Bé Nói Nhiều - Phiên ngoại 03
Phiên ngoại 03: Góc nhìn của bé nói nhiều
Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: Bilec
Tui là bé nói nhiều, í lộn, tui là Hạ Nhĩ nè.
Đều do anh tui, ảnh cứ gọi tui “bé nói nhiều” miết, tui rầu muốn chết luôn.
Rõ ràng tui sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi mà ảnh lại cứ gọi tui là “bé-nói-nhiều”!
Dạy hoài mà không biết sửa!
Cạn lời, cứ như tui còn nhỏ lắm í.
Cho hỏi nhỏ chỗ nào?
Hả?
Xin hỏi anh đẹp trai này…
Anh đẹp trai này, xin đừng trốn tránh câu hỏi của tui, xin cám ơn.
Ôm tui vô ích, hun tui cũng không tác dụng gì nhe.
…
Được thôi.
Tui không thèm hỏi nữa.
Có điều chỉ mới có mấy năm trôi qua mà anh tui đã từ một chính nhân quân tử biến thành một tên lưu manh.
Than ôi, thời gian nói cho cùng đúng là một cây dao mổ heo.
Tui ngửa bài, tui là một bé ngây thơ, là do anh tui chiều hư tui.
Điều này khiến tui thường xuyên bị ba mẹ mắng “không hiểu chuyện”, họ sợ lỡ tui bị anh Chu “trả hàng”, giờ không có năng lực sinh hoạt thì sau này làm sao sống nổi.
Không bàn cái chuyện tui với anh Chu có chia tay hay không thì tui hong có năng lực sinh hoạt chỗ nào?
Tui có việc làm cơ mà?
Tui có thể tự nuôi sống bản thân mà?
Tui đâu có để anh Chu giúp tui cầm chén đũa, lột tôm, lau miệng đâu?
Gì dẫy? Tui có giặt quần lót giúp ảnh chứ bộ!
Được rồi, không nói nữa, câu nào câu nấy đều là nước mắt.
Thôi nói về nơi tình yêu bắt đầu của tui và anh tui đi.
Khởi nguồn của tất thảy chuyện này là do ba tui nhất định bắt tui đến chỗ bạn tốt của ổng, cũng chính là công ti của chú tui thực tập hè đó.
Vốn là tui hổng có tình nguyện lắm đâu, tuy rằng cái công ti kia của chú tôi làm ăn như diều gặp gió, nhưng mà hông có liên quan gì tới chuyên ngành của tui hết nên tui không thích.
Ngốc trong nhà không sướng hơn hả chời? Sau này còn có thời gian mấy chục năm đi làm công cho người ta, bị tư bản bóc lột thôi, gấp cái chi mà gấp?
Ôm cái tư tưởng này, tôi kiên quyết cự tuyệt sự khuyên nhủ của ba tui với chú tui hết lần này tới lần khác.
Trùng hợp cái là con trai của chú tui tổ chức sinh nhật, còn tổ chức tiệc tại gia nữa.
Công ti có thể không đi nhưng nhà này thì không thể không đi.
Vì thế hôm đó tui đã bị ba mẹ xách đi.
Thiệt ra tui có hơi sợ thằng nhóc con kia. Dù nó chỉ mới sáu tuổi thôi nhưng năng lực dính người thì đủ khiến người ta gục ngã.
Thế méo nào trong nguyên một đám con trai con gái nó lại thích tui nhất, thấy tui bước vào cửa là lập tức nhào qua ôm tui.
Có điều nhóc con này cũng dễ thương lắm, khiến người ta yêu thích.
Trước buổi tiệc nó còn dẫn tui đi xem chỗ này chỗ kia, đợi đến khi ăn no rồi lại đòi di động của ba nó bắt tui ngồi bên cạnh xem nó chơi game.
Tôi nghịch điện thoại của mình một lát, nó lại không hài lòng.
Kết quả nó một ván, tôi một ván, thế mà chơi mắc ghiền luôn.
Đứa nhỏ này cũng lại nói nghỉ là nghỉ, không hiểu sao lại thoát game, đòi cho tui xem ảnh chụp nó đi vườn bách thú hồi tuần trước.
Tuổi còn nhỏ mà dùng di động quen tay ghê, nó ở đó quẹt trái quẹt phải, tui ngồi xem mà còn hơi hãi, sợ quẹt trúng ảnh gì đó mà tui hông nên xem.
