Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 16
- Home
- Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn
- Chương 16 - Để hắn quỳ thêm vài ngày nữa
Chương 16: Để hắn quỳ thêm vài ngày nữa
Chuyển ngữ: Be den
Chỉnh sửa: Múp
Bạch Đồ cứng đờ tại chỗ, hồi lâu vẫn không hồi phục tinh thần lại từ khi nghe lời nữ tử vừa nói.
Có thai?
Y làm sao có thể mang thai?
Nữ tử thấy thần sắc của y không thích hợp, lo lắng hỏi: “Công tử? Ngươi làm sao vậy?”
Bạch Đồ giật mình hoàn hồn: “Không, không sao cả. Cô nương vừa nãy nói ta… có thai là thật sao? Có phải chẩn đoán sai rồi không?”
“Công tử nói gì vậy, y quán của chúng ta đã từng chẩn bệnh cho không ít song nhi, có hỉ mạch hay không còn có thể nhìn không ra sao?”
Bạch Đồ ngẩn ra: “Nhưng ta không phải là…”
Nữ tử: “Ta hỏi công tử, gần đây ngươi thường cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, còn hay thấy buồn nôn phải không?”
Bạch Đồ cúi đầu không trả lời.
“Ta đoán là có rồi.” Nữ tử cười nói, “Công tử đừng lo lắng, khi song nhi mang thai phản ứng quả thật sớm hơn so với nữ tử bình thường, phản ứng cũng rõ ràng hơn một chút. Nhưng thể chất công tử rất tốt, chỉ cần đừng làm việc quá vất vả, thì sẽ không có trở ngại gì đâu.”
“Chỉ có điều, ta vẫn là lần đầu tiên thấy một song nhi mơ hồ như công tử, cũng mang thai lâu như vậy rồi, tại sao bản thân một chút cũng không phát hiện ra chứ?” Nữ tử lắc lắc đầu, tự mình nói, “Nhìn công tử ăn mặc hào hoa quý giá, có vẻ cũng là người phú quý. Phu quân nhà ngươi cũng thật là, vậy mà hoàn toàn không chú ý thân thể của ngươi, còn mặc kệ ngươi đêm qua ngủ ở ven đường, thật là đáng đánh.”
Nữ tử dông dông dài dài nói, bên ngoài có người gọi nàng. Nữ tử đáp một tiếng “Đến đây”, quay đầu nói với Bạch Đồ: “Công tử nằm xuống nghỉ ngơi chút đi, lát nữa bảo tiểu nhị của tiệm đưa ngươi về.”
Trong lòng Bạch Đồ bỗng phiền loạn, không đợi y trả lời, nữ tử đã vén rèm vải lên đi ra ngoài.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Bạch Đồ ngồi trên giường nhỏ, mờ mịt cúi đầu nhìn bụng nhỏ bằng phẳng của mình.
Điều này làm sao có thể chứ, y rõ ràng không phải…
Lòng bàn tay Bạch Đồ ngưng tụ một chút linh lực, bao phủ lên bụng. Linh lực đi vào cơ thể, y nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt, mỏng manh đến nỗi gần như khó có thể phát hiện, dường như có mạch đập nhảy lên.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Bạch Đồ đột nhiên thu tay lại, ngực dồn dập phập phồng đập vài cái.
Y ngẩng mặt quay lại giường, đơ ra một lúc lâu, phiền não rì rầm mở miệng: “Tại sao… lại như thế chứ.”
Khó trách khoảng thời gian này y vẫn luôn cảm thấy thân thể không khỏe, như vậy thì hoàn toàn có thể hiểu tại sao rồi.
Chỉ là… Việc này nên làm thế nào đây.
Ở thế giới này một số nam tử có thể mang thai, nhưng đó dù sao cũng là số ít, hơn nữa nam tử muốn thụ thai không dễ chút nào. Nào có giống như y, một lần liền…
Việc chết người hơn chính là, người kia còn là đồ đệ của y.
Bạch Đồ nằm trên giường một lát, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nữ tử lúc này đang bận rộn tại y quán, thấy y đi ra, hỏi: “Công tử muốn đi rồi sao, có muốn tiểu nhị đưa ngươi về không?”
“Không cần.” Bạch Đồ thấp giọng nói, “Đa tạ cô nương, ta tự mình đi được rồi.”
Y nói, đi ra ngoài cửa.
Còn chưa ra khỏi y quán, nữ tử bỗng nhiên từ đằng sau gọi y lại: “Công tử.”
Nữ tử chạy ra, đưa cho y một cái ô giấy dầu: “Bên ngoài đang mưa đó, công tử cầm cái này đi.”
