Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 38
Chương 38: Ở cùng nhau
Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Múp
Bạch Đồ vội vàng đẩy cửa vào.
Trong phòng, Vân Dã ôm Cục Xám Nhỏ trong lòng bàn tay, nhóc con đưa lưng về phía y, khóc tới mức cả người không ngừng run run.
Lòng Bạch Đồ nhói đau, bước nhanh tới cạnh bàn: “Sao thế này?”
Vân Dã nhẹ vỗ về lưng Cục Xám Nhỏ, ngẩng đầu trước tiên nhìn ra phía ngoài cửa: “Sư bá đi rồi à?”
“Ừ, đi rồi.” Bạch Đồ gật gật đầu, sờ sờ đầu Cục Xám Nhỏ, mềm giọng nói: “Cha đây rồi, đừng khóc.”
Y hỏi Vân Dã: “Vừa rồi vẫn còn tốt mà, ngươi bắt nạt con sao?”
Vân Dã vội vàng giải thích :”Không liên quan đến ta, ai bảo sư tôn nói chuyện với sư bá lâu quá, Cục Xám Nhỏ mãi không thấy người, đương nhiên là nhớ người rồi.”
Như là phối hợp với lời nói của hắn, Cục Xám Nhỏ lập tức gào to hơn.
Bạch Đồ vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng ôm Cục Xám Nhỏ vào lòng, thế nhưng vừa quay qua thì lập tức phát hiện ra không đúng.
Nhóc thỏ nhỏ gào khóc ầm ĩ, nhưng trên mặt rõ ràng không hề có một giọt nước mắt nào hết.
Chạm vào ánh mắt Bạch Đồ, Cục Xám Nhỏ gào tới mức sặc một cái, lập tức thu lại bộ dáng kêu khóc, chột dạ chôn đầu vào lòng bàn tay Bạch Đồ, toàn thân co vào thành một cục lông nhỏ.
Bạch Đồ giương mắt nhìn về phía Vân Dã.
Vân Dã không đươc tự nhiên dời ánh mắt đi.
Bạch Đồ đặt Cục Xám Nhỏ lên trên mặt bàn.
Cục Xám Nhỏ vừa lấy lại được tự do, lập tức nhảy đến trốn kĩ sau bàn tay Vân Dã, trong miệng hoảng sợ trông mong nhỏ giọng “Ư ư”, lại quên thu hồi đôi tai đang dựng đứng lại.
Bạch Đồ bất đắc dĩ cười cười, hỏi: “Hai người rốt cuộc làm sao?”
Vân Dã không đáp.
Bạch Đồ không truy cứu nữa, mắt nhìn thấy cái đĩa nhỏ trên bàn. Vừa rồi ầm ĩ một trận, cơm tối của Cục Xám Nhỏ vẫn chưa ăn xong, trong đĩa còn hơn nửa số thịt băm.
Bạch Đồ: “Sao vẫn chưa ăn xong, ra đây, cha đút cho con.”
Cục Xám Nhỏ trốn ở phía sau tay Vân Dã, gắng sức lắc lắc đầu, đôi mắt lặng lẽ nhìn Vân Dã, trong mắt đầy vẻ lên án.
Đã nói giả vờ khóc sẽ không bắt nhóc ăn cỏ nữa cơ mà.
Tại sao có thể nói không giữ lời chứ.
Vân Dã: “Sư tôn, Cục Xám Nhỏ…”
Bạch Đồ nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Vân Dã đang nói liền im bặt, không chút nghĩ ngợi đặt Cục Xám Nhỏ vào tay Bạch Đồ: “Nên ăn chút rau cỏ, trẻ nhỏ không được kén ăn.”
Bán đứng con trai vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn.
Cuối cùng, dưới sự đốc thúc của Bạch Đồ, Cục Xám Nhỏ chỉ có thể ăn hết sạch đĩa thịt băm trộn rau cỏ kia.
Vân Dã dọn dẹp đồ, Bạch Đồ ôm Cục Xám Nhỏ đến bên ổ nhỏ của nhóc.
Vì để Cục Xám Nhỏ sớm học được ngủ một mình, Vân Dã cố ý làm cho nhóc một cái ổ nhỏ hơn nhiều so với cái cũ, đặt ở bên gối Bạch Đồ.
Bạch Đồ đặt nhóc con vào trong ổ, đang định rút tay về, lại bị Cục Xám Nhỏ chìa chân trước ôm lấy.