Thằng nhóc này ăn ảnh ghê, kĩ thuật của người chụp vừa nhìn đã thấy tệ mà ảnh chụp ra vẫn đem lại cảm giác rất đẹp.
Có bao nhiêu ảnh chụp ở vườn bách thú là nó mở cho tui xem hết, rồi đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh tập thể.
Một tấm ảnh tập thể rất trang trọng và nghiêm túc, đằng trước là chú tui đang bắt tay với một người hình như là tổng giám đốc công ti khác, đằng sau là bốn anh thanh niên đứng thẳng tắp.
Tui liếc một cái liền nhìn thấy anh Chu của tui, bởi vì mắt anh ấy to nhất ha ha ha ha ha.
Thằng nhóc kia khoe ảnh xong thì bỏ chạy, nhét điện thoại vào tay tôi. Tôi ngồi nhìn tấm ảnh kia, càng nhìn càng cảm thấy anh giai này ngon quá chừng.
Ngoài đôi mắt còn có mũi này, miệng này…
Có một câu là gì ấy nhỉ? À đúng rồi, lớn lên hoàn toàn đúng với thẩm mĩ của tui!
Tiếp theo đó là điên cuồng rung động.
Nhớ khi xưa tui rung động với Takashi Kashiwabara vẫn là do phim hay cộng thêm vai diễn tốt.
(*) Takashi Kashiwabara được mệnh danh là “Mỹ nam cuối cùng của Nhật Bản trong thế kỉ 20”, là người đã diễn vai Naoki Irie trong bộ phim Itazura na Kiss (Nụ hôn tinh nghịch hay còn được biết đến nhiều với cái tên Thơ Ngây bản Nhật).
Kết quả là chỉ một tấm ảnh của anh đẹp trai này đã khiến tui u mê chữ ê kéo dài.
Thế thì sao tui có thể bỏ qua được chứ?
Lại xem tiếp mấy tấm, toàn là ảnh tập thể nhưng không thấy ảnh xuất hiện nữa.
Còn lại thì tui cũng không dám xem thêm, lén lút gửi tấm ảnh kia qua cho mình rồi lại lặng lẽ xóa nhật kí điện thoại, hí hí.
Tấm ảnh đầu tiên của anh Chu: đã có.
Tui thực sự muốn cầm điện thoại trực tiếp qua hỏi chú tui: Anh đẹp trai này có phải nhân viên ở công ti chú hông? Nếu đúng vậy thì con nghe lời ba con với chú, đến công ti chú làm việc liền ngay và luôn.
Tất nhiên, tui nào dám “truy phu” quang minh chính đại như dị.
Về sau tui thăm dò nói với chú tui rằng con muốn tìm hiểu công ti một chút biết đâu con lại thay đổi suy nghĩ rồi xin ổng cho tui xem chút tài liệu.
Tốt nhất là có được sơ yếu lí lịch nhân viên để tui học hỏi xem làm như nào mới ra bộ sơ yếu lí lịch xuất sắc, xem xem người ta học tập và làm việc ra sao, nhân tiện quen thuộc với nhân viên của công ti mình đặng giúp tui cảm thụ một chút bầu không khí của tinh anh trong công ti.
Bàn tay bự của chú tui vung lên: “Chuyện này đơn giản thôi, ngày mai con trực tiếp theo chú đến công ti dạo một vòng.”
Ấy….
Khảo sát hiện trường tất nhiên là tốt, có điều tui sợ ba tui cho rằng tui đã giác ngộ muốn đến công ti thực tập, nhưng lỡ đi mà không tìm được anh đẹp trai kia thì tui lại thiệt quá rồi ấy.
Cuối cùng, chú tui bị tui nói đến mụ mị cả đầu, trực tiếp bảo trợ lí gửi tư liệu qua cho tui.
Thiệt mừng là bên trong có kèm theo mấy tờ sơ yếu lí lịch của nhân viên, chắc là nhân viên ưu tú, quan trọng là còn có cả anh Chu.
Tui vừa thấy thì vô cùng ngạc nhiên, không những đẹp trai mà còn xuất sắc quá trời, mỗi một điều trong sơ yếu lí lịch tui đều xem mà choáng váng.