“Không cần… ”
Bạch Đồ đang định từ chối, nữ tử một mực đưa ô cho y, cười nói: “Mau cầm lấy đi, bây giờ công tử không còn giống ngày trước nữa, dù có không quan tâm cho bản thân, thì cũng vì tiểu bảo bảo trong bụng mà lo lắng.”
Bạch Đồ giật mình ngẩn ra, mấp máy môi: “Đa tạ.”
Mưa liên tục không ngớt, Bạch Đồ giương ô lên, chậm rãi đi trên con phố dài. Mưa ngớt dần, trên đường người qua lại vội vàng, trong thành bao trùm bởi một mảnh mưa bụi mịt mù.
Bỗng nhiên, một thanh âm quen thuộc từ đằng sau vang lên: “Tiên tôn! Thì ra ngài ở đây.”
Bạch Đồ quay đầu sang.
Cảnh Ngạn chạy chậm vài bước đến trước mặt Bạch Đồ, nói: “Tiên tôn, ngài một đêm không về, Vân sư huynh đang tìm ngài khắp nơi đó. Gặp được ngài thì tốt quá rồi, ta bây giờ đi báo với Vân sư huynh.”
“Đợi đã.” Bạch Đồ gọi Cảnh Ngạn lại, vẻ mặt có chút lưỡng lự, “Trước tiên đừng nói với hắn ta ở đây.”
“Tiên tôn làm sao vậy?” Cảnh Ngạn nói, “Tối qua Vân sư huynh cũng tận sau nửa đêm mới trở về, vừa về đã tìm ngài khắp nơi. Ngài… với Vân sư huynh cãi nhau sao?”
“Không có gì.” Bạch Đồ lại không giải thích, dặn dò, “Cảnh Ngạn, chính sự quan trọng hơn. Các ngươi bây giờ lập tức trở về Thiên Diễn Tông, báo cáo chuyện phát hiện được với các chưởng môn, để bọn họ sớm phòng bị.”
Cảnh Ngạn nghi hoặc nói: “Tiên tôn, ngài không cùng chúng ta trở về sao?”
Bạch Đồ: “Ta… tạm thời không về, ngươi đi đi.”
Cảnh Ngạn mấp máy miệng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, Cảnh Ngạn chỉ đáp một tiếng “Vâng”, nhanh chóng rời đi dọc theo phương hướng lúc đến.
Bạch Đồ thở phào một hơi, đang định tiếp tục đi, tầm mắt bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Vân Dã đang từ đầu phố đi về phía này, hắn không mang ô, tóc hơi bị mưa thấm ướt, nhìn qua trông có vẻ rất chật vật.
Bạch Đồ mạnh mẽ thu hồi tầm mắt, không chút suy nghĩ, lập tức triệu hồi bội kiếm, hóa thành một đạo kiếm ảnh biến mất trong màn mưa.
Cảm nhận được kiếm ý quen thuộc, Vân Dã ngẩng đầu lên, mày hơi hơi cau lại.
Vô Nhai Cốc.
Đương lúc trời quang, tiếng đàn ung dung vang vọng quanh vách núi. Tuân Dịch nửa nằm trong đình nghỉ mát bên vách núi, tay cầm bầu rượu chốc chốc uống một ngụm, híp mắt nhìn về phía người một mình đánh đàn trong đình.
Bỗng dưng, Bùi Nhiễm ngừng tay lại, tiếng đàn tạm ngưng.
Tuân Dịch giống như biết trước, quay đầu nhìn về phía sau, Bạch Đồ đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát, gật gật đầu với Tuân Dịch: “Sư huynh.”
“Sao lại nghĩ việc đến tới đây thăm ta vậy?” Tuân Dịch cong môi cười, đang định nói cái gì đó, lại thấy bước chân đi về phía trước của Bạch Đồ hơi lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.
Bùi Nhiễm nhanh chóng nghiêng mình qua, đỡ chắc Bạch Đồ.
Bùi Nhiễm nhẹ giọng kêu: “Tiên tôn?”
“Ta… ” Bạch Đồ mấp máy miệng, cái gì cũng không nói được. Y ngự không mà đến, bay rất nhanh, bây giờ hạ xuống đất mới cảm thấy mệt mỏi vạn phần. Cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, trước mắt Bạch Đồ tối sầm lại, nhanh chóng mất đi ý thức.
Một giấc này Bạch Đồ ngủ rất sâu, mơ mơ màng màng, lại thấy một mộng cảnh kỳ quái.
Y mở mắt ra, trước mắt lại không phải nơi y quen thuộc, mà là một gian phòng trúc nhỏ. Trong phòng bày biện đơn giản, sạch sẽ ngăn nắp. Bạch Đồ ngồi dậy, mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới.
