Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn - Chương 05
Chương 05: Chung giường
Chuyển ngữ: Tủ
Chỉnh sửa: Múp
Vân Dã đuổi theo bóng thỏ trắng nhỏ chạy vào trong rừng trúc, nhưng thỏ trắng trốn cực nhanh, đuổi theo một hồi thì không thấy đâu nữa. Hắn tìm kiếm trong rừng trúc một lúc, nhanh chóng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ở dưới một thân cây cách đấy không xa.
Khóe môi Vân Dã nhếch lên, lặng yên không một tiếng động bước đến, bỗng nhiên hắn sững sờ.
“Sư tôn?”
Lưng Bạch Đồ dựa thân cây ngồi dưới đất, từ góc nhìn của Vân Dã chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của đối phương, nhưng không biết vì sao, Vân Dã lại cảm thấy bóng lưng của y hơi khẩn trương.
“Ừm… Ngươi, ngươi đã về rồi sao?”
Âm thanh kia vẫn bình thản nhẹ nhàng như cũ, nhưng bây giờ lại có vẻ hụt hơi.
Lông mày Vân Dã không dấu vết nhíu lại, bước đến phía chính diện, ngồi xổm đối diện Bạch Đồ, lo lắng hỏi: “Sư tôn khó chịu ở đâu à?”
“Không sao đâu.” Bạch Đồ chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.
Y chỉ cảm thấy mình chẳng ổn chút nào
Chẳng biết tại sao, thể lực của y hôm nay cực kỳ tệ, chỉ chạy một đoạn đường ngắn đã cảm thấy khó thở, bụng dưới cũng cảm thấy hơi căng đau.
Bạch Đồ xoa xoa bụng, nghĩ thầm, chẳng lẽ do vừa ăn no quá?
Bạch Đồ vịn thân cây đứng lên, hỏi: “Hai ngày nữa ngươi sẽ tiến vào bí cảnh Thái Sơ, ngươi không đi luyện kiếm mà đến nơi này để làm gì?”
Lúc này Vân Dã mới nhớ tới chính sự: “Con vừa nhìn thấy một con thỏ hoang chạy về phía bên này. Nhưng con đuổi theo đến đây thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Sư tôn có nhìn thấy không?”
Bạch Đồ nghe thế chợt tức giận, nhíu mày hỏi: “Đang êm đẹp, ngươi dí theo người ta làm gì?”
Vân Dã: “Đương nhiên là bắt nướng ăn.”
Bạch Đồ xù lông: “Nướng cái gì mà nướng, con thỏ đó trêu người chỗ nào?”
Vân Dã vô tội nháy mắt mấy cái: “Nhưng con là sói yêu mà sư tôn, sói ăn thỏ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Với lại…” Vân Dã tiến sát đến, cố tỏ ra dáng vẻ đang làm nũng, “Con thích ăn thỏ nhất, nhưng từ khi tới Thiên Diễn Tông đến nay lại không có cơ hội.”
Bạch Đồ: “…”
Đúng là thiệt thòi cho đồ chết bầm nhà ngươi ha.
Bạch Đồ: “Tóm lại, về sau không được phép ăn thỏ.”
Sư tôn vẫn luôn lương thiện như vậy, ngay cả thỏ cũng không nỡ tổn thương. Vân Dã suy nghĩ trong lòng, mỉm cười đáp: “Dạ, đều nghe sư tôn.”
Vân Dã vừa nói vừa nhìn về phía y.
Dưới ánh trăng, tiên tôn lạnh lùng thanh cao ngày xưa đã bớt đi vài phần xa cách. Ánh trăng chiếu rọi trên mặt của y, lông mi mềm mại thon dài hơi rung động, tạo nên một phần bóng mờ nhạt trên khuôn mặt.
Không biết tại sao, giờ phút này hắn cảm thấy sư tôn cực kỳ giống con thỏ trắng mềm mại hiền lành lúc nãy, cực kỳ thích hợp để ôm trong tay vuốt ve xoa nắn.
Hai tay thả lỏng ở bên người của Vân Dã nắm chặt lại, cố gắng không cho mình suy nghĩ lung tung.
