Bé Nói Nhiều - Phiên ngoại 01
Phiên ngoại 01: 520
Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: Bilec
Hôm nay là 520, vậy thì nói về cái 520 đầu tiên tôi trải qua cùng với bé nói nhiều đi.
Khi đó là học kì hai năm ba đại học của em ấy.
Từ nhà của tôi lái xe đến trường học của em cũng mất hơn nửa giờ, cả tôi và em đều bận bịu suốt ngày, bình thường toàn cuối tuần mới gặp mặt.
Lễ 520 lần đó rơi vào thứ tư, ban ngày lịch học của em ấy hầu như kín mít, thậm chí buổi tối vẫn còn có tiết.
Tôi nói: “Hay là chúng ta dời đến cuối tuần đón bù đi.”
Em ấy: “Không được! Lần đầu đón 520 sao có thể qua loa như thế? Anh muốn để em nhìn một đống người có đôi có cặp ở trong trường rồi âm thầm ghen tị hả? Em cũng có bạn trai chứ bộ!”
Vậy… đương nhiên là nghe theo em ấy.
Em ấy nói dù sao buổi học tối nay cũng là một lớp tự chọn (*) không quan trọng, thuê người học thay là được.
(*) Gốc là 水课, là dạng lớp học mà giáo viên lẫn học sinh đều rất qua loa, tóm lại là lớp học kém chất lượng.
Giá thị trường vốn là 30, nhưng do là ngày 520 nên bị độn lên tới 50, vì thế mà em ấy oán giận với tôi rất lâu.
Tất nhiên là thật ra em có thể đợi một người khác tình nguyện học thay với giá 30 tệ, nhưng đứa nhỏ nói mình chờ không được, đứng chờ mãi mới đợi được một người tới hỏi.
Cuối cùng em nói thôi coi như là phí an ủi cho cẩu độc thân.
Nghe em ấy kể mấy chuyện này thật sự rất thú vị, một câu chuyện nhàm chán vô vị đến mấy qua miệng em ấy kể cũng trở nên hấp dẫn vô cùng. Nói đơn giản thì sau khi yêu em, cuộc sống của tôi trở nên đặc sắc hơn nhiều.
Tôi với em ấy hẹn gặp tại tiệm KFC gần trường em nhất, còn tưởng rằng chọn chỗ này vì nó tương đối nổi bật dễ tìm, không ngờ khi tôi tới nơi thì món ăn đều đã dọn lên sẵn rồi.
“Em tính ăn cái này đón 520 thật à?” Tôi hơi ngạc nhiên hỏi em.
Thế này thì không được trang trọng cho lắm.
“Không được ạ? Em vốn định dẫn anh đến phố ăn uống sinh viên của trường em á, ở đó có mấy món ăn cực đỉnh luôn. Nhưng dạo này quản lí nghiêm lắm, sợ không đưa anh không vào được.” Em cầm một miếng khoai tây chiên chấm tương cà đưa lên miệng, tiếp tục lầu bầu: “KFC không tốt à? Món mới của họ em còn chưa ăn thử đó.”
Bé nói nhiều nói xong lại đút tôi thêm một miếng khoai chiên nữa.
Tôi nói: “Anh còn nghĩ em sẽ muốn đến nhà hàng cao cấp một chút.”
“Anh, cao cấp như thế nào cơ ạ? Nhà hàng Pháp bình quân một ngàn một người một bữa à anh? Cơ mà anh không thể nói KFC không cao cấp nha, có mấy chục ngàn cửa hàng trên toàn thế giới lận đó.”
“Được được được, em thích là tốt rồi.”
“Em đương nhiên thích, ăn chung với anh thì kể có là malatang em cũng thích.”
(*) Malatang: Ma lạt thang (麻辣烫) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên (theo Wikipedia).
Em ấy đứng dậy rồi bước qua ngồi bên cạnh tôi, chìa tay trái cùng tôi mười ngón giao nhau dưới mặt bàn: “Anh ơi, chúng mình ăn nhanh lên đi, em thật muốn hôn anh, sắp nhịn hết nổi rồi.”
Trái tim tôi như bị chạm nhẹ một cái, kích động đến độ khiến nửa người dưới cũng phản ứng theo.
Tôi siết chặt tay em, trả lời: “Anh cũng sắp không nhịn được nữa.”
Em xé một miếng đùi gà nhét vào miệng tôi: “Ăn nhanh nào!”
Bữa cơm này ăn đến là vội vàng, cả hai đều cực kì nôn nóng, cảm giác cứ như đang ngồi trên đống lửa, sốt ruột vô cùng. Ăn xong, chúng tôi sóng vai nhau đi chừng mười phút rồi quẹo vào một khách sạn nhỏ thuê phòng.
