Bản Năng Si Mê - Phiên ngoại 3
Phiên ngoại 3: Hôn lễ
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu là người nghĩ cái gì liền làm ngay cái đó, hiệu suất cực cao, không lề mề chậm chạp chút nào.
Cậu bình tĩnh nói với Kiều nữ sĩ trên giường bệnh: “Mẹ, bọn con đi đăng kí kết hôn đây, làm xong là về ngay, nhanh thôi.”
Kiều Uyển Dung: “Ờ ờ được… Hả? !”
Kiều Uyển Dung nhất thời nói lắp: “Cũng cũng cũng cũng không cần nhanh như vậy.”
Lạc Ngu: “Dù sao cũng đã quyết định sống với nhau cả đời từ lâu rồi, đăng kí lúc nào mà chả được. Bọn con đi trước nhé, nếu mẹ thấy khó chịu ở đâu thì lập tức gọi điện cho bọn con ngay, bọn con đi sớm về sớm.”
Trì Mục: “Ừm, nếu cô thấy khó chịu thì phải gọi y tá nhé.”
Kiều Uyển Dung: “Mẹ khó chịu gì nữa chứ! Hiện tại tinh thần mẹ khỏe gấp bội! Thậm chí còn có thể nhảy một điệu múa quảng trường!”
Lạc Ngu: “Mẹ cứ nằm yên ở đó đi.”
Thế là Lạc Ngu và Trì Mục đi đăng ký kết hôn trong vẻ mặt biến ảo thất thường của Kiều Uyển Dung.
Lúc cầm được quyển sổ đỏ mới ra lò, Lạc Ngu chạm vào bức ảnh, cũng có một loại cảm giác không chân thực.
Thì ra cái cảm giác đột nhiên trở thành người đã kết hôn này cũng không tệ lắm.
Lạc phu nhân vừa nhậm chức liền kéo Lạc Ngu đến một nơi, khiến cho Lạc Ngu có phần vẫn không hiểu ra làm sao.
Lạc Ngu: “Đi đâu thế?”
Trì Mục: “Mua nhẫn.”
Trì Mục đã đặt xong nhẫn từ trước đó, chẳng qua cứ luôn chờ cơ hội tặng đi. Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, nhẫn vẫn để ở nhà phía bên kia nhưng Trì Mục không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây, hắn muốn Lạc Ngu đeo nhẫn ngay và luôn.
Có tiền là có thể muốn gì làm nấy, ví dụ như lúc này, muốn chọn nhẫn nào thì chọn.
Lạc Ngu chọn một cặp nhẫn đôi mà cậu khá thích, đeo lên cho Trì Mục.
Trì Mục nắm tay cậu, cũng đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho sự ràng buộc của tình yêu vào tay cậu.
Lạc Ngu chụp sổ đỏ và đôi bàn tay đan vào nhau, đăng lên vòng bạn bè.
[Đã kết hôn.]
Vài phút sau, điện thoại của Lạc Ngu vang lên.
Đinh Duệ Tư: “Đờ mờ đờ mờ đờ mờ! Không phải chứ, sao các cậu tốc độ thế? Sao chẳng báo trước gì hết vậy? Nói kết hôn là kết hôn luôn à?”
Lạc Ngu: “Chẳng lẽ tớ làm nóng chưa đủ lâu hả?”
Nhắc đến mối tình này, bọn họ cũng đã yêu đương được năm năm rồi, không phải kết hôn là chuyện bình thường ư?
Đinh Duệ Tư: “Tớ sốc vl, nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng chẳng có gì phải sốc cả, mừng tân hôn nhá! Bao giờ tổ chức hôn lễ? Ở đâu? Mấy mâm? Cháu nó là trai hay gái? Có phải sinh đôi không?”
Sau khi Đinh Duệ Tư phản ứng lại thì mừng như điên, hỏi tằng tằng như pháo nổ.
Lạc Ngu: “Chỉ nhanh mồm là giỏi, mời cậu làm người chủ trì hôn lễ, thế nào?”
Đinh Duệ Tư: “Được chứ, cơ mà thu phí nhé.”
Lạc Ngu: “Mơ đẹp ha.”
Đinh Duệ Tư: “Hì hì, nhưng mà khi nào các cậu tổ chức hôn lễ thế?”
Lạc Ngu: “Có lẽ phải đợi thêm đã.”
Đinh Duệ Tư: “Hả? Tại sao vậy?”
Ý cười trên mặt Lạc Ngu nhạt bớt: “Cần giải quyết một số việc trước đã.”
Ví dụ như ba mẹ của Trì Mục.