Ánh mắt quá ngay thẳng của đối phương khiến Bạch Đồ cảm thấy không tự nhiên, y ho nhẹ một tiếng, nói: “Kiếm pháp của ngươi rèn luyện như thế nào rồi? Biểu diễn một lần cho ta xem.”
Vân Dã gật đầu: “Được.”
Tại một mảnh đất trống trong rừng trúc, Vân Dã rút trường kiếm ra khỏi vỏ tạo nên một vòng kiếm khí sáng trong. Hắn lưu loát múa một bộ kiếm thuật, hầu như không có chút sai lầm nào.
Ánh mắt Bạch Đồ dần dần sáng lên.
Thành tựu kiếm pháp của Vân Dã xưa nay không chưa từng khiến y phải nhọc lòng.
Mặc dù tốc độ tăng tiến tu vi của tên này kém xa người khác, nhưng thân pháp của hắn từ trước đến nay lại luôn đứng nhất nhì.
Bạch Đồ nhìn một lúc, cảm thấy cơ thể đã khôi phục chút sức lực. Y nhặt đại một cành cây ở dưới đất, lách mình xuất chiêu.
Kiếm ý lạnh lẽo xông thẳng lên trời, cuốn từng mảnh lá trúc xanh như ngọc lên cao.
Vân Dã không đoán được là Bạch Đồ đột nhiên ra tay, hắn chật vật lui lại mấy bước, đưa kiếm đỡ lấy chiêu này.
“Xuất kiếm quá chậm, nhanh tay lên nữa.” Bạch Đồ nói xong, cổ tay xoay chuyển, tiếp tục đâm về phía đối phương.
Thân pháp Vân Dã tuy cao nhưng vẫn có sự chênh lệch so với Bạch Đồ, huống hồ thân thể của hắn vẫn đang còn ở kỳ Kết Đan.
Nhưng mà Bạch Đồ chỉ cố ý chỉ đạo kiếm thuật cho hắn chứ không hề sử dụng toàn lực.
Hai người đánh mấy trăm chiêu, khóe môi Vân Dã từ từ nhếch lên.
Hắn thực sự rất thích dáng vẻ của y lúc này.
Cho dù khuôn mặt của Chiêu Hoa Tiên Quân có được người khác ca ngợi cỡ nào thì điều hấp dẫn Vân Dã nhất vẫn là phong thái một kiếm định thiên hạ kia.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên lần đầu bọn hắn gặp mặt, Chiêu Hoa Tiên Quân ngự không xuất hiện, chỉ một kiếm, bức lui những tiểu yêu xém chút nữa nuốt sống ăn tươi hắn.
Lúc đó, người kia ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo thấu xương.
Nó là trở thành quang cảnh đẹp nhất trên đời này mà Vân Dã nhìn thấy.
Vân Dã đang nghĩ lung tung, Bạch Đồ đột nhiên làm khó hắn. Cành cây nhỏ cuốn lấy kiếm ý đánh vào thân kiếm, cánh tay Vân Dã bị đánh đến mức run lên tê dại, trường kiếm rời khỏi tay.
“Sư tôn?”
Vân Dã nghi hoặc nhìn về phía Bạch Đồ, đã thấy Bạch Đồ thu cành cây lại, không tiếp tục đánh nữa.
“Ta hơi mệt mỏi, hôm nay kết thúc tại đây.”
Lông mày Vân Dã một lần nữa nhăn lại.
Chiêu Hoa Tiên Quân là người đứng đầu thiên hạ, tu vi cao đến mức người phàm không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể đánh qua mấy chiêu đã cảm thấy mệt mỏi?
Nhưng mà sắc mặt đối phương thực sự không ổn lắm.
Vân Dã thu kiếm, tiến đến bên cạnh Bạch Đồ: “Sư tôn làm sao vậy, có cần đệ tử mời trưởng lão của Ngưng Đan các tới xem cho sư tôn không?”
“Không cần.” Bạch Đồ thản nhiên nói, “Có lẽ do hôm nay ta đi một chuyến đến Vô Nhai cốc nên hơi mệt nhọc, nghỉ ngơi một đêm là được.”
“Vô Nhai cốc…” Ánh mắt Vân Dã tối xuống, “Sư tôn lại đi tìm Thanh Huy Tiên Quân sao?”
