Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 08
- Home
- Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn
- Chương 08 - Thân thể không khoẻ
Chương 08: Thân thể không khoẻ
Chuyển ngữ: Tủ
Chỉnh sửa: Múp
Vân Dã định đẩy người kia ra, nhưng thân thể hắn đang ôm vô cùng lạnh lẽo. Cậu thiếu niên nhỏ bé gầy gò đang cố gắng rúc vào trong ngực hắn, hai tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo của hắn khiến cho lòng của Vân Dã mềm nhũn, không thể nhẫn tâm đẩy y ra được nữa.
Vân Dã im lặng một lúc, nhẹ nhàng vuốt lưng Bạch Đồ, rồi quyết định đưa tay mò vào trong vạt áo của y.
Bạch Đồ đang nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên co rúm lại như muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích.” Vân Dã đặt y bên cạnh đống lửa, đè tay chân của y lại, nhìn y từ trên cao xuống, hắn cũng chưa nhận ra giọng nói của hắn bỗng có chút nhu hòa, “Toàn thân ngươi đều ướt đẫm, cởi quần áo ra nhé.”
Chẳng biết Bạch Đồ có nghe thấy hay không, y không cựa quậy nữa, nằm yên cho Vân Dã cởi bỏ áo ngoài ướt đẫm của mình.
Vân Dã vừa hong khô quần áo của y, vừa quay đầu nhìn người nằm cạnh đống lửa. Làn da của cậu thiếu niên rất trắng, có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới làn da tái nhợt, giống như một khối ngọc ấm yếu ớt dễ nát, trắng tựa như trong suốt.
Vân Dã chột dạ nhìn sang chỗ khác, chậm rãi cúi người xuống, quần áo trên người hắn trượt xuống mặt đất, trong sơn động chỉ còn lại một con sói xám trưởng thành.
Toàn thân sói xám được bao bọc bởi da lông màu xám bạc, bóng mượt không thấm nước, hình thể to lớn, bốn chân mạnh mẽ khỏe khoắn, trông vô cùng uy phong lẫm liệt.
Sói xám bước đến bên người cậu nhóc, móng vuốt run nhẹ duỗi ra, kéo thiếu niên đang co ro một cục vào trong lồng ngực của mình, dùng phần lưng chặn gió đêm thổi lên người y.
Da lông toàn thân sói xám đều dài, nhỏ, và cứng, chỉ có da lông chỗ eo bụng tương đối mềm mại. Cậu thiếu niên nằm trên bụng của sói xám, hai tay vô thức sờ sờ cái eo ấm áp, không biết đụng phải chỗ nào khiến cho sói xám “Ngoao” một tiếng trầm thấp, vươn móng vuốt đẩy y ra.
Nhóc ngu ngốc này sờ chỗ nào đấy??!
Vân Dã tức giận, dùng vuốt sói ngăn chặn cậu nhóc táy máy tay chân.
Trong sơn động, củi lửa bập bùng chiếu lên vách đá bóng một người một sói ôm nhau.
Vân Dã dần dần chìm vào giấc ngủ, hồi lâu sau, hắn nằm mơ.
Trong mơ có núi tuyết mênh mông trải dài, có gió đông lạnh thấu xương, đây chính là cảnh tượng kiếp trước lúc Vân Dã tiến vào bí cảnh Thái Sơ.
Khi đó, hắn vẫn còn là một đệ tử vừa nhập môn của Thiên Diễn Tông.
Lúc đấy Vân Dã vừa mới hóa hình thành người, vừa cẩn thận từng li từng tí che giấu yêu lực, vừa cùng đệ tử khác bắt tay hợp tác, cố gắng tự vệ. Cứ như thế, bình an ổn vượt qua sáu ngày, đến ngày thứ bảy, cửa ra vào của bí cảnh Thái Sơ đến thời hạn mở ra, ở nơi cách bọn họ rất gần, trên đỉnh núi tuyết.
Các đệ tử cần phải đến được lối ra của bí cảnh trước khi ngày thứ bảy kết thúc, để rời khỏi bí cảnh, nếu không thí luyện xem như thất bại.