Y đứng dậy mở cửa, một thân ảnh nho nhỏ bổ nhào vào trong lòng y.
Đó là một đứa bé nhìn chưa đến ba tuổi, đi đường còn lung la lung lay, làn da trắng nõn, mềm mềm mịn mịn, giống như viên bánh trôi trắng trẻo xinh đẹp vậy.
Bánh trôi nhỏ mở miệng, thanh âm giòn giã: “Cha, người cuối cùng cũng tỉnh rồi… ”
Bạch Đồ theo bản năng ôm lấy bánh trôi nhỏ trắng trắng mềm mềm trong lòng, mấp máy miệng, không đợi y nói xong, thân ảnh nho nhỏ kia bỗng hiện lên một đạo bạch quang, hóa thành một con thỏ con mềm như nhung, nằm trong lòng bàn tay Bạch Đồ.
Thỏ con trông cực kỳ giống nguyên hình của Bạch Đồ, chỉ là lông tơ toàn thân biến thành màu xám bạc, một đôi mắt đen láy như ngọc thạch sáng ngời, ngây thơ ngửa đầu nhìn y.
Đáng yêu muốn chết.
Bạch Đồ nhéo nhéo lỗ tai thỏ con, thỏ con thoải mái lăn một vòng trên tay y, lộ ra cái bụng mềm mại.
Khóe miệng Bạch Đồ hơi cong lên.
Bỗng nhiên, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.
Một đám thỏ con sôi nổi nhảy vào cửa, vây quanh bên chân Bạch Đồ, nóng lòng nhào lên người y, không ít con còn kéo vạt áo y muốn leo lên trên.
“Cha ôm… Cha ôm ôm…”
“Đợi đã, các ngươi… ”
Bạch Đồ hoảng sợ lui về sau nửa bước, chân tay luống cuống nhìn chằm chằm một đám lông tròn bên chân.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Vân Dã mặc một thân vải thô bước vào, giơ cuốc lên, giáo huấn: “Đám nhãi thỏ con đều lại đây cho ta, cha các ngươi thân thể không khỏe, đừng làm phiền y.”
Một đám lông tròn ngoan ngoãn rời khỏi người Bạch Đồ, Vân Dã cẩn thận bước qua thỏ con, đi đến bên người Bạch Đồ, vô cùng ôn nhu tự nhiên hôn hôn trán y.
Vân Dã: “Nghỉ ngơi tốt chứ, sư tôn?”
Bạch Đồ đột nhiên ngồi dậy, lại phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại. Nơi này là một gian tẩm điện, trong điện ánh sáng mờ mịt, trên án thư đang đốt huân hương an thần, Bạch Đồ nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên gian phòng trúc nhỏ trong mộng.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Tuân Dịch kéo suy nghĩ của Bạch Đồ trở về. Bạch Đồ quay đầu sang nhìn, Tuân Dịch bưng một chén thuốc đi vào trong điện, đặt ở đầu giường, “Sắc cho đệ chút thuốc an thần, lát nữa uống.”
Bạch Đồ nói: “Đa tạ sư huynh.”
Tuân Dịch lười biếng dựa lên trên ghế cạnh giường, hỏi: “Đệ có chuyện gì vậy?”
“Đệ không sao…”
“Không sao mà lại đột nhiên té xỉu? Không sao…” Tuân Dịch ngừng một chút, nhướng mày nhìn y, “Lỗ tai của đệ cũng không giấu được nữa rồi?”
Bạch Đồ giật mình ngẩn ra một chút, vội vàng đưa tay sờ lên đầu.
Một đôi tai thỏ dài vươn ra trên đầu, tai hơi gập xuống, theo hô hấp nhẹ nhàng rung rung. Lông tơ trên tai thỏ vừa trắng vừa mềm, hơi lộ ra chút hồng nhạt.
Bạch Đồ nhắm mắt, nỗ lực thu tai lại, nhưng không hề có tác dụng. Y bất giác nhíu nhíu mày, ngay cả tai cũng rũ xuống.
Tuân Dịch cười khẽ: “Đệ nghĩ ta giống tiểu đồ đệ ngốc nghếch của đệ sao, dễ lừa như thế?”
“Hắn cũng không dễ bị lừa đâu…”
Bạch Đồ nhẹ giọng than thở một câu, nói với Tuân Dịch: “Có lẽ là do chân khí của ta bị thoát ra ngoài gây nên, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt thôi, sư huynh không cần lo lắng.”
Tuân Dịch trầm ngâm nhìn y, lúc lâu không mở miệng. Bạch Đồ bị vị sư huynh này nhìn đến toàn thân sợ hãi, ánh mắt né tránh.
Nửa ngày sau, Tuân Dịch đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ gọi người đến đón đệ trở về?”