Vẫn muốn để y ôm ngủ.
Bạch Đồ lắc đầu: “Không được, đã nói tối hôm qua là lần cuối cùng rồi, hôm nay phải tự ngủ.”
Mắt cục Xám Nhỏ trông mong nhìn Bạch Đồ, Bạch Đồ không hề tỏ ý kiến gì, nhóc chỉ có thể thu chân lại, ngoan ngoãn cuộn tròn trong ổ.
Nhóc con này tuy rằng thích dính lấy Bạch Đồ, nhưng lại sực kỳ sợ y, không khác gì phụ thân mình sợ cả.
Ngón tay Bạch Đồ thong thả vuốt ve lông trên lưng nhóc, Cục Xám Nhỏ yên tĩnh lại, chẳng bao lâu sau thì ngủ say.
Giây lát, Vân Dã từ bên ngoài đi vào.
Thấy Bạch Đồ vẫn đang canh giữ bên giường, hắn lặng im đi tới gần, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Đồ.
Bạch Đồ giật mình một cái, vỗ vỗ tay hắn: “Sao thế?”
Vân Dã vùi đầu vào cổ Bạch Đồ, giọng buồn bực nói: “Đã rất lâu sư tôn không nói chuyện riêng với ta rồi.”
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn hắn: “Đó là lý do hôm nay ngươi và Cục Xám Nhỏ cùng nhau gạt ta đó hả?”
Vân Dã thu tay về, ánh mắt chột dạ nhìn xuống đất.
Bạch Đồ thở dài một tiếng, thấy Cục Xám Nhỏ đã ngủ say, đứng dậy đi đên cạnh bàn ở gian ngoài ngồi xuống.
Vân Dã vội vàng theo sau, ân cần rót cho Bạch Đồ một chén trà.
Bạch Đồ nhấp một ngụm nước trà, Vân Dã vẫn đứng ở bên cạnh y, không nói lời nào.
Bạch Đồ giương mắt nhìn hắn: “Kêu ta không ở riêng với ngươi, bây giờ có cơ hội rồi, trái lại ngươi lại không nói gì sao?”
“Ta…”
Bạch Đồ chủ động gợi chuyện: “Hôm nay ta ở bên ngoài, cùng sư huynh nói rất nhiều chuyện, cũng hàn huyên chút tình hình gần đây của Tu Chân Giới.”
Vân Dã hỏi: “Thế nào?”
Bạch Đồ: “Lúc trước ta rời khỏi Thiên Diễn Tông, Lăng Vi đồng ý cố hết sức để chính đạo bằng lòng chung sống hòa bình với Ma Uyên, chỉ có điều xem ra… không dễ dàng như vậy.”
Vân Dã gật đầu: “Chính ma lưỡng đạo oán hận kéo dài đã lâu, đương nhiên không dễ dàng đạt thành hiệp nghị rồi.”
Bạch Đồ nói: “Hiện giờ, Tu Chân Giới hiểu lầm Ma Uyên quá sâu, vả lại địch ý cũng quá nặng nề, nếu muốn lưỡng đạo không có phân tranh, Ma Uyên một mực tránh lui cũng không phải là kế sách lâu dài.”
“Ta hiểu.”
Bạch Đồ: “Cho nên ta nghĩ… có thể khiến cho Ma Uyên chủ động ra mặt, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn một chút.
Vân Dã cũng trầm mặc.
Bạch Đồ nhíu mày: “Ma Uyên đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Dã và Bạch Đồ đã ẩn cư ở núi Kì Minh hơn một tháng, sự vụ ở Ma Uyên hắn đều giao cho hai vị hộ pháp xử lý. Khoảng thời gian này, Bạch Đồ ít hỏi đến tình hình gần đây của Ma Uyên.
Vân Dã lắc đầu: “Không có gì, sư tôn đừng lo lắng.”
Bạch Đồ giương mắt nhìn hắn, không hề đáp lời.
Vân Dã tạm dừng một chút, đúng sự thật nói: “Có điều trong nội bộ có xung đột nhỏ, lúc trước Ma Uyên như rắn mất đầu nhiều năm, đó chỉ là chuyện nhỏ, tự bọn họ có thể giải quyết được.”
Bạch Đồ mở miệng, như muốn hỏi thêm gì đó, Vân Dã lại tiến đến bên cạnh ý, mềm giọng nói: “Thật vất vả mới có thể ở riêng cùng sư tôn, sao người lại muốn nói chuyện công chứ?”