Vì vậy, khu vực gần lối ra của bí cảnh Thái Sơ sẽ có nhiều yêu thú xuất hiện, còn nhiều hơn so với lúc trước.
Mọi người trải qua một trận chiến gian khổ, cuối cùng khoảng hai canh giờ trước khi cửa ra đóng lại, họ cũng đến được nơi đó. Tuy nhiên ngay lúc này, một con yêu thú cực mạnh chưa ai từng thấy bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thời gian còn thừa không nhiều, nếu lại đánh nhau với yêu thú này, bọn họ sẽ mất đi cơ hội rời khỏi bí cảnh.
Vân Dã bị đồng bạn đẩy ra đối phó với yêu thú. Sau khi hắn thu hút tấn công của yêu thú về phía mình thì mới chợt nhận ra, đồng bạn của hắn đã sớm bỏ rơi hắn để xông về phía lối ra của bí cảnh.
Yêu thú kia vô cùng mạnh mẽ, ngay lúc Vân Dã sắp bị nó đánh bại thì một người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Một người đàn ông trẻ tuổi, cực kì trầm mặc ít nói trong bảy ngày đấy, Vân Dã thậm chí chẳng có ấn tượng gì về y.
Nhưng chính người này, tùy ý nhặt một thanh kiếm sắt bị người khác bỏ rơi ở trên mặt đất, chém một kiếm làm đứt một cánh tay của yêu thú, ánh kiếm lạnh lẽo chiếu khắp toàn bộ đỉnh núi tuyết.
Sau đó, người kia quay đầu, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu hắn: “Đâm vào tim nó, ngay lập tức.”
Vân Dã vô ý thức nhấc kiếm đâm vào trái tim yêu thú, yêu thú đau đớn kêu gào, cuối cùng ngã sụp xuống đất.
Xác chết của yêu thú đã ngã xuống chợt hóa thành một thanh trường kiếm, đến lúc này Vân Dã mới biết được, hóa ra đây chính là yêu thú phụ trách bảo vệ Thái Sơ. Người giết yêu thú sẽ trở thành chủ nhân đời tiếp theo của Thái Sơ.
Vân Dã lấy được Thái Sơ, đang muốn rời đi với người kia, thì y lại nhìn hắn lắc đầu, vươn một tay đẩy hắn vào cửa ra của bí cảnh Thái Sơ.
Cùng lúc đó, Vân Dã trông thấy nơi bọn họ vừa đứng đổ sụp xuống, tuyết lớn cuồn cuộn trải khắp nơi, nhấn chìm thân thể người kia.
Người kia cứu hắn một mạng, nhưng ngay cả tên tuổi của người kia, hắn cũng không biết.
Mãi cho đến sau này, Chiêu Hoa Tiên Quân sử dụng chiêu kiếm tương tự ngay trước mặt hắn.
Có lẽ chiêu thức có thể giống nhau, nhưng kiếm ý tuyệt ngạo kia không thể nào giả được. Người cứu mạng hắn trong bí cảnh, giúp hắn lấy được Thái Sơ, chính là Chiêu Hoa Tiên Quân.
…
Hôm sau, khi Bạch Đồ mở mắt ra, củi lửa bên cạnh đã tắt. Y ngồi dậy, cảm thấy cả người ấm áp, không có chút lạnh lẽo nào. Quần áo được mặc chỉnh tề trên người, Bạch Đồ kéo vạt áo, cảm giác mơ hồ.
Tối hôm qua không phải có người đã cởi quần áo của y à?
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên từ bên ngoài động, Vân Dã đi vào: “Ngươi tỉnh rồi à, có đỡ hơn chút nào không?”
Bạch Đồ gật đầu, hơi mở miệng, chần chừ một hồi lâu, nhưng cũng không lên tiếng hỏi chuyện “Hôm qua ngươi cởi quần áo của ta à?”.
Vân Dã đến bên cạnh y, đưa cho y vài quả dại: “Ăn tạm đi. Ta nhìn khắp nơi rồi, đây là sơn cốc, muốn đi ra ngoài cũng phải mất hơn nửa ngày. Đương nhiên, ta có thể ngự không phi hành, chỉ là ngươi…”
Vân Dã từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ ra sự nghi nhờ: “Ngươi học qua ngự kiếm chưa?”
