Trứng Ốp Đường
  • Trang chủ
  • List truyện nhà làm
  • Tuyển thành viên
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • List truyện nhà làm
  • Tuyển thành viên
  • Truyện tranh
  • Truyện chữ
Đăng nhập Đăng ký
Chap trước
Chap tiếp

Chiếm Hữu Có Thời Hạn - Chương 03

  1. Home
  2. Chiếm Hữu Có Thời Hạn
  3. Chương 03
Chap trước
Chap tiếp

Chương 03

Chuyển ngữ: Nhược Thiên


Quản lý gọi điện đánh thức Đồ Ngôn, chuông điện thoại reo hồi lâu, Đồ Ngôn mới mơ mơ màng màng mở mắt.

“Tiểu Ngôn, mười một giờ có phỏng vấn, tôi với chuyên viên hóa trang đang trên đường đến nhà cậu, bữa sáng cậu muốn ăn gì để tôi mang qua cho cậu luôn.”

Đồ Ngôn vẫn còn mớ ngủ, hồi lâu mới phản ứng với câu hỏi của quản lý, não bộ hoạt động chậm chạp, nói: “Tùy cô.”

Sau khi ly hôn cậu sống khá qua loa, ngày ba bữa đều ứng phó cho qua, hình như đã lâu rồi chưa ăn được một bữa sáng đàng hoàng.

“Bánh bao chiên được không?” Quản lý cũng quên mất Đồ Ngôn thích ăn món gì, tùy tiện chọn một món.

Đồ Ngôn nói được, sau đó liền cúp máy.

Đá tung chăn mền, Đồ Ngôn cúi đầu nhìn ngắm, áo len của người đó bị cậu quấn chặt dưới thân, áo sơ mi thì bị đè bẹp trên gối. Đồ Ngôn mỗi tối phải ngửi thấy hương gỗ thoảng nhẹ như có như không mới có thể an giấc, giống như sau khi bệnh nặng vừa khỏi sẽ lưu lại di chứng không cách nào chữa hết được.

Chín giờ đã hoàn thành xong tạo hình, chuyên viên hóa trang dọn dẹp vật dụng, còn cẩn thận quan sát Đồ Ngôn lần nữa, Đồ Ngôn hỏi hắn: “Sao thế?”

Chuyên viên hóa trang ngại ngùng xua tay: “Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy Đồ thiếu hình như có hơi khác, nhưng không biết là khác chỗ nào.”

Đồ Ngôn biểu tình lãnh đạm nói: “Nửa năm không gặp, thấy khác cũng là chuyện thường, không phải sao?”

Chuyên viên hóa trang gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại phủ nhận: Chắc hẳn không chỉ có thế, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn mà nói, Đồ đại thiếu gia nửa năm nay hoặc là có được tình yêu tuyệt đẹp, hoặc là yêu đến tổn thương sâu sắc, chắn chắc là một trong hai cái đó.

Mười một giờ tiếp nhận phỏng vấn độc quyền xong, Đồ Ngôn ngồi trên xe đi đến hiện trường diễn ra hoạt động của nhãn hàng. Cậu vốn dĩ cho rằng sẽ không thu hút nhiều sự chú ý, dù sao thì cậu cũng đã biến mất nửa năm, không ngờ xe bảo mẫu vừa bật đèn, cách hiện trường còn hơn trăm mét, bên ngoài cửa sổ đã nghe thấy âm thanh huyên náo ầm ĩ.

Ban tổ chức vội vã ra mở đường, hướng dẫn tài xế lái từ cửa đến hậu trường đỗ xe, sau đó có nhân viên hỗ trợ, dẫn Đồ Ngôn đến phòng nghỉ ngơi.

Còn nửa tiểng nữa mới bắt đầu, nhân viên công tác gấp rút sắp xếp các hạng mục công việc, nói rằng người quá đông đến nỗi tắC đường nên phải thay đổi địa điểm; còn nói có fan té ngã đè hư máy quay của phóng viên, hai bên vẫn đang tranh chấp; phía nhãn hàng đưa đến vài sợi dây chuyền nam để Đồ Ngôn đeo thử; cả hội trường náo loạn một phen.

Đồ Ngôn xoa huyệt thái dương, nhiều lần muốn đè nén tâm trạng buồn bực xuống nhưng đều thất bại. 

Điện thoại đặt trên tay vịn sofa, Đồ Ngôn do dự phút chốc rồi đột nhiên bắt lấy, ấn hai cái, sau đó giơ lên bên tai.

“Tu…Tu…” hai tiếng, điện thoại rất nhanh được kết nối.

Đầu bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, “Thỏ nhỏ, sao thế?”

Bốn bề dường như yên tĩnh trong phút chốc, yên tĩnh đến mức Đồ Ngôn có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

“….. Em gọi nhầm.” Đồ Ngôn diễn xuất vụng về chắp vá.

Người bên kia điện thoại cũng không tức giận, chỉ dịu dàng nói: “Vậy sao?”

Đồ Ngôn đáp “Ừ”, nhưng lại không tắt máy, hồi lâu sau mới nói: “Cố Trầm Bạch, hôm nay em comeback, phải tham gia sự kiện của một nhãn hàng.”

“Bởi vì căng thẳng nên gọi cho anh sao?”

Đồ Ngôn nghiêm mặt, “Em có gì đáng để căng thẳng chứ, cũng chẳng phải lần đầu lên sân khấu. Em chỉ nhắc trước với anh một tiếng, nếu không lại sợ lát nữa anh mở điện thoại bị tin tức dọa. Dẫu sao thì em cũng quá hot, hiện trường sự kiện chật kín cả rồi.”