Chiêu Hoa Tiên Quân tính tình thanh lãnh, hiếm khi giao tiếp với người khác, mà Thanh Huy Tiên Quân chính là một trong những người bạn cực kỳ thân thiết của y, là người có quan hệ tốt nhất. Tốt đến nỗi mỗi lần Vân Dã nhắc đến người này thì trong lời nói của hắn đều thoang thoảng mùi giấm chua ghen tỵ.
Bạch Đồ đương nhiên hiểu được sự không vui của Vân Dã, nguýt hắn một cái: “Bộ dạng này là sao đây, ta đi tìm sư huynh, còn không phải vì ngươi à?”
Vân Dã: “Vì con?”
“Ngươi đi theo ta.”
Bạch Đồ đưa Vân Dã trở về phòng ngủ, lấy túi gấm Tuân Dịch cho y ra.
Túi gấm có thi triển tiên pháp, nhìn qua bên ngoài chỉ lớn cỡ bàn tay. Bạch Đồ mở dây buộc miệng túi ra, mười mấy bình lọ từ trong lăn ra, trải đầy bàn.
Bạch Đồ: “Bí cảnh Thái Sơ không giống bình thường, nếu như tu vi của ngươi hoàn toàn không có gì như hiện tại thì rất khó để toàn thân trở ra. Những đan dược này có thể giúp ngươi tăng trưởng tu vi, áp chế yêu khí.”
“Cảm ơn sư tôn, nhưng…” Vân Dã chần chờ một chút rồi nói, “Tất cả các bình lọ này con đều phải dùng ạ?”
Bạch Đồ: “Chúng đều được luyện chế từ những dược liệu trân quý, đương nhiên là phải dùng.”
Vân Dã nín cười, tiện tay lấy mấy bình ngọc nhỏ từ trong đống chai lọ ra, đưa tới trước mặt Bạch Đồ: “Vậy xin hỏi sư tôn, những lọ thuốc hỗ trợ linh thực phát triển, kéo dài tuổi thọ, và cả… thuốc an thần dưỡng thai, con cũng cần phải ăn ạ?”
Bạch Đồ: “…”
Hắn không nên quá tin tưởng con ma men kia.
Bạch Đồ đoạt lấy mấy bình đan dược linh tinh kia từ tay Vân Dã, cẩn thận kiểm tra một lần, giữ lại những gì Vân Dã cần, còn lại thì nhét hết vào trong túi gấm.
Hướng dẫn Vân Dã cách dùng đan dược xong, Bạch Đồ bắt đầu đuổi người: “Ngươi trở về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải tiếp tục luyện công.”
Vân Dã không muốn đi. Hắn giữ chặt cổ tay Bạch Đồ, muốn nói lại thôi: “Sư tôn…”
Bạch Đồ vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn lập tức biết hắn muốn làm gì, hất tay của hắn ra: “Không được.”
Vân Dã: “Nhưng lúc trước sư tôn đều ngủ chung với con mà.”
Bạch Đồ nói lời thấm thía: “Ngươi cũng lớn vậy rồi, làm gì có chuyện bám lấy sư tôn đòi ngủ chung mãi, ngươi nói ra không sợ khiến người khác chê cười à?”
“Không sợ. Hơn nữa, tháng trước con mới vừa tròn mười tám, cũng không lớn mà.” Vân Dã, kẻ đã sống hai đời, không hề đỏ mặt lên tiếng.
“… Như vậy cũng không được.”
Bạch Đồ định trực tiếp ném người ra bên ngoài, nhưng Vân Dã lại rất bám dính, trực tiếp ôm Bạch Đồ từ phía sau, cọ xát hõm vai y lấy lòng: “Con chắc chắn sẽ không quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi đâu, đừng đuổi con đi.”
Nếu như bình thường thì y còn có thể tán chuyện vài câu với hắn, nhưng hôm nay Bạch Đồ thực sự không khỏe, y không muốn dỗ trẻ con, y chỉ muốn đi ngủ.
Bạch Đồ đành phải thỏa hiệp: “… Thôi ở lại đi.”
Giường trong phòng ngủ của Bạch Đồ đủ lớn, cho nên hai người đàn ông trưởng thành ngủ cùng nhau cũng không phải chen chúc chút nào.