Bạch Đồ ấp úng không trả lời, cầm lấy trái cây cắn một miếng.
Quả này chua ngọt vừa miệng, nhưng Bạch Đồ vừa ăn một miếng, bỗng nhiên cảm giác được trong bụng khó chịu. Y vô ý thức đẩy Vân Dã ra, chạy đến bụi cỏ bên ngoài động ngồi xuống, nôn khan từng đợt.
Nhưng không nôn ra được gì.
Vân Dã đứng yên tại chỗ nhìn người đang ngồi xổm ở cửa hang, nhíu mày: “Dù ta hái quả có khó ăn, thì ngươi cũng không cần làm vậy chứ?”
Bạch Đồ khó chịu che bụng lại, chẳng nói nên lời.
Thân thể của y gần đây thực sự quá kì quái.
Từ khi Bạch Đồ đến thế giới này, chưa từng bị bệnh bao giờ. Nhưng gần đây, trước thì tinh thần không tốt, sau thì lại sợ lạnh buồn nôn, giống như muốn bù lại một lèo về việc một trăm năm trước y không bị bệnh vậy.
Chẳng lẽ lúc trước giúp Vân Dã tiêu trừ tâm ma khiến cho tu vi tiêu hao quá lớn đã lưu lại di chứng?
Bạch Đồ đáng thương ngồi xổm ở ngoài động, một lát sau, Vân Dã đi đến bên cạnh y: “Không khỏe thật à?”
Hắn ngồi xổm xuống, chọc chọc ngón tay lên mặt Bạch Đồ, ánh mắt lộ ra một tia chế nhạo: “Không phải ngươi sợ ta vứt bỏ ngươi, nên mới giả bộ bị bệnh à?”
Cút đi.
Bạch Đồ hung tợn trừng mắt liếc hắn.
“Trêu ngươi thôi.” Vân Dã đứng thẳng lên, quay lưng về phía y, cúi người xuống, “Leo lên đi, ta cõng ngươi ra khỏi cốc. Nếu còn lằng nhằng nữa thì trời sẽ tối.”
Trong rừng cây yên tĩnh im ắng, Bạch Đồ nằm trên lưng Vân Dã, nghiêng đầu qua, vừa vặn có thể thấy sườn mặt sắc sảo tuấn lãng của Vân Dã.
Đây là lần đầu tiên Bạch Đồ nhìn hắn từ góc độ này.
Gương mặt của Vân Dã cực kỳ tuấn tú, giữa mày mang theo chút kiệt ngạo, là kiểu mặt mũi dễ được các cô nương yêu thích nhất. Bạch Đồ từng nghe, nữ tu trong Thiên Diễn Tông tổng cộng chia làm hai phái, một nửa âm thầm ái mộ Chiêu Hoa Tiên Quân, còn nửa kia thì lại thích Vân Dã.
Có khuôn mặt như này, quả là rất khó khiến cho người khác không yêu thích.
“Ta biết ta trông khá đẹp, nhưng ngươi cũng không cần phải nhìn kỹ như vậy chứ?” Vân Dã bỗng nhiên nghiêng đầu, liếc y một cái.
Bạch Đồ vội vàng thu lại ánh mắt, hơi mất tự nhiên nói: “Làm gì có ai tự khen mình đẹp, người không biết xấu hổ à.”
“Không phải ta đang nói sự thật à?” Vân Dã nhướng mày, giống như vừa nhớ tới cái gì, khẽ cười một tiếng, “Ôi đồ ngốc à, ngươi thấy ta mà đã như vậy rồi, nếu nhìn thấy sư tôn của ta, ngươi còn có thể đi đứng nói năng nữa chắc?”
Bạch Đồ: “…”
Lời này của hắn gợi lên lòng hiếu kỳ của Bạch Đồ, Bạch Đồ nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi kể cho ta nghe về sư tôn của ngươi đi?”