Bạch Đồ cũng ý thức được chủ đề cho chút mất hứng, áy náy nói: “Xin lỗi.”
“Sư tôn không cần phải xin lỗi.” Vân Dã cong cong khóe miệng, nói: “Ta nói đùa thôi. Chỉ cần ở bên cạnh sư tôn, bất luận nói chuyện gì ta đều rất vui vẻ.”
Lòng Bạch Đồ khẽ động, bỗng dưng nhớ tới lời Tuân Dịch hôm nay.
Trong chuyện đối xử với Vân Dã, y đúng là quá mức thụ động.
Sau khi sinh Cục Xám Nhỏ, hai con người bởi vì vừa mới làm cha đứa nhỏ nên tay chân lúng túng, cực kỳ giống vợ chồng gia đình bách tính bình thường. Nhưng Bạch Đồ chưa từng thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ của mình với Vân Dã.
Hiện tại, người này đang mang theo tâm tình thế nào, để ở lại bên cạnh y đây?
Bạch Đồ nhất thời thất thần, Vân Dã ở bên cạnh y khẽ gọi: “Sư tôn?”
“Hôm nay có phải sư tôn mệt rồi không, hay là nghỉ ngơi sớm đi. Ta đi giúp sư tôn dọn giường.”
Vân Dã nói xong liền đứng dậy, Bạch Đồ giơ tay giữ chặt ống tay áo hắn.
“Vân Dã, ta…” Ngón tay Bạch Đồ giữ chặt ống tay áo đối phương, tim đập ầm ĩ, mặt cũng hơi nóng lên. Y không dám ngước mắt, gom đủ dũng khí mở miệng nói: “Ta…”
Thình lình, gian trong truyền đến tiếng vang khác thường, giống như âm thanh vật gì đó rơi xuống đất.
Bạch Đồ biến sắc, lập tức đứng lên đi vào gian trong.
Thì ra ổ cỏ nhỏ vẫn để bên giường hiện giờ đã lật úp nằm trên đất, tiếng vang vừa rồi là vật này rơi xuống. Bạch Đồ vội vàng xốc ổ cỏ lên, chỉ thấy cục lông nhỏ màu xám kia vẫn an ổn ngủ trên mặt đất, không hề có dấu hiệu bị đánh thức vì bị ngã xuống giường.
Bạch Đồ: “…”
Đây là ngủ say như chết rồi.
Hơn nữa lại còn làm ổ văng cả xuống đất, rốt cuộc tướng ngủ của nhóc con này lộn xộn đến cỡ đây???
Bạch Đồ bất đắc dĩ, đang định thò tay ôm nhóc con về lại trong ổ, trước mắt lại chợt hiện lên một vệt ánh sáng.
Sau khi ánh sáng tan đi, trên mặt đất đã không còn thấy bóng dáng nhóc thỏ nhỏ đâu nữa, mà ở đó là một bé trai xinh xắn.
Bạch Đồ kinh ngạc mở to hai mắt.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cục Xám Nhỏ biến thành hình người trước mặt hai người bọn họ.
Bé trai giờ phút nay an tĩnh cuộn tròn trên đất, dáng vẻ khoảng chừng hơn một tuổi, đứng lên ước chừng cao đến đùi Bạch Đồ. Ngũ quan nhóc còn chưa nẩy nở hoàn toàn, lông mi dài rậm khẽ rung rung, thấp thoáng có thể thấy đường nét đẹp đẽ.
Vùng trán vô cùng giống Bạch Đồ, nhưng nhìn kĩ lại, lại mang theo vài phần phong vận của Vân Dã.
Bạch Đồ rũ mắt nhìn Cục Xám Nhỏ, trong lòng mềm mại không gì sánh được, sau một lúc lâu mới khe khẽ mở miệng: “Con…”
Khóe miệng Vân Dã cong lên, dịu dàng nói: “Con lớn lên thật giống sư tôn.”
Thật ra Bạch Đồ và Vân Dã có thể dùng tu vi giúp Cục Xám Nhỏ sớm hóa thành hình người, nhưng hai người nhất trí cho rằng phải để nhóc tự do trưởng thành, cho nên vẫn chưa từng nhúng tay vào. Nhưng nói thì nói vậy, trong lòng bọn họ vẫn không tránh khỏi chờ mong bộ dáng biến thành hình người của Cục Xám Nhỏ.
