Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 36
Chương 36: Cục Xám Nhỏ
Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Múp
Một khắc sau, cửa phòng mở ra, một con sói bị gió cuốn ra khỏi cửa, ỉu xìu trốn vào trong bụi cỏ.
Trong phòng, Bạch Đồ ôm chặt nhóc con nhà mình, tức đến mức lông toàn thân dựng đứng hết lên.
Người này rốt cuộc vì sao lại cho rằng một con thỏ đực như y, thỏ tiên sẽ có… sẽ có thứ kia chứ??!
“Ứ ứ…” Dường như cảm nhận được Bạch Đồ đang tức giận, Cục Xám Nhỏ cọ cọ đầu vào lòng Bạch Đồ, vô cùng thân thiết mà nũng nịu.
Bạch Đồ xoa nhẹ nhóc chốc lát, tâm tình rốt cuộc tốt hơn một chút, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề ăn uống của nhóc nhà mình.
Thật ra y nghe nói, thỏ con mới sinh nếu không có nhũ mẫu nuôi nấng, có thể uống chút sữa dê.
Bạch Đồ vò vò đầu Cục Xám Nhỏ, đẩy nhóc vào nơi sâu nhất bên sườn ổ cỏ, tỉ mỉ giấu kĩ, mới bò ra khỏi ổ cỏ. Chân trước Bạch Đồ vừa mới bước ra, chân sau Cục Xám Nhỏ đã “ư ư” kêu gào ầm ĩ.
Nhóc con vốn đang đói bụng, ở trong lòng Bạch Đồ còn làm nhóc cảm thấy an toàn một chút, nhưng bây giờ, khí tức làm nhóc yên tâm cách nhóc ngày càng xa, Cục Xám Nhỏ tủi thân muốn chết, tứ chi đạp loạn, nhỏ giọng khóc lên, nước mắt như chuỗi ngọc thi nhau rơi xuống.
Sau khi ra đời nhóc vẫn luôn an tĩnh, đây là lần đầu Bạch Đồ thấy nhóc khóc, ngay lập tức trong lòng khó chịu như kim châm, vội chạy về ôm lại nhóc con vào lòng.
“Được, ta không đi, con đừng khóc…” Bạch Đồ liếm nước mắt trên mặt Cục Xám Nhỏ, chân trước nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nhóc.
Cục Xám Nhỏ khóc nức nở, tứ chi cùng chui vào trong lòng y, giấu toàn bộ thân mình dưới bụng Bạch Đồ mới cảm thấy an toàn hơn. Cục Xám Nhỏ khóc mệt rồi, mệt mỏi ghé vào dưới thân Bạch Đồ nhỏ giọng thổn thức.
Bạch Đồ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nhóc con mới sinh không có cảm giác an toàn, rời khỏi người liền không chịu được, thế này thì có hơi phiền phức rồi.
Y còn đang nghĩ như vậy, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, tựa như bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa. Sau đó truyền đến tiếng Vân Dã nhỏ giọng.
“Gâu… Sư tôn, Ta xuống núi mua ít sữa dê về rồi, đút cho Cục Xám Nhỏ ăn trước đã.”
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Bạch Đồ: “… Vào đi.”
Vân Dã bưng một chén sữa dê vào phòng.
Bây giờ Bạch Đồ thấy hắn là lại tức, quay đầu đi không muốn để ý đến hắn.
Vân Dã chột dạ liếc nhìn Bạch Đồ một cái, ngồi xổm cạnh giường, múc một thìa nhỏ sữa dê đưa vào trong ổ cỏ: “Cục Xám Nhỏ, ra đây ăn này.”
Cục Xám nhỏ vừa bị dọa sợ, túm lấy lông Bạch Đồ, sống chết không chịu ra: “Áu…”
Vân Dã cũng không sốt ruột, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan ngoan ra đây nào, an cha đây này.”
“Ư, ư…” Cục Xám Nhỏ thút thít thò cái đầu nhỏ ra, nhưng vừa mới tiếp xúc với không khí bên ngoài, hoảng sợ run lên một cái, lại rụt vào dưới thân Bạch Đồ.
Vân Dã: “…”
Bạch Đồ: “…”
Hai người không biết chăm sóc nhóc con, nhìn nhau cạn lời.