Cố Trầm Bạch cúi đầu mỉm cười, “Anh bị dọa thật rồi, người đến khá đông.”

Đồ Ngôn hồi lâu mới phản ứng kịp, “Anh có, có ý gì?”

Cố Trầm Bạch mới vừa từ bãi đỗ xe đi ra, âm thanh hô hào ngày càng lớn, “Sân khấu đầu tiên sau khi em comeback, sao anh có thể không ở cạnh em được?”

“Anh…”

Trong lúc trò chuyện, Cố Trầm Bạch đã đi đến hội trường, Đồ Ngôn chẳng dám cử động tay, áp sát điện thoại vào vành tai, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Cố Trầm Bạch, lắng nghe tốc độ bước chân của anh, trong lòng thầm nói: Anh cẩn thận chút, đi chậm thôi.  

Muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng vẫn luôn kìm nén.

Tốc độ bước đi của Cố Trầm Bạch không hề chậm, mặc dù chân đã tật nhiều năm nhưng anh vẫn chăm chỉ tập luyện, cơ bắp phát triển không tệ nhưng Đồ Ngôn vẫn sợ. Mỗi lần Cố Trầm Bạch chen chúc giữa đám đông là Đồ Ngôn còn sợ hãi hơn cả bản thân Cố Trầm Bạch.

“Ui xin lỗi, xin lỗi, anh có sao không?”

Bên kia điện thoại giữa những tiếng ầm ĩ đột nhiên truyền đến âm thanh xin lỗi của người lạ, Cố Trầm Bạch vẫn chưa cất lời, Đồ Ngôn bỗng bật mạnh dậy, lớn tiếng nói vào điện thoại: “Có phải anh bị va vào người rồi không? Đi đứng vụng về, hay là anh tìm chỗ ngồi ở góc nào đó ngồi xuống đi?”

“Thỏ nhỏ đừng lo lắng, anh không bị va vào người.” Cố Trầm Bạch im bặt phút chốc liền vỗ về cậu.

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Đồ Ngôn hối hận vì bản thân thất thố, sau khi hồi phục tâm tình, cậu lại quen thói mạnh miệng: “Em chỉ sợ lỡ anh có xảy ra chuyện gì, phá hỏng hoạt động comeback của em.”

Cố Trầm Bạch tìm được chỗ ngồi của mình, cất gậy sang một bên rồi ngồi xuống, anh hiểu rõ Đồ Ngôn, biết cậu khẩu thị tâm phi nên chẳng bao giờ để tâm, chỉ nói với cậu: “ Anh tìm thấy chỗ ngồi rồi, ở phía đông nam, có điều em không thấy được anh.”

“Ai muốn nhìn thấy anh?” Đồ Ngôn lãnh đạm nói.

“Nhưng anh muốn nhìn thấy em, anh nhớ em rồi.”

Đồ Ngôn im bặt, mặt chợt nóng ran, sau đó cậu nhớ đến việc chạy trốn ở cửa nhà Cố Trầm Bạch mấy ngày trước, mặt lại càng trở nên nóng hơn.

Ngay lúc này, quản lý lại đến gõ cửa, “Tiểu Ngôn, phải lên sân khấu rồi.”

Đồ Ngôn gật đầu, đang chuẩn bị cúp máy, đột nhiên nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nữ.

“Anh đẹp trai, anh cũng là fan của Đồ Đồ sao?”

“Bên tôi có rất nhiều đèn led với banner của Đồ Đồ, tặng không cho anh đó!”

“Có thể kết bạn wechat không, tôi thêm anh vô nhóm fan!”

…

Sắc mặt Đồ Ngôn bỗng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm lại, cậu ngắt điện thoại, vẻ mặt như hung thần ác bá không nhúc nhích đứng đó, dọa cho chuyên viên hóa trang sợ hãi không thôi.


Chị fan hôm đó nói chuyện với bạn mình: 

[Trời ơi! Hiện trường hôm nay siêu đông! Nam thần vẫn hot như cũ!]

[Thế nào? Đồ Ngôn có thay đổi gì không?]

[Càng ngày càng đẹp trai nha!!! Đẹp nứt trời!!!]

[Huhu tui cũng muốn đến hiện trường.]

[À để tui kể cho nghe, tui cảm thấy… Hôm nay nam thần nhìn tui mấy lần, thực sự không phải tui ảo tưởng, là thật đó, mấy lần đều là bốn mắt nhìn nhau, làm cho máy fan xung quanh đều quay lại nhìn tui, tui không dám nhúc nhích gì luôn, đến máy ảnh cũng không dám bấm chụp, chỉ là…]

[Chỉ là cái gì?]

[Chỉ là ánh mắt anh ấy như hung thần ác bá, cảm giác như muốn phanh thây tui dị á.]

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chap trước
Chap tiếp
guest
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
Hiển thị tất cả bình luận
Tìm kiếm
Advanced
FB Page
Trứng Ốp Đường

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH BỘ TRUYỆN NÀY

ddnym
Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn
19/04/2022
001
Tiểu Phu Lang Xung Hỉ
29/05/2022
nguoica
Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng
05/06/2022
biad2
Xuyên Thành Chim Hoàng Yến Của Nhân Vật Phản Diện
24/03/2022

© 2021 Trứng Ốp Đường
Privacy Policy

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Trứng Ốp Đường

Đăng ký

Mời bạn đăng ký tài khoản tại đây:

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Trứng Ốp Đường

Quên mật khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay về trang chủ Trứng Ốp Đường