Mấy năm nay nhà Trì Mục không sống yên ổn, cảm nhận của Lạc Ngu đối với họ rất không tốt.
Để mau chóng trả sạch ơn dưỡng dục nên Trì Mục làm việc trong công ty gia đình suốt, cũng không ngừng bận rộn sự nghiệp của mình, đồng thời còn muốn gánh vác việc học.
Ba Trì Mục có một đối tác Omega lẳng lơ, xưa nay chỉ thích Alpha đẹp trai. Ba Trì không đàm phán được chuyện hợp tác kia, bèn bảo Trì Mục đi ăn cơm uống rượu với đối phương.
Trên thương trường cũng có quy tắc ngầm, Omega nọ tỏ vẻ rất có hứng thú với Trì Mục, chỉ cần hắn ngủ với y thì chuyện làm ăn hoàn toàn dễ dàng thương lượng.
Trì Mục đương nhiên không đồng ý, lạnh mặt bỏ đi.
Ba Trì biết Trì Mục có người yêu, hơn nữa còn là đối tượng phù hợp hoàn toàn, thế mà vẫn chỉ thị bảo Trì Mục đi, đã vậy còn nói rằng đây chỉ là một cuộc diễm ngộ, còn có lợi, việc vui như vậy hà cớ gì không làm.
Tất nhiên Trì Mục không cho ông thể diện, sau khi Lạc Ngu biết chuyện này thực sự vừa tức vừa ghê tởm.
Ba Trì coi Trì Mục là gì vậy?
Một công cụ vơ vét của cải sao?
Hắn rõ ràng là một người độc lập, sống sờ sờ, có suy nghĩ của mình.
Mặc dù sinh ra hắn, nhưng hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ, theo như Kiều nữ sĩ nói, người như vậy căn bản không xứng làm cha mẹ.
Họ đưa đứa trẻ đến thế giới này nhưng lại không cho nó một tí tình thương nào, thậm chí còn ngược đãi đay nghiến nó, chỉ vẻn vẹn coi đứa trẻ trở thành một công cụ, cha mẹ như vậy có tư cách gì được con cái tôn kính?
Lạc Ngu không hề vội mấy chuyện kết hôn này, cậu có thể đợi Trì Mục cởi bỏ hết mọi ràng buộc, sau đó hạnh phúc làm đám cưới.
Sau khi Đinh Duệ Tư cúp máy, điện thoại của Dư Hiểu Song lại chen vào.
Dư Hiểu Song: “Anh ơi anh ơi anh ơi! Khi nào tổ chức đám cưới cho em làm phù dâu nháaaaaa!”
Lạc Ngu: “Để xem đã, đợi bọn anh bàn bạc xong rồi nói sau, em chạy không thoát phần kẹo mừng này đâu.”
Ngoài người thân bạn bè trước đây, bạn thân đại học cũng lũ lượt gửi tin nhắn, chưa biết nói gì chứ cứ gửi ba dấu chấm than mở đầu trước.
Nhiều người hỏi hôn lễ tổ chức khi nào, Lạc Ngu bàn bạc với Trì Mục một chút.
Trì Mục: “Hai tháng nữa.”
Lạc Ngu: “Nhanh vậy á?”
Trì Mục: “Anh đã chuẩn bị quá lâu, đã đủ rồi.”
Trì Mục nắm chặt tay Lạc Ngu, cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau.
Hắn đã chuẩn bị cho ngày này rất rất lâu, từ trung học cơ sở, đến nghiên cứu sinh năm nhất, chưa từng buông lỏng, đợi chờ ngày trả sạch rốt ráo nợ nần.
Kiều Uyển Dung vốn muốn xuất viện vào ngày hôm sau, nói mình không có vấn đề gì quá to tát, để Lạc Ngu và Trì Mục quay lại trường học sớm một chút. Lạc Ngu nhìn đầu bà quấn băng gạc, dùng ánh mắt uy hiếp bà nằm trở lại.
Kiều nữ sĩ không thể mau chóng xuất viện được, chính bà cũng đang miễn cưỡng chống đỡ. Sau đó bà cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng bệnh trong viện, nhưng bảo Lạc Ngu chuyển bà từ phòng đơn sang phòng thường.
Nguyên nhân là một mình nằm trong phòng cô đơn quá, không có ai nói chuyện. Thêm cả đang có chuyện vui nên tinh thần sảng khoái, hận không thể báo cho thiên hạ biết con trai bà đã kết hôn.
Có tinh thần hăng hái như vậy, Kiều Uyển Dung hồi phục rất nhanh.
