào cơ thể ta, khiến ta không thể khống chế được huyết mạch ma đạo của mình.”
Bạch Đồ gật đầu, “Ta biết.”
Vân Dã tiếp tục nói: “Ô Cưu vốn định làm ta rơi vào mê loạn sau đó khống chế ta, mở ra con đường nối giữa Ma Uyên và nhân thế. Sư tôn có biết ta đã làm thế nào để tỉnh táo lại, làm thế nào sử dụng thời gian ngắn ngủi kiểm soát ma khí trong cơ thể hay không? Đó là do… Ta biết rõ công pháp Ma tộc, hơn nữa vẫn luôn ngấm ngầm tu luyện.”
Bạch Đồ kinh ngạc mở to hai mắt, “Ý ngươi là từ khi ở Thiên Diễn Tông…”
“Không sai, từ khi ở Thiên Diễn Tông ta đã bắt đầu tu luyện.” Vân Dã vô thức nắm chặt bàn tay đặt trên mặt bàn, cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Đồ, trong lòng không khỏi khẩn trương, “Ta thành thật nói ra chuyện này với sư tôn vì ta không muốn gạt người, sư tôn đừng giận.”
Bạch Đồ khó hiểu: “Nhưng làm thế nào ngươi tu luyện được Ma Uyên công pháp? Lúc ngươi còn rất nhỏ đã bị ta đưa tới Thiên Diễn Tông, lối vào Ma Uyên cũng bị ta phong tỏa, sao ngươi có thể…”
“Không phải từ khi còn nhỏ.” Vân Dã rũ mắt, thấp giọng thú nhận, “Nếu ta nói, ta gặp sư tôn từ kiếp trước, cùng sư tôn trải qua một đời, sư tôn có tin không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dã: Ta sống qua hai kiếp người, có phải ta lợi hại lắm không?
Bạch Đồ: Quả là trùng hợp, ta cũng vậy á 🙂
Hết chương 46