Chiếm Hữu Có Thời Hạn - Chương 07
Chương 07
Chuyển ngữ: Nhược Thiên
“Cũng may hiện tại cậu đã tự do rồi.”
Kỳ Hạ thở dài cảm khái, “Tôi vẫn đặc biệt ấn tượng với những lời mà cậu gửi cho tôi lúc mới vừa kết hôn. Cậu nói hôn nhân của người ta là nấm mồ tình yêu, còn cậu lại mở to mắt nhìn bản thân bị cuộc sống bức ép.”
Đồ Ngôn ngượng ngùng nói, “Sao tôi có thể nói ra những lời già mồm như vậy chứ?”
“Tối hôm cậu đi đăng ký kết hôn về uống say, đêm khuya gửi tin nhắn thoại đến cho tôi, tôi vẫn còn lưu lại đó.”
Đồ Ngôn cảm thấy bẽ mặt, lập tức thúc giục hắn xóa bỏ.
“Xóa cái gì mà xóa? Nói hay như vậy, tôi nghe cảm động muốn khóc. Sau đó tôi còn dùng đoạn ghi âm của cậu để nhắc nhở bản thân, không thể kết hôn không thể kết hôn. Cho dù một ngày nào đó tôi già đi rồi nhắm mắt xuông tay, thà rằng đem tro cốt rải xuống biển cả, còn hơn đem một nắm tiến vào nấm mồ hôn nhân.”
Đồ Ngôn ngập ngừng nói: “Thật ra, nếu như gặp được người phù hợp…”
Nói một nửa, cậu đột nhiên ý thức được dường như bản thân không có tư cách nói câu này.
“Ừ? Cậu nói gì?” Kỳ Hạ gặng hỏi.
Đồ Ngôn xua tay, “Không có gì.”
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại Đồ Ngôn chợt đổ chuông, là quản lý của cậu gọi đến, bảo cậu gửi mấy tấm hình mặt mộc gần đây qua, bên chế tác phim mới cần dùng.
Trước giờ Đồ Ngôn không thích selfie, bèn nhờ Kỳ Hạ giúp cậu chụp đại hai tấm. Kỳ Hạ là một tên cuồng selfie, tự xưng là alpha selfie giỏi nhất giới thời thượng, sao có thể đồng ý chụp qua loa đối phó được, Đồ Ngôn nghe thấy âm thanh tách tách vang lên nhiều vô số kể.
“Đủ rồi đó, cậu không thấy nhàm chán hả?”
Kỳ Hạ xem tới xem lui bộ sưu tập ảnh trong điện thoại Đồ Ngôn, cẩn thận lựa chọn, “Cậu thì hiểu cái gì? Đây gọi là tiểu tiết quyết định thành bại.”
Kết quả lướt một hồi qua rất nhiều bức, “Đợi đã, vừa nãy hình như có lướt qua một anh đẹp trai.”
Đồ Ngôn đột nhiên phản ứng, mặt chợt biến sắc vội vàng giành lại điện thoại, Kỳ Hạ híp mắt cười xấu xa nói: “Ồ, có bí mật mà không kể với tôi, mới vừa ly hôn mấy ngày đã tìm được tình mới rồi? Đồ Tiểu Ngôn, không nhìn ra được thì ra cậu là người như vậy, không được, cậu để tôi xem xem, vừa nãy góc nghiêng đó hoàn toàn là gu của tôi nha, để tôi nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi, không cướp của cậu đâu.”
Đồ Ngôn giấu điện thoại dưới thân, gắt gao nắm chặt.
“Không cho tôi xem chứ gì, bây giờ tôi sẽ đăng tấm hình cậu tè dầm lúc nhỏ lên weibo.”
“Cậu!”
Kỳ Hạ một tay cầm điện thoại đầu ngón tay quơ qua quơ lại, chiêu này dùng mười lần thắng mười lần, thấy gian kế đã thành công hắn liền duỗi tay còn lại đến trước mặt cậu: “Nếu như để fan của cậu biết cậu 2 tuổi vẫn còn tè dầm, thì hình tượng của cậu khó có thể giữ được nha.”
Đồ Ngôn muốn lén lút xóa hình, nhưng cậu chưa kịp chạm đến nút mở thì Kỳ Hạ đã nắm bắt thời cơ vươn tay tới, cướp lấy điện thoại, màn hình dừng lại đúng ngay tấm hình đó.
“Đm, đúng là gu của tôi!”
Kỳ Hạ dùng hai ngón tay phóng to màn hình, cẩn thận thưởng thức, còn tấm tắc khen ngợi: “Khí chất nho nhã, đường nét tinh xảo, nhìn là biết quý công tử xuất thân danh môn, diện quần áo cũng thời thượng, trông dáng vẻ rất dịu dàng…”
Đồ Ngôn nghe thấy lòng chợt hoảng hốt, vốn nghĩ tùy tiện dối lừa cho qua, nhưng nghe Kỳ Hạ nói như vậy cậu lại có chút không vui, phản bác: “Nào có khoa trương như cậu nói? Giới giải trí đầy người đẹp hơn anh ấy.”
“Trong giới giải trí được mấy người có khí chất như anh ấy, Đồ Ngôn, cậu mau thành thật đi, anh ấy tên gì họ gì là ai?”
Đồ Ngôn rầu rĩ nói: “… Cố Trầm Bạch.”
“Ai?”
“Em trai Cố Triều Sính.”