Ngày hôm sau Lạc Ngu đã giục Trì Mục quay về làm việc của hắn, cậu thì ở bên này trông coi năm ngày mới trở lại tiếp tục lên lớp. Lúc sắp đi còn dặn dò Kiều nữ sĩ chớ quên múa quảng trường tăng cường sức khỏe.
Kiều nữ sĩ khoát tay, tỏ ý mình đã biết.
Cuộc sống hôn nhân thực sự không khác mấy so với trước đây, Lạc Ngu vẫn tiếp tục theo giáo viên hướng dẫn vùi đầu trong phòng thí nghiệm viết tiếp luận văn báo cáo. Trì Mục thì vì muốn xây dựng quan hệ nên càng bận rộn hơn trước.
Thỉnh thoảng Lạc Ngu sẽ đợi hắn đến đêm khuya, sau đó phóng ra tin tức tố của mình, để Trì Mục có thể ngủ một giấc ngon sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Tình yêu đích thực không cần phải ngày nào cũng dính lấy nhau, dù bọn họ bận rộn với cuộc sống riêng của mình thì vẫn biết bọn họ yêu thương lẫn nhau.
Ngày Trì Mục đi nói chuyện với gia đình, cả nhà họ Trì chấn động.
Ba mẹ Trì Mục gần như không thể tin nổi, không tin những gì họ nghe được, ba Trì đạp bàn tức giận quát ‘bất hiếu!’.
Trì Hàm Triêu ở bên cạnh khiếp sợ bất an, muốn chạm vào góc áo của Trì Mục, nhưng lại bị Trì Mục né tránh.
Trì Mục: “Đây là các loại hóa đơn, mỗi khoản đều ở trong này, tôi trả luôn cả gốc lẫn lãi, từ nay về sau có thể đoạn tuyệt hoàn toàn.”
Trì Mục thậm chí cũng không lo lắng vấn đề cổ phần công ty, hắn căn bản không hề có.
Ba Trì hết sức giận dữ: “Thằng khốn nạn, mày cho rằng ân dưỡng dục, huyết thống tình thân có thể tính bằng tiền hả? Đồ đại nghịch bất đạo!”
Trì Mục nhướng mày: “Tình thân? Giữa chúng ta có thứ đó à?”
Mẹ Trì: “Tốt xấu gì mày cũng là tao mang thai mười tháng đẻ ra. Vì đẻ mày tao đã mất biết bao nhiêu là máu, mày cho rằng những thứ này có thể trả sạch bằng tiền à? Cho mày ăn cho mày mặc, mày có biết cuộc sống thế này có bao nhiêu kẻ cầu còn không được không?”
Trì Mục vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu có thể, tôi thà rằng không được bà sinh ra.”
Sự tổn thương mà thời thơ ấu mang lại cho Trì Mục chắc chắn rất lớn, hắn không cảm nhận được tình yêu từ thế giới này, thậm chí cho rằng thế giới này vốn như vậy, nhưng những người khác lại không như thế.
Thuở nhỏ có một khoảng thời gian rất dài Trì Mục luôn tự ti. Ba mẹ sẽ không khen ngợi hắn, bảo mẫu sẽ không tán thưởng hắn, trẻ con xung quanh cũng không muốn chơi với hắn. Thế giới như một căn phòng bê tông, vừa âm u lạnh lẽo vừa tăm tối.
Mãi đến khi có một đứa bé khác liên tục khiêu khích hắn, nó hừng hực sức sống, như con thú con hoang dã. Đến gần bên cạnh nó có lẽ sẽ bị bỏng bởi ánh sáng rực rỡ của nó.
Đó là lần đầu tiên Trì Mục đánh nhau, đứa trẻ kia không đánh lại hắn, lúc bị phụ huynh lôi đi còn chưa chịu thua.
“Coi như mày lợi hại, nhưng mà hãy đợi đấy, ngày mai Lạc Ngu tao sẽ đánh bại mày!”
Trì Mục nghĩ, đó hẳn là câu khẳng định đầu tiên nhận được kể từ khi hắn có ý thức đến nay.
Có lẽ định mệnh luôn diệu kì vậy đấy. Trì Mục chưa bao giờ nghĩ bọn họ có thể gặp lại nhau, cũng chưa từng nghĩ có thể đi đến bách niên giai lão.
Hôm nay trước khi hắn đi Lạc Ngu còn động viên tinh thần cho hắn.
“… Đám ngu đó nói gì anh cũng đừng tức giận, cũng đừng lộ vẻ kích động. Anh cứ trưng ra hình tượng lạnh lùng hờ hững như trước đây, nhìn họ bất lực phẫn nộ điên cuồng là được.
Trì Mục nghĩ tới Lạc Ngu, bất giác cong môi.