Nhưng trong lòng Bạch Đồ vẫn còn sợ hãi đối với chuyện chung giường với Vân Dã, y suy nghĩ một lát, sử dụng thuật pháp vạch ra một vách ngăn ánh sáng màu trắng ngay giữa giường, nghiêm túc nói: “Không cho phép lấn qua.”
Ý đồ thừa cơ chấm mút của Vân Dã ngay lập tức chìm xuồng: “… Dạ.”
Bạch Đồ hài lòng nằm xuống, rất nhanh, y đã thấy buồn ngủ.
Đang lúc mơ mơ màng màng, Bạch Đồ nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của Vân Dã truyền đến: “Bởi vì lúc trước sư tôn giúp con khiến cho tu vi hao tổn quá nhiều nên mới như vậy phải không?”
Bạch Đồ mệt đến mức không mở mắt ra được, vẫn trấn an nói: “Không phải, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Sư tôn đang gạt con.” Vân Dã nói khẽ, “Sư tôn trước kia chưa bao giờ như thế này.”
Bạch Đồ không trả lời. Y biết người này chắc chắn sẽ tự trách, nhưng ngay lúc đó, y không có khả năng bỏ mặc Vân Dã bị tâm ma nhập thể.
Đương nhiên, nếu chuyện về sau không phát sinh thì càng tốt hơn.
Bạch Đồ nghĩ vậy, hơi thở nhanh chóng trầm xuống.
Vân Dã ngẩn ngơ nhìn gương mặt kia gần trong gang tấc, vươn tay ra, nhưng chỉ chạm đến một lớp tường ánh sáng lạnh lẽo. Lòng bàn tay hắn vuốt ve mặt tường ánh sáng vài lần, giống như đang vuốt ve sườn mặt của đối phương thông qua bức tường vậy.
Trong giây lát, Vân Dã nhẹ nhàng than một tiếng: “Thật xin lỗi, nhưng người đừng lo lắng, về sau sẽ không như vậy nữa.”
“Con sẽ bảo vệ người.”
Bạch Đồ không trả lời, hình như đã ngủ say.
Khóe miệng Vân Dã cong cong, nói khẽ: “Sư tôn của con, ngủ ngon.”
Vân Dã ngáp một cái, nhắm mắt lại. Cỗ thân thể này của hắn vốn không có nhiều sức lực, mấy ngày luyện kiếm liên tục khiến hắn hơi quá sức. Nhưng hắn chưa kịp ngủ thì người bên cạnh bỗng nhiên nhúc nhích.
Bạch Đồ ngủ không hề an ổn, y nhắm chặt mắt, tay chân lại không yên tĩnh mà xoay tới xoay lui.
Vân Dã hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của sư tôn nhà mình nên hăng hái nghiêng đầu nhìn chằm chằm y.
Lúc y xoay người, tay không cẩn thận chạm đến vách ngăn ánh sáng giữa giường. Giống như không vui vì bị thứ gì đó cản trở động tác, trong lúc ngủ mơ Bạch Đồ cau mày vỗ nhẹ bàn tay lên tường, một tiếng vỡ vụn nho nhỏ vang lên, tường ánh sáng theo đấy mà tan.
Vân Dã: “…”
Không còn trở ngại, Bạch Đồ lại càng quậy dữ hơn.
Rốt cuộc Vân Dã không chịu nổi quấy nhiễu, đưa tay đè Bạch Đồ lại: “Sư tôn, đừng nghịch nữa.”
Động tác của Bạch Đồ ngừng lại.
Có lẽ do cảm thấy bên cạnh có nguồn nhiệt, Bạch Đồ không những không đẩy Vân Dã ra mà còn dịch về phía hắn. Một lát sau, thân thể Bạch Đồ cuộn lại, chui vào trong ngực Vân Dã, không nhúc nhích nữa.
Lần này, Vân Dã mất ngủ hoàn toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dã: Vậy thì ba mươi tám tia ánh sáng dựng nên bức tường “Hoa Điệu” có tác dụng là gì ạ?
Bạch Đồ: …
(Editor: Người ta nói “xây là để phá” =)))))
Hết chương 05