Kỳ Hạ mở to mắt, im lặng khoảng một phút, sau đó la lớn: “Sao sao sao sao có thể?! Lời đồn không phải nói anh ấy, nói là anh ấy vừa xấu vừa què…”
Đồ Ngôn thầm nghĩ: Lần đầu tiên tôi gặp Cố Trầm Bạch, cũng phản ứng như vậy.
Sau đó Kỳ Hạ đập mạnh xuống bàn một cái, dọa Đồ Ngôn giật mình, cậu vừa định mắng hắn thì đã nghe thấy Kỳ Hạ hỏi: “Cực phẩm như vậy, cậu lại nỡ lòng nào ly hôn?”
Đồ Ngôn ngẩn ra, tự hỏi chính mình: Đúng vậy, tại sao chứ?
Cậu nghĩ đến một đáp án có thể thuyết phục bản thân, bởi vì thỏa thuận ly hôn lúc đầu cậu ép Cố Trầm Bạch ký đã đến hạn, trong đó ghi rõ khi đến hạn sẽ ly hôn.
Cậu lúc đó vì muốn ép Cố Trầm Bạch ký tên đã nghĩ đủ mọi cách, thậm chí dùng cả mỹ nhân kế.
Ai ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
…
Ngày thứ ba đến Cố gia.
“Bí mật đăng ký kết hôn, không tổ chức tiệc mừng, không được để người khác biết. Còn nữa, tôi muốn dọn khỏi Cố gia, tôi không muốn ở chung với ba mẹ và anh trai anh.”
Lúc Đồ Ngôn nói ra một loạt các yêu cầu đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị bác bỏ, nhưng Cố Trầm Bạch chỉ suy nghĩ mấy giây liền đồng ý.
Đồ Ngôn sửng sốt, “Thật sao?”
Cố Trầm Bạch buông quyển sách đang cầm trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Đương nhiên rồi, anh cảm thấy đề nghị của em khá ổn.”
Khi Cố Trầm Bạch nhìn ngắm một người, ánh mắt vô cùng chăm chú, Đồ Ngôn bị anh nhìn đến mức hoảng loạn, bèn cúi thấp đầu, giả vờ lướt điện thoại, sau đó tỏ vẻ tùy ý nói: “Vậy anh có yêu cầu gì không? Anh cũng có thể nói với tôi.”
“Hóa ra anh vẫn có thể đưa ra yêu cầu à?” Cố Trầm Bạch cười nói.
Đồ Ngôn nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của Cố Trầm Bạch, nhớ đến những lời bàn tán sau lưng của đám người hầu Cố gia.
– Tiểu minh tinh này cũng càn quấy quá rồi, rõ ràng là bị ba cậu ta đưa tới để gán nợ vậy mà suốt ngày khoa tay múa chân với Nhị thiếu, ai không biết chuyện còn tưởng là Nhị thiếu nợ cậu ta mấy trăm triệu.
Cố Trầm Bạch không lập tức trả lời, anh cầm gậy mượn lực từ sofa đứng dậy, sau đó bước về phía Đồ Ngôn, Đồ Ngôn theo bản năng muốn trốn tránh, có thể là do cảm nhận được sự kháng cự của cậu, Cố Trầm Bạch bỗng dừng lại, nói: “Anh chỉ có một thỉnh cầu.”
Đồ Ngôn nhìn sang.
“Em đừng mãi trốn tránh anh giống như vậy, có được không?”
Anh nói ba từ cuối với giọng điệu rất chậm rất nhẹ, nghe có chút đáng thương, khiến cho người khác không cách nào cự tuyệt.
Hàng mi Đồ Ngôn chợt run rẩy, cậu “Ừ” một tiếng nhỏ đến mức không nghe thấy được.
“Chỉ có một yêu cầu này?” Cậu vẫn có chút không tin.
Cố Trầm Bạch giương khóe môi, “Đương nhiên anh cũng muốn đưa ra yêu cầu khác, chẳng hạn như…”
Đồ Ngôn vội vàng ngăn lại, “Đã nói một cái là một cái, không được lật lọng.”
“Được, vậy thì một cái.” Cố Trầm Bạch mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn thời gian, hỏi Đồ Ngôn: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Đồ Ngôn không muốn bị Cố Trầm Bạch dắt mũi, “Gì cũng không muốn ăn.”
Cậu nói xong liền quay về phòng mình, khi đi qua góc rẽ cầu thang thì liếc mắt, trông thấy Cố Trầm Bạch vẫn còn đứng yên tại đó, anh ngẩng đầu ngước nhìn cậu, tầm mắt hai người chạm nhau, Đồ Ngôn bỗng nghĩ đến một việc rất quan trọng khác.
Tất cả mọi chuyện Cố Trầm Bạch đều chiều theo ý cậu, chuyện gì cũng đồng ý với cậu.
Chuyện gì cũng đồng ý…
Vậy thỏa thuận ly hôn thì sao? Anh ấy có đồng ý ký không?
Đồ Ngôn thầm nghĩ: Chắc là không đâu, vậy không phải Cố Trầm Bạch sẽ lỗ lớn sao? Con người đều là động vật tư lợi, Cố Trầm Bạch cũng không thích cậu đến nỗi có thể vì cậu mà ném mấy trăm triệu ra ngoài cửa sổ được.
Nhưng cậu nhớ đến ánh mắt Cố Trầm Bạch nhìn cậu, lại cảm giác việc này cũng không hoàn toàn là không thể.