Bạch Đồ ngẩng đầu: “Cái gì?”
Tuân Dịch vung tay lên, một mặt quang kính hiện ra trước mắt hai người. Trong quang kính hiện lên, là quang cảnh cửa vào Vô Nhai Cốc.
Một thân ảnh cao lớn quỳ trước cửa cốc, không hề nhúc nhích, giống như đã đợi ở đó từ rất lâu.
Tuân Dịch: “Ngày hôm qua đệ đến chưa được bao lâu, tên tiểu tử này đã đuổi đến rồi. Nói thế nào cũng không chịu đi vào, liền ở ngoài cửa cốc quỳ như thế. Đệ ở chỗ ta ngủ suốt một ngày, hắn cũng quỳ suốt một ngày.”
Bạch Đồ cúi đầu, mày hơi nhíu lại, trong lòng có chút rối bời.
Tuân Dịch thu quang kính lại, nói: “Nếu đệ đã không sao, ta liền ra ngoài, gọi hắn tới gặp đệ.”
Tuân Dịch nói xong liền muốn đi, Bạch Đồ vội vàng gọi vị sư huynh này lại: “Sư huynh, huynh đừng để hắn vào, ta… ta đều nói cho huynh biết.”
Bạch Đồ khẽ mím môi, giản lược việc Vân Dã bị tâm ma xâm nhập, rồi hai người phát sinh thân cận da thịt, cùng việc hiện tại mang thai, toàn bộ nói với Tuân Dịch.
Tuân Dịch nghe xong, rất lâu không nói gì.
Tâm trạng Bạch Đồ lo lắng không yên, ngẩng đầu nhìn Tuân Dịch: “Sư huynh?”
Tuân Dịch: “Đệ hiện tại định làm thế nào?”
“Có thể giấu đến đâu hay đến đó đi.” Bạch Đồ nói, “Việc này Vân Dã không hề hay biết gì, hắn vừa mới có được Thái Sơ, bây giờ chính là thời cơ quan trọng để tu luyện, không thể vì chuyện này mà phân tâm được.”
“Ta đang hỏi đệ.” Tuân Dịch nói, “Đệ có dự tính gì?”
“Ta…” Bạch Đồ ngập ngừng một chút, tay bất giác đặt lên bụng, nhẹ giọng nói, “Vân Dã không có lỗi, đứa nhỏ này cũng không có lỗi, gần đây Tu Chân Giới vẫn còn chút chuyện chờ ta xử lý, đợi giải quyết xong, ta lại tìm một nơi không người, ta sẽ sinh hài tử này ra.”
Nói đến đây, Bạch Đồ hỏi: “Chỗ sư huynh có tiên dược nào, có thể khiến người khác tạm thời không phát hiện ra tồn tại của cái thai này không?”
Tuân Dịch không hề ngạc nhiên: “Đệ đến đây, chính là vì điều này sao?”
Bạch Đồ nhẹ gật gật đầu.
Tuân Dịch suy ngẫm một chút, sảng khoái đáp ứng: “Có thì có, chỉ có điều ta cần mấy ngày để luyện chế, đệ tạm đợi trong cốc trước đi.”
“Đa tạ sư huynh.”
“Không có gì, đệ thừa nhận sớm chút thì tốt rồi, hại ta phí sức nhiều như vậy.” Tuân Dịch khoát khoát tay, cười nói, “Ta đi đun thuốc luyện đan, chén thuốc này sắp nguội rồi, nhanh chóng uống khi còn nóng. Đừng lo, đây là tiên dược an thần dưỡng thai, uống vào tốt cho đệ.”
Bạch Đồ ngẩn ra: “Cái này…”
Tuân Dịch đúng lý hợp tình: “Đệ ngất trước mặt ta, ta giúp đệ bắt mạch thì làm sao, ta cũng không cố ý muốn phát hiện bí mật của đệ.”
Tuân Dịch nói xong, đi ra ngoài điện. Còn chưa ra khỏi cửa, như là nhớ ra cái gì, quay đầu giả vờ nghiêm túc dặn dò Bạch Đồ: “Không được đi gặp đồ đệ kia của đệ, để hắn ở bên ngoài quỳ thêm vài ngày. Hại sư đệ ta chịu khổ như thế, đáng đời hắn.”
Bạch Đồ: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dã, thảm.
Hôm qua thấy có thiên sứ nhỏ hỏi có thể sinh một đàn không, vì thế nên xuất hiện đoạn trong giấc mơ của sư tôn. Nhưng sư tôn sẽ không thật sự sinh một đàn đâu, một đàn cũng quá vất vả rồi _(:з” ∠)_ có điều… Hai đứa thì có thể đó _(:з” ∠)_
Hết chương 16