Bạch Đồ xoa xoa con trai bị dọa sợ nhà mình, thò đầu vào chiếc thìa nhỏ uống một ngụm sữa dê, cúi đầu mớm cho nhóc. Cục Xám Nhỏ ngay lập tức lên tinh thần, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, uống từng ngụm nhỏ.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Cục Xám Nhỏ sau khi ăn no cũng không khóc quấy nữa, tựa vào trong lòng Bạch Đồ ngủ mất, khóe miệng vẫn còn vương một giọt sữa.
Bạch Đồ ngậm ý cười liếm nhóc sạch sẽ, lại cuộn thành một cục, giấu Cục Xám Nhỏ phía dưới bụng.
Vân Dã thu dọn xong xuôi, ghé vào trước ổ cỏ nhẹ giọng nói: “Sư tôn cần nghỉ ngơi không?”
Hắn nói chuyện thanh âm rất cẩn thận, chỉ sợ Bạch Đồ không vừa ý sẽ lại đá hắn ra khỏi cửa.
Bạch Đồ thấy dáng vẻ này của hắn lại hơi mềm lòng, nói: “Được rồi, không giận ngươi.”
Vân Dã không nhúc nhích, tiếp tục thấp giọng hỏi: “Vậy… Ta có thể ở lại không?”
Không đợi Bạch Đồ lên tiếng, hắn nói ngay: “Ta thề sẽ im lặng, không quấy nhiễu sư tôn, sư tôn đừng đuổi ta đi.”
Thật ra Bạch Đồ cũng không muốn hắn đi.
Tuy rằng sau khi y ngủ dậy cơ bản tinh lực đã khôi phục, nhưng sau khi sinh con bản năng khiến y vô cùng thiếu cảm giác an toàn, trong tầm mắt không thấy ai sẽ hoảng hốt.
Nghe những lời này của Vân Dã, Bạch Đồ lập tức trả lời “Được”, sau đó lại cảm thấy thẹn thùng, bèn thấp giọng nói thêm: “Nhỡ đâu ban đêm Cục Xám Nhỏ thức dậy, còn phải cho con ăn nữa.”
Vân Dã chớp mắt mấy cái, hơi nâng nâng mặt: “Vâng.”
Bóng đêm dần buông, Cục Xám Nhỏ ăn no, chẳng bao lâu sau liền ngủ say sưa. Lớp lông toàn thân rung rung theo nhịp thở, hai bàn chân nhỏ luôn co lại, đáng yêu tới mức Bạch Đồ không kìm nổi liếm thêm mấy cái.
Vân Dã ngứa ngáy trong lòng, nhoáng một cái cũng biến về nguyên hình.
Non nửa tháng trở lại đây lông trên người hắn đã dài như cũ, lớp lông toàn thân dày dặn mềm mại, đã khôi phục uy phong lúc trước.
Con sói tiến vào trong ổ cỏ nhỏ, chóp mũi cọ cọ bụng Bạch Đồ. Nhóc con như là cảm nhận được khí tức của phụ thân tới gần, thò đầu ra từ dưới thân Bạch Đồ, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Ánh mắt con sói lập tức sáng lên, dịu dàng liếm hai con thỏ trong ổ cỏ từ đầu đến đuôi mấy lần.
… Nếu không phải cơ thể hắn quá lớn, hắn hận không thể nhét cả thân mình vào trong ổ cỏ.
“Được rồi, dừng lại đi.” Bạch Đồ bị hắn liếm đến mức ngứa ngáy, rụt về sau: “Vân Dã.”
“Gâu…” Vân Dã ngoan ngoãn dừng động tác lại, vô cùng thân thiết cọ cọ chóp mũi lên mặt Bạch Đồ.
Chiếm đủ tiện nghi rồi, hắn vươn chân ra đẩy Cục Xám Nhỏ trở về, tự mình nằm úp sấp bên cạnh ổ cỏ, ôm ổ cỏ nhỏ vào trong lòng: “Sư tôn ngủ ngon.”
Được hơi thở quen thuộc bao vây, Bạch Đồ cuộn mình lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Vì là tiên thân, Cục Xám Nhỏ lớn rất nhanh, không qua mấy ngày đã có thể mở mắt, lông trên người cũng dày dặn hơn nhiều.
Cục Xám Nhỏ không giống với thỏ thông thường, thỏ ở nhân gian bình thường mới sinh sẽ không có lông, phải lớn vài ngày mới mọc lông. Cục Xám Nhỏ lúc mới sinh đã có lông màu xám bạc nhàn nhạt, chỉ có trên tai mới thấy vài đốm màu trắng tinh, qua mấy ngày, màu lông ngày càng thẫm, càng ngày càng giống màu lông Vân Dã.