“Có gì để nói đâu.” Vân Dã lắc đầu, “Thiên hạ ai cũng biết sự tích về Chiêu Hoa Tiên Quân, những gì ngươi biết còn ít à?”
Bạch Đồ thực sự muốn biết đồ đệ nhà mình nghĩ gì về y, từng bước dẫn dắt: “Nhưng mấy cái đó đều là nghe người ta nói, ngươi thân với y như thế, tất nhiên ngươi biết một số chuyện mà người ngoài không biết chứ.”
Vân Dã giật mình, cong khóe miệng: “Đúng là vậy.”
“Sư tôn của ta… Không hề lạnh lùng vô tình giống như mô tả trong miệng người ngoài, y là một người rất tốt, rất tốt.” Ánh mắt của Vân Dã hướng về phía rừng núi xa xa, nhớ lại giấc mơ đêm qua, ánh mắt dần dần trở nên hiền hòa, “Lòng y chứa đầy điều tốt, thiện lương thuần túy, biết quan tâm chăm sóc người khác, luôn không màng tất cả mà đối xử tốt với ta, có đôi khi, y còn đặt nặng đại cuộc hơn bản thân mình.”
“… Y ngốc như thế đấy.”
Bạch Đồ vùi đầu trên lưng Vân Dã, lỗ tai nóng lên.
Y sai rồi, bây giờ y tuyệt đối không muốn nghe nữa, đừng nói nữa.
Vân Dã hình như đã chú ý tới sự khác thường của y, hắn quay đầu, nhíu mày hỏi: “Đang nói giữa chừng, sao ngươi lại đỏ mặt?”
“Ta, ta không có…”
Vân Dã thả Bạch Đồ xuống, xoay người cúi đầu nhìn y: “Còn nói không có, lỗ tai đỏ rồi.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay nhéo lỗ tai nóng hổi.
Bạch Đồ né tránh tay của hắn, vô ý thức lùi về sau hai bước. Vân Dã từng bước ép sát Bạch Đồ đến dưới một thân cây, giơ tay chắn đường Bạch Đồ trốn đi.
Vân Dã nheo mắt lại: “Đừng nói là ngươi…”
Bạch Đồ hơi hồi hộp trong lòng, lại nghe Vân Dã nói: “… Cũng thích sư tôn của ta chứ?”
Bạch Đồ: “…”
“Đúng vậy, ta cũng thích Chiêu Hoa Tiên Quân.” Bạch Đồ kiên trì trả lời.
Vân Dã nhíu mày nhìn y, giây lát sau, trầm thấp mở miệng: “Không cho phép.”
“Ơ?”
Vân Dã ở trên cao nhìn xuống thẳng vào mắt Bạch Đồ, giọng điệu cực kì bá đạo, lạnh lùng nói: “Không cho phép tên nhóc ngu xuẩn như ngươi thích sư tôn của ta, chỉ mình ta có thể thích y.”
Bạch Đồ sửng sốt mấy giây, bỗng phụt cười ra tiếng.
Vân Dã nhíu mày: “Có gì đáng cười à?”
“Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì, hóa ra là ghen tị.” Bạch Đồ càng nhìn càng thấy tiểu đồ đệ nhà mình đáng yêu, cười nói, “Trên đời này có rất nhiều người thích Chiêu Hoa Tiên Quân, nếu như ai ngươi cũng ghen tức như thế thì giải quyết được gì à?”
Vân Dã thần sắc nặng nề: “Không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống?”
Vân Dã không trả lời.
Hắn lướt mắt nhìn về cậu thiếu niên bên cạnh mình, chẳng biết tại sao, thằng nhóc này rõ ràng không giống sư tôn của hắn chút nào, nhưng hắn luôn nhìn thấy bóng dáng sư tôn ẩn hiện trong con người này.
Vân Dã yên lặng nhìn vào cặp mắt thanh tịnh sạch sẽ kia, rồi bỗng hắn nhẹ giọng nói: “Thích của ta và của bọn hắn không giống nhau.”
Tác giả có lời muốn nói:
Oắt con điên cuồng tìm cảm giác tồn tại~
Hết chương 08