Vừa vào cửa, bé nói nhiều liền gấp gáp khó nhịn mà đẩy tôi vào tường, trúc trắc hôn lên.
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, bị em chiếm thế thượng phong. Khi đó kĩ thuật hôn của em còn rất ngây ngô, điềm đạm lại thiếu chút điêu luyện nhưng thế thôi đã đủ để khơi dậy dục hỏa của tôi.
Tôi nâng mông em lên, sau đó chậm rãi đưa tay vói vào trong quần áo em ấy, từng chút từng chút sờ đến trên lưng, da thịt non mềm trơn mịn khiến tôi cứ chạm một cái là lại đạt đến cao trào trong lòng.
Thể lực của bé nói nhiều nhanh chóng không chống đỡ nổi nữa, tôi thuận thế dùng hai tay giữ chặt đùi em rồi bế cả người lên, để em bám chặt trên người tôi.
Sau khi bế bé nói nhiều lên, quyền chủ động nhanh chóng bị tôi đoạt lại, nụ hôn của tôi luôn luôn mạnh mẽ bá đạo, chiếm đoạt không cho người ta hít thở.
Ôm hôn một hồi, thứ cứng rắn kia của bé nói nhiều chọc đến trên bụng tôi. Lửa dục cháy ầm ầm, tôi đi đến bên giường, từ từ cúi người đè em ấy dưới thân.
Lần đó chúng tôi không có làm đến cùng.
Bởi vì cả hai vừa mới ”khai trai” cách đây không lâu, em vẫn chưa thích ứng được cường độ làm tình, ngày hôm sau đều không xuống giường nổi nên phải có chừng mực.
Hơn nữa ngày mai bé nói nhiều còn có lớp thực tập, tôi cũng không thể để em chịu đau đi học được.
Cuối cùng chúng tôi chỉ xài chân, bảo bối nhỏ của tôi ma sát thật lâu trong bắp đùi của bảo bối lớn, mông cũng bị cọ đỏ cả lên, nhưng cũng may là không có đau.
Tuy rằng không tiến vào nhưng dục vọng được thỏa mãn thì đó cũng không phải vấn đề gì quá lớn, dù sao tâm lý thoải mái mới là sướng nhất.
Nghỉ ngơi xong, chúng tôi cùng đi tản bộ hóng gió bên bờ sông công viên. Em ấy không e dè chút nào tưởng tượng đến tương lai sau này, từ đầu đến cuối đều cười không khép miệng.
Tôi chỉ nhìn em cười thôi là trong lòng đã vô cùng thỏa mãn, yêu thương dâng trào như sắp tràn ra ngoài.
Bé nói nhiều như thế này thực sự khiến tôi yêu muốn chết luôn.
Tôi biết cuộc sống tương lai mà em ấy hình dung là chúng tôi luôn ở bên nhau, không lo lắng về vật chất, còn có được sự ủng hộ của người thân, nuôi thêm chó hoặc mèo gì đó, bình dị mà ấm áp.
Cũng giống như KFC và khách sạn nhỏ đêm nay là để tiết kiệm ngân sách cho tương lai của chúng tôi.
Quà 520 tôi tặng em ấy một đôi giày mới, tôi thấy em nhấn thích bài viết về nó trên Weibo, biết em thích nên mới mua.
Còn em tặng tôi một chai nước hoa, lạ là tôi rất thích mùi hương ấy.
Trước đây tôi từng thử qua vài loại nước hoa nhưng chưa hài lòng loại nào, đa phần là miễn cưỡng xài tạm.
Bé nói nhiều thật sự rất hiểu tôi, hơn nữa mấu chốt là vì em ấy thực sự rất biết thưởng thức.
Sau khi tôi đưa em ấy về trường thì đi về, lên xe thì phát hiện trong hộp quà có kèm một tấm thiệp in mã QR, quét mã xong thì hiện lên một thứ có vẻ là một thiệp chúc mừng âm thanh.
Sau khi đeo tai nghe, giọng nói dịu dàng của bé nói nhiều vang lên.
“Anh à, em thật sự rất may mắn khi gặp được anh. Em rất yêu rất yêu anh, hi vọng có thể cùng anh đón 520 cả đời. Anh à, em yêu anh. Hi vọng anh cũng có thể luôn yêu em.”
Ngốc nghếch, đương nhiên anh vẫn sẽ mãi mãi yêu em.
aaaaaa ghen tị voãi, cẩu độc thân như tôi chỉ biết ước sau này có người yêu lãng mạn như ẻm 🙁