Còn màu sắc đôi mắt, đôi mắt Cục Xám Nhỏ không phải màu đỏ trong suốt giống như Bạch Đồ, mà là màu hổ phách nhạt, thừa hưởng hoàn toàn từ Vân Dã.
Sau khi hơi lớn lên chút, Cục Xám Nhỏ không uống sữa nữa, Vân Dã tìm chút cỏ linh lăng đến cho nhóc. Nhưng Cục Xám Nhỏ chỉ thử mấy miếng, kiểu gì cũng không chịu ăn nữa. Thật sự quá đói sẽ uống mấy ngụm sữa, sống chết không chịu ăn cỏ.
Bạch Đồ ngậm lấy một cây cỏ mục túc, cúi đầu đưa đến bên miệng Cục Xám Nhỏ: “Ngoan, ăn cơm đi.”
“Ư, ư, ư…” Cục Xám Nhỏ kháng cự cố gắng lắc đầu, hai cái tai dựng ở sau đầu, cũng đung đưa theo.
Bạch Đồ phiền não nhìn Vân Dã: “Làm thế nào bây giờ? Hay là đưa con đi tìm tiên y hỏi chút?”
Vân Dã có chút đăm chiêu sờ sờ đầu Cục Xám Nhỏ, nói: “Ta có cách rồi, sư tôn chờ ta một chút.”
Hắn nói xong, quay đầu đi ra ngoài.
Bạch Đồ ghé vào trong ổ cỏ, lúc có lúc không mà liếm lông Cục Xám Nhỏ.
Mấy ngày trôi qua, thân thể y đã khôi phục, nhưng vẫn luôn không biến về hình người. Tuy Cục Xám Nhỏ đã lớn lên một chút, nhưng vẫn còn quá nhỏ, vẫn thích núp ở dưới bụng Bạch Đồ, y vừa rời đi là nhóc lại không có cảm giác an toàn. Thế nên, Bạch Đồ vẫn luôn giữ nguyên hình dạng, nếu phải rời đi cũng sẽ tha nhóc theo.
Vân Dã này vừa đi là đi rất lâu, qua rất nhiều ngày Bạch Đồ vẫn không có cảm giác an toàn, hiện giờ trong phòng chỉ còn một mình y, không khỏi có chút lo lắng, hoàn toàn quên mất chuyện mình có tu vi pháp lực.
Bạch Đồ kiên nhẫn đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Vân Dã quay về, lo lắng tới mức hai cái tai cũng đựng đứng lên rồi. Rốt cục y không chịu nổi nữa, cúi đầu hỏi: “Cục Xám Nhỏ, có muốn gặp cha con không?”
Cục Xám Nhỏ được liếm quá thoải mái, đang muốn ngủ, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ: “Ư?”
Bạch Đồ ám chỉ nói: “Biết con cũng không yên tâm rồi, hai chúng ta đi xem xem cha con làm gì được không nào?”
Cục Xám Nhỏ còn chưa biết nói, tất nhiên không thể trả lời y rồi. Bạch Đồ cũng không quan tâm nhóc phản ứng thế nào, nói xong mấy câu này, ngậm sau cổ Cục Xám Nhỏ lên rồi bò ra khỏi ổ.
Thình lình lơ lửng trên không, Cục Xám Nhỏ luống cuống: “… Ư ư ư…”
Bạch Đồ tha Cục Xám Nhỏ đi ra khỏi cửa.
Trong sân đã không còn khí tức của Vân Dã nữa, Bạch Đồ đánh hơi cảm ứng một chút, đi xuống núi.
Trên núi Kì Mình linh khí dồi dào, nhưng không phải nơi thế ngoại. Trong núi thấp thoáng có không ít xóm làng được hàng rào bao quanh, chân núi có chợ phiên lại càng náo nhiệt. Lúc đầu khi Bạch Đồ dừng chân ở nơi này, thiết lập một kết giới che chắn ở giữa sườn núi.
Kết giới kia không ngăn được nhân sĩ tu chân, nhưng nếu là người không có tu vi, chỉ cần đặt chân vào kết giới sẽ bị lạc đường trong núi, chỉ có thể xuống núi.