Ba Trì: “Tao sẽ không đồng ý! Chỉ cần một ngày mày làm con của tao, cả đời này mày vẫn là con của tao!”
Trì Mục: “Tôi nói rồi, hôm nay tôi đến chỉ là thông báo cho ông, ông không có quyền thay đổi quyết định của tôi, ngài Trì ạ.”
Do quan hệ huyết thống nên không thể cắt đứt quan hệ cha con trên mặt pháp luật, không có bất cứ thủ tục pháp lý nào có thể chặt đứt quan hệ giữa họ, nhưng không sao cả, Trì Mục chỉ đến thông báo, vạch rõ ranh giới với đối phương thôi.
Trì Mục: “Từ nay về sau giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa. Có điều, Trì tiên sinh à, chừng nào hai vị đến tuổi nên an hưởng tuổi già nhưng tinh thần sa sút cần kiện tôi vì không chi trả phí phụng dưỡng, tôi sẽ làm tận nghĩa vụ đưa các người vào viện dưỡng lão, chỉ vậy mà thôi.”
Mẹ Trì cầm bình hoa bên cạnh lên, đập về phía Trì Mục: “Thế thì như mày mong muốn, cút ra ngoài! Ra rồi mày đừng mơ quay lại! Mày sẽ không được chia gia sản dù chỉ một xu!”
Trì Mục: “Khỏi cần.”
Mẹ Trì: “Cút!”
Bình hoa vỡ nát bên chân Trì Mục, giống như mối quan hệ ruột thịt bao nhiêu năm qua của họ.
Trì Mục chẳng mảy may lưu luyến rời đi chỗ này, lúc ra khỏi cửa nhà, mặt tràn đầy vui sướng, cả người nhẹ nhõm.
Hôn lễ của Lạc Ngu và Trì Mục tổ chức ở Giang Tây.
Ba người bạn cùng phòng thời đại học được mời làm phù dâu phù rể, Lạc Ngu còn mời cả các anh chị cùng học nhiên cứu sinh có quan hệ tốt.
Mọi chi tiết hôn lễ đều do một tay Trì Mục quyết định, bởi vì Lạc Ngu thì sao cũng được.
Dù đã làm Omega nhiều năm nhưng bản chất Lạc Ngu vẫn là người lười chẳng buồn để ý tiểu tiết. Dẫu sao mấy chuyện này thì Trì Mục chu đáo hơn cậu nhiều, đương nhiên cậu nguyện ý giao hết thảy cho đối phương làm, đỡ lo đỡ tốn công còn vui mừng hớn hở.
Thiệp mời cũng gửi cho cô chủ nhiệm và các bạn học cũ thời cấp 3, hôn lễ dự kiến vào ngày 20 tháng 5.
Hôm ấy Đinh Duệ Tư diện vest thẳng thớm, cố ý tạo hình đẹp trai, bởi vì cậu ta là Alpha nên đứng bên đằng Trì Mục.
Trước khi bắt đầu, cậu ta còn đặc biệt trao đổi với chú rể Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư: “Ngu ca, bàn bạc cái nào. Lát nữa khi ném hoa cưới, cậu có thể ném chuẩn một chút không? Chuẩn xác như lúc cậu ném bóng rổ ấy, đập vào người tớ nhá, cảm ơn.”
Đúng vậy, mấy năm qua, bạn học Đinh Duệ Tư cứ rêu rao muốn yêu đương suốt vẫn là chó độc thân.
Không phải hồi đại học hắn không yêu đương, có hẹn hò ba lần, nhưng mỗi lần đều không bền lâu, rồi lại chia tay.
Đinh Duệ Tư cũng khó hiểu, cậu ta cũng không làm tra nam, bị phát thẻ người tốt đã đành, thế mà còn bị cắm sừng.
Lạc Ngu chỉ vào mình: “Tớ còn phải làm hành động ném hoa cưới ẻo lả vậy nữa á?”
Đinh Duệ Tư: “Ngu ca, đây gọi là chuyền bó đuốc hạnh phúc đấyyyy!”
Lạc Ngu đang được nhà tạo mẫu tạo kiểu tóc, tiếp tục tán dóc với Đinh Duệ Tư: “Rồi rồi, nhớ rồi nhớ rồi, nhưng dạo này cậu thế nào, không phải từ chức rồi à? Hiện tại tìm được việc chưa?”
Đinh Duệ Tư: “Tìm được rồi, trước mắt cứ làm giáo viên tiếng Anh hai năm đã.”