Trong nháy mắt khiến tui muốn đánh trống lui binh liền luôn, xuất sắc cỡ này, phối với tui không phải là bị “chà đạp” rồi sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì, tui không “chà đạp” rồi lỡ ảnh bị ngươi khác “chà đạp” thì tính sao, thế chẳng bằng để tui “chà đạp” luôn cho rồi.
Tuy rằng lí lẽ này hông logic gì mấy nhưng tui cũng kiên quyết tin tưởng nó đúng.
Ngày hôm sau, tui vui tươi hớn hở chạy đến công ti.
Ây dô, người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa. Lần đầu trông thấy ảnh giữa đám đông tui chỉ hận không thể ngay lập tức nhào vào lòng ảnh
Thậm chí không thèm nghĩ đến ảnh có thể là trai thẳng.
Có điều nỗi lo này vừa xuất hiện, đã bị tui loại bỏ.
Có lẽ là trực giác của gay á, chỉ đối diện một lần thôi là tui gần như có thể xác định được đối phương có phải đồng loại hay không liền.
Đương nhiên, anh Chu rất lạnh lùng nên tui sợ mình nhìn nhầm, không dám tiếp cận tùy tiện.
Lần đầu tiên cùng anh Chu nói chuyện đã bị ảnh phũ còn hơn người yêu cũ luôn, không phải chỉ một lon Coca thôi sao, anh nhăn nhó gì chứ.
Nếu không phải ảnh đối với ai cũng lạnh nhạt như vậy thì tui còn tưởng ảnh ghét tui lắm.
Dù sao thì tui cũng đi cửa sau mà vào, chắc chắc sẽ có lời chê trách.
Chuyện này tui biết, có điều tui cũng chỉ là một sinh viên nghỉ hè rảnh rỗi tới thực tập thôi, hổng sao hết.
Sau đó, tui lại có cơ hội tiếp xúc gần gũi với anh Chu.
Hôm đó chúng tui cùng đi liên hoan, anh Chu là công thần của hạng mục nên bị ép rượu quá chén. Không ngờ là mọi người không ai biết nhà anh Chu ở đâu, cuối cùng bà con cô bác đi tùm lum hết, tui đành phải đưa anh Chu vào khách sạn.
Đây đương nhiên là một cơ hội tốt, nhưng tui cũng không muốn mượn rượu làm loạn rồi ép ảnh ở bên tui.
Anh Chu đẹp trai anh tuấn, dáng người cũng tốt, chân thiệt dài, cơ ngực lớn, còn có cơ bụng rõ ràng, mấy cái này hấp dẫn quá trời.
Nhưng mà tui yêu nhất vẫn là cặp đào to vểnh của ảnh. Làm một 0 thì sở thích ngắm đào này của tui có hơi lạ ha. Có điều cũng không thành vấn đề, dù sao chỉ cần là anh Chu thì tui thích hết.
Từ đợt đó về sau, tui thêm Wechat của anh Chu, giữ vững mục tiêu phải trở thành một thói quen của ảnh, ngày nào cũng tám chuyện với ảnh.
Anh Chu online hay offline đều lạnh lùng như nhau, bình thường tui phải gửi hơn chục cái tin nhắn mới có thể đổi được mấy chữ “ừm, ờ, à” của ảnh.
Tui lại không dám quấy rầy ảnh quá mức, sợ ảnh chê tui phiền. Hôm nào cũng tự nhủ mai phải kiềm chế lại, đừng gửi nhiều tin nhắn quá cho ảnh.
Kết quả là lần nào cũng gửi một đống.
Trời không phụ người có lòng, từ từ anh Chu cũng bớt lạnh nhạt hơn, biểu hiện cụ thể là tốc độ trả lời tin nhắn nhanh hơn, số lượng chữ nhiều hơn, những lúc bình thường ở công ti còn tỏ ý muốn ăn cơm cùng tui.
Tui rất là vui, nhưng nhiêu đây thì chưa đủ.
Anh Chu không hề có vẻ thích tui, mà tui thì đã dâng hết tâm tư của mình tới trước mặt ảnh
Ảnh biết hết, nhưng hông cho tui câu trả lời rõ ràng.