Bạch Đồ nhanh chóng tha nhóc con nhà mình xuyên qua kết giới kia.
Bên ngoài kết giới là một thôn trang nhỏ, giờ là cuối ngày mặt trời dần lặn về núi phía tây, nhà nhà khói bếp lững lờ, một bức tranh yên bình tĩnh mịch.
Bạch Đồ theo khí tức của Vân Dã tới trước một ngôi nhà, nghe thấy bên trong có tiếng nói vọng đến: “Vân Dã à, thân thể phu lang ngươi đã tốt hơn nhiều chưa?”
Bạch Đồ ló đầu qua hàng rào nhìn vào trong, chỉ thấy Vân Dã đứng cùng một nam nhân ăn vận kiểu nhà nông đang nói chuyện.
Vân Dã nói: “Tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn Vương thúc quan tâm.”
Người nói chuyện cùng hắn cười ha ha nói: “Canh gà kia có tác dụng không? Phu lang nhà ta lúc đó cũng không xuống sữa, thể chất song nhi đều như vậy, uống nhiều một chút là được thôi.”
Bạch Đồ: “…”
Hóa ra canh gà xuống sữa là từ người này mà ra đó hả???
Trong nhà Vân Dã như cũng cảm nhận được gì đó, thoáng giật mình, nhìn về hướng Bạch Đồ.
Bạch Đồ rụt đầu lại, ôm Cục Xám Nhỏ ngồi xổm ngoài sân.
Lúc này, một người nam tử thanh tú cầm một túi giấy dầu ra khỏi phòng.
Vương thúc tiếp nhận túi giấy dầu, đưa cho Vân Dã: “Đồ ngươi cần chuẩn bị xong rồi đây. Nhanh chóng cầm đi, đừng để phu lang và con trai sốt ruột chờ.”
Vương thúc nói xong, lại dặn dò: “Song nhi mới sinh xong nhất định phải ở bên cạnh người ta, không thể rời đi quá lâu, có gì không hiểu, sau này lại hỏi ta sau.”
Vân Dã gật đầu: “Vâng, đa tạ.”
Hắn rời khỏi sân, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai con thỏ một lớn một nhỏ đang chờ, đều giương mắt nhìn hắn, đôi con ngươi sạch sẽ trong veo giống nhau y đúc.
Trái tim Vân Dã ấm áp, xoay người ôm hai con thỏ vào lòng: “Sao sư tôn lại đến đây?”
Bạch Đồ được hắn ôm vào trong lòng mới yên tâm một chút, y tựa vào ngực Vân Dã nhẹ nhàng cọ cọ một chút, thấp giọng nói: “Cục Xám Nhỏ nhớ ngươi rồi.”
“Vậy sao?” Vân Dã thoáng sửng sốt, xoa xoa đầu Cục Xám Nhỏ: “Cục Xám Nhỏ ngoan, cha đi tìm đồ ăn cho con mà.”
Mặt Bạch Đồ hơi nóng lên, càng chôn đầu sâu thêm một chút, mừng thầm vì mình đang ở nguyên hình, Vân Dã sẽ không nhìn ra điều gì.
Bạch Đồ hỏi: “Ngươi tìm gì cho con vậy?”
Trong lúc nói chuyện, Vân Dã đã ôm họ về đến trên núi.
Vân Dã ngồi xuống ở ven đường, đặt hai con thỏ ở trên đùi, mở túi giấy dầu mua từ nhà nông kia ra.
Trong túi giấy dầu là thịt băm đã được nấu chín.
Bạch Đồ sững sờ: “Đây là…”
Vân Dã giải thích nói: “Khi ta còn bé, mẹ ta cũng làm món này cho ta ăn, sư tôn tin ta đi.”
Hắn vừa dứt lời, Cục Xám Nhỏ ngửi thấy mùi thịt bèn chui ra khỏi người Bạch Đồ, hai chân duỗi ra, muốn bắt lấy tay Vân Dã, trong miệng kêu “ư ư” không ngừng.
Bạch Đồ: “…”
Thế là, dưới ánh nhìn của hai vị phụ thân, nhóc con vui sướng ăn sạch sẽ chỗ thịt băm.
Thỏ thích ăn thịt.
Thôi được rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Đồ: Là nhóc con nhớ ngươi, không phải ta.
Nhóc – thình lình đội nồi – con: Ư ư ư…
Hết chương 36