Lạc Ngu trêu chọc cậu ta: “Ba cậu chịu cho à? Chả phải ông ấy luôn hy vọng cậu thực hiện lý tưởng hoài bão lớn lao à? Còn mong cậu làm phiên dịch viên đấy.”
Đinh Duệ Tư: “Ba tớ đã già rồi, đánh không nổi nữa. Ổng cũng không quản được tớ đâu, khỏi ương ngạnh với tớ, dù sao người khó chịu cũng chỉ có ông ấy.”
Lạc Ngu: “Ờ, bản thân cậu vui vẻ là được. Ê, thế mà cậu sắp đi gõ đầu học trò thật rồi đấy, nghĩ thôi đã thấy khủng bố.”
Ai mà ngờ được điều này cơ chứ, Đinh Duệ Tư cà lơ phất phơ cũng sắp làm thầy giáo đấy.
Giống như Lạc Ngu chưa từng nghĩ, mình vậy mà sẽ học kho Vật lý, còn một mực học lên nghiên cứu sinh.
Sau khi hôn lễ diễn ra, Lạc Ngu thực sự không nhớ rõ cụ thể ngày hôm đó đã làm những gì.
Cậu chỉ nhớ thảm đỏ, hoa tươi, nhạc dương cầm, đám đông tươi cười vui vẻ, còn cả Trì Mục ngày hôm đó nữa.
Kiều nữ sĩ mặc váy xinh đẹp, đoan trang hiền hậu.
Vì ba cậu đã mất, cho nên người cậu khoác tay là cô Lạc Phượng Hòa.
Trì Mục hôm đó cũng cực kỳ đẹp trai, Lạc Ngu nghĩ, đối với khuôn mặt sớm chiều bên nhau kia, có lẽ nhìn thế nào cũng thấy quen rồi nhưng Trì Mục hôm đó vẫn cho cậu cảm giác khác lạ.
Không thể nói rõ được, nói chung chính là tim hơi loạn nhịp.
Thậm chí còn xốn xang xao xuyến hơn cả nhảy bungee và đua xe.
Trì Mục mặc một thân tây trang màu đen, trước ngực cài một bông hoa hồng đỏ, mặt mày anh tuấn như tranh thủy mặc, đôi mắt sâu thẳm.
Đến lúc nói lời tuyên thệ, Lạc Ngu đã sẵn sàng, chuẩn bị nghe thấy “Dù nghèo khổ hay giàu sang”, ba từ “Tôi đồng ý” lặp đi lặp lại trong đầu cậu rất nhiều lần, nhưng không ngờ người nói lại là Trì Mục.
Hắn đứng đối diện với cậu, khoảng cách gần kề, cậu đắm chìm vao đôi mắt hắn, như vô số ngày đêm đã qua.
Nơi ấy sâu thẳm mênh mông, đôi khi Lạc Ngu cũng không hiểu trong đó chứa gì nhưng lúc này đây cậu thấy rõ sự thâm tình trong đôi mắt kia.
Cậu nhớ đến bài thơ ghen tị mà Đinh Duệ Tư đã từng đọc, thích một người dù không nói ra, tình yêu cũng sẽ hiện lên qua đôi mắt.
“Lạc Ngu, anh luôn tin rằng em là món quà tuyệt vời nhất mà số phận ban tặng cho anh. Anh mong cả cuộc đời sau này mọi thứ của em đều liên quan đến anh, mọi thứ của anh đều gắn bó với em, bất kết sinh lão bệnh tử.” Có vẻ như Trì Mục hơi căng thẳng, giọng khàn khàn, “Em bằng lòng lấy anh không?”
Ánh mắt của người thân bạn bè ngồi bên dưới đổ dồn về phía Lạc Ngu, chờ đợi phản ứng của cậu.
“Lời nói này của anh nghe sến thật đấy,” Lạc Ngu cong môi, “Nhưng em vô cùng nguyện ý.”
Cậu giữ gáy Trì Mục, chủ động hôn lên.
Tiếng hoan hô ầm ĩ bên dưới che đi tiếng than nhẹ của Trì Mục, hắn làm sâu thêm nụ hôn này, sau khi kết thúc thì ôm Lạc Ngu vào lòng.
Kiều nữ sĩ nhìn bọn họ, mỉm cười lau nước mắt.
“Thực ra vẫn còn lời sến hơn nhưng cuống quá nên muốn nói nhanh gọn một chút.” Trì Mục nói bên tai Lạc Ngu, vẻ mặt hạnh phúc, “Không gì có thể thay thế anh, đời này chân thành yêu em.”
Hắn lưu lại dấu vết mờ mờ trên dái tai của Lạc Ngu, đóng lên con dấu độc quyền của mình.