Trên đất có chút lạnh, Cục Xám Nhỏ không an phận khua khua cánh tay như ngó sen, trong miệng phát ra tiếng ư ư.
Bạch Đồ vội vàng ôm lấy nhóc.
Trở lại cái ôm quen thuộc, Cục Xám Nhỏ an tĩnh lại, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Bạch Đồ.
Con trai nhà mình vừa mới biến thành hình người, Bạch Đồ càng nhìn càng thấy yêu, nhất thời không nỡ đặt nhóc xuống.
Vân Dã nhìn ra ý nghĩ của y, giúp Bạch Đồ sửa soạn lại giường, nói: “Sư tôn nằm xuống nghỉ ngơi sớm đi, Cục Xám Nhỏ cũng có thể ngủ thoải mái hơn một chút.”
Vân Dã nói xong, quay đầu đi ra ngoài cửa.
Trước kia Bạch Đồ vừa mới sinh con xong, mỗi ngày đều giữ nguyên hình ở cùng Cục Xám Nhỏ, rất không có cảm giác an toàn, Vân Dã liền ở lại trong phòng với y. Nhưng từ khi Cục Xám Nhỏ lớn hơn một chút, sau khi Bạch Đồ cũng có thể khôi phục hình người, Vân Dã không ngủ lại trong phòng y nữa.
Vân Dã chăm sóc Bạch Đồ rất chu đáo tỉ mỉ, nhưng cũng kiềm chế hữu lễ, chưa từng vượt quá nửa bước.
Bạch Đồ trầm mặc chốc lát, trước khi Vân Dã đẩy cửa ra thì khe khẽ mở miệng: “Vân Dã.”
Vân Dã dừng bước: “Sư tôn?”
“Ngươi.” Bạch Đồ mím mím môi, thấp giọng nói: “Ngươi ở lại đây đi.”
Ánh mắt Vân Dã sáng lên, hỏi: “Sư tôn nói thật chứ?”
Bạch Đồ đặt bé con trong lòng xuống giữa giường, đứng lên: “Ừ.”
Vân Dã thở dài một tiếng, thong thả đi trở về trước mặt Bạch Đồ.
Khoảng cách của hắn rất gần, Bạch Đồ vô thức né về sau, ngã ngồi bên giường.
Vân Dã cúi người, tiến đến trước mặt Bạch Đồ, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn biết hậu quả khi để ta ở lại là gì không?”
Ánh mắt Bạch Đồ né tránh: “Ta…”
Ánh mắt Vân Dã tối lại vài phần, xoay người: “Ta vẫn nên về phòng thôi, ta…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Đồ thình lình kéo ống tay áo hắn.
Vân Dã quay đầu lại, Bạch Đồ lập tức chột dạ buông tay.
Y hoảng sợ chuyển dời ánh mắt, mất tự nhiên nói: “Ngươi có thể ở lại, không, ta muốn nói… Cục Xám Nhỏ nhất định cũng muốn mỗi ngày tỉnh lại có thể nhìn thấy ngươi, con thích ngươi như thế…”
Nghe xong lời này, Vân Dã thình lình nghiêng người về phía trước, ép Bạch Đồ đến đầu giường.
Bạch Đồ lùi không thể lùi, chỉ đành nhìn khuôn mặt hắn cách càng ngày càng gần.
Vân Dã giam Bạch Đồ ở đầu giường, thanh âm thả vô cùng nhẹ: “Nếu sư tôn muốn thử lực nhẫn nại của ta, thì người vẫn nên nhanh chóng bỏ ý nghĩ này đi.”
“Ta không nhịn được đâu.” Vân Dã than một tiếng, trong giọng nói ẩn giấu cảm xúc nào đó vô cùng nguy hiểm: “Sư tôn nhất định không tưởng tượng được ta thích người thế nào, muốn làm gì đó với người nhiều bao nhiêu…”
Lông mi Bạch Đồ run rẩy, tim đập như trống đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực.
Vân Dã nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia đắm đuối, ngón tay giống như lơ đãng vuốt ve khóe môi đối phương, đang muốn cúi người xuống, động tác lại ngừng lại.
Hai người đồng thời quay đầu.
Bên cạnh hai người, Cục Xám Nhỏ đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi trên giường, nhìn hai người không chớp mắt.
Cục Xám Nhỏ nghiêng đầu, trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc: “Ư ư?”
Hết chương 38