Thế nên tui mới tính toán cho ảnh một kích cuối cùng trước khi rời đi, ép ảnh một phen, nếu ảnh thật sự không thích tui thì cứ bỏ đi vậy.
Nhưng mà, có thể bỏ thiệt sao?
Tui không biết, chỉ là tui biết ảnh băn khoan chuyện gì.
Tui hẹn ảnh ra công viên, tìm cách giãi bày tâm ý của bản thân một lần nữa cho ảnh nghe.
Ảnh muốn từ chối, nhưng bị tui cướp lời từ chối sự từ chối của ảnh.
Tui rõ ràng còn không dám chắc nhưng vẫn kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ khiến anh đồng ý làm bạn trai em.”
Rất có khí thế, bây giờ tui nhớ lại đều cảm thấy ngượng, sao trên đời lại tồn tại con người tự tin một cách mù quáng vậy chứ?
Có lẽ đây là ý trời đã định.
Sau này tui bắt đầu theo đuổi ảnh. Anh Chu ngốc muốn chết, trì độn thật sự, rất nhiều chuyện lãng mạn mà tui chuẩn bị đều bị con người không hiểu phong tình này làm toang hết trơn.
Kết quả vào một ngày nọ ở công ti, anh Hiên nói với tui là anh Chu đang thích cô gái nào đó, còn tính tỏ tình với người ta.
Phản ứng đầu tiên của tui là “cô gái” đó là tui, nhưng mà cũng nhanh chóng sinh nghi, có thể thật sự có một cô gái như thế.
Cao Thừa Chu dám cho tui leo cây, hưởng thụ sự theo đuổi của tui rồi không chịu trách nhiệm, đây là hành vi của nam cặn bã, tui nhất định phải khiến ảnh trả một cái giá cực đắt.
Khoảnh khắc đó, tui mạnh mẽ ý thức được sự hèn mọn và tự ti của bản thân.
Tui đưa ảnh đến cái công viên mà trước đây tui đã tỏ tình, chuẩn bị ngả bài lần cuối với anh.
Ảnh lại gọi tui là “nhóc con”, tui cực kì không thích, tui gặng hỏi ảnh, sau đó ảnh đè tui ra hôn.
Anh Chu ngốc thật, thời điểm tỏ tình vẫn tích chữ như vàng, nếu không phải tui thì ảnh còn khướt mới cua được bồ.
Ảnh nói sẽ cùng tui bên nhau cả đời, tui tin.
Tui nhớ rõ hôm đó hoàng hôn rực rỡ vô cùng.
Cảm giác giấc mộng trở thành sự thật, đại khái không khác với chết đi sống lại bao nhiêu. Tui hận không thể dùng hết sức bình sinh hét lên thật to, tui muốn nhảy lên cao một trăm mét, để cả thế giới đều nhìn thấy hạnh phúc của tui!
Tui thiệt may mắn, có thể cua được anh Chu.
Có điểu bây giờ tui thấy anh Chu càng may mắn hơn, có thể có được tui.
Hí hí.
Chúng tui đại khái còn muốn đi cùng nhau thật lâu, đến trung niên, đến bạc đầu. Hai ông già nằm trên giường bệnh, chịu đựng bệnh tật cũng muốn hôn môi, ông lau đi nước mắt của tui, tui nói với ông “đừng sợ”, cuối cùng tay trong tay bước qua thế giới tiếp theo.
Mọi người yên tâm, vì tránh cho khi già không ai chăm nom, chúng tui đã mua chuộc thằng nhóc con trai chú tui.
Có điều thằng nhóc này không đáng tin cậy lắm.
Chúng tui vẫn nên kiếm thiệt nhiều tiền, chờ già rồi thì cuốn gói vào một cái viện dưỡng lão cao cấp.
Thoải mái!
“Ơi?”
“Sao thế ạ?”
“Quần đâu?”
“Quần gì cơ?”
“Quần lót ở đâu?”
“Ở trong ngăn kéo á!”
“Tìm không thấy?”
“Sao thế được?!”
“Úi, cái quần đó bị em giặt hư, em vứt rồi!”
Ấy, không nói nữa, anh Chu sắp nổi bão, tui phải đi dỗ ảnh, bái bai!
♥️♥️♥️♥️♥️
truyện đáng iu quá mà tiếc là hết gòi, cảm ơn bạn editor và bạn beta nha :3