Bản Năng Si Mê - Chương 15
Chương 15: Thế này rất hay, rất phù hợp
Chuyển ngữ: Bíu
Chỉnh sửa: Diên
Chân Lạc Ngu lảo đảo, suýt chút nữa ngã trên bậc thang.
Lạc Ngu: “Đùa gì vậy?”
Sao lại giống Trì Mục?
Đinh Duệ Tư: “Trì Mục làm tớ có cảm giác như một tên trộm âm hiểm vậy, kiểu làm chuyện xấu nhưng lại nói mình không làm ấy.”
Lạc Ngu: “Nào đến mức đấy?”
Trì Mục âm hiểm à, đâu có, đây chẳng lẽ không phải cơ trí sao?
Đinh Duệ Tư: “Nào đến? Ngu ca, tớ thấy cậu thay đổi thiệt rồi. Ngày trước rõ là cậu mắng tên đó hăng nhất!”
Lạc Ngu nhướn mày: “Có à? Sao tớ không nhớ nhỉ? Con người tớ chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác.”
Đinh Duệ Tư: “Đúng, cậu toàn mắng trước mặt.”
Lạc Ngu ho nhẹ, phất tay tỏ vẻ không cần nhắc lại chuyện cũ.
Đi lên một tầng nữa là lớp của Lạc Ngu.
Lúc Lạc Ngu ngồi vào chỗ của mình vẫn còn cảm thấy ghê tởm.
Không biết là do tin tức tố còn sót lại của Thịnh Kiền hay do cú đấm vào bụng mà nãy nói chuyện với Đinh Duệ Tư thì không cảm thấy gì, giờ ngồi xuống cậu lại thấy dạ dày cuồn cuộn, buồn nôn choáng váng.
Lạc Ngu vừa ngồi xuống, Trì Mục và Thang Nguyệt giẫm lên tiếng chuông vào tiết bước vào lớp.
Trì Mục vừa vào lớp đã nhận ra Lạc Ngu khang khác, trên người cậu có mùi của Alpha khác.
Tuy rằng đã tán đi gần hết, người xung quanh không thể ngửi thấy nhưng đối với Trì Mục thì mùi đó vô cùng rõ ràng, không thể bỏ qua.
Dẫu chỉ có một xíu mùi của người khác mỏng manh bám trên người Lạc Ngu thì bản năng của Trì Mục vẫn sẽ nhạy bén nhận ra rồi thúc giục hắn thả tin tức tố của mình ra phủi bay thứ mùi kia cho đến khi cơ thể Lạc Ngu tràn ngập mùi của hắn mới ngừng.
Trì Mục đè nén những suy nghĩ bản năng xuất hiện trong lòng, mặt bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình.
Hương bạc hà theo ngọn gió chợt đến gần làm dịu đi chút khó chịu của Lạc Ngu, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn bám chặt từ dạ dày đến cổ họng hẵng còn, Lạc Ngu chống tay lên bàn quay mặt vào tường nhíu chặt mày.
Lạc Ngu mới trở thành Omega không lâu, chưa học kiến thức chung về sinh lý Omega, chưa đọc Sổ tay biết tất của Omega nên không biết Omega sẽ tổn thương tinh thần như thế nào khi bị tin tức tố của Alpha tấn công.
Nếu bị Thịnh Kiền công kích kiểu này, Omega bình thường đã sớm hôn mê, thậm chí có thể báo cảnh sát.
Lạc Ngu cố chịu đựng sự khó chịu trong người, lấy bài tập Tiếng Anh còn chưa làm xong ra, vừa xem từ đơn đầu tiên đã không nhịn được cúi đầu nôn khan.
Đinh Duệ Tư kinh hãi: “Ngu ca, sức sát thương của bài tập tiếng Anh đối với cậu đã mạnh đến mức vừa nhìn đã nôn rồi à?”
Lạc Ngu xoa xoa bụng, chẳng buồn để ý tới Đinh Duệ Tư.
Trì Mục đang định nói gì thì bỗng nhiên cửa phòng học bị gõ vài cái.
Chủ nhiệm lớp đứng ở cửa nhìn Lạc Ngu: “Lạc Ngu, ra đây một chút.”
Lạc Ngu nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, cậu chờ Trì Mục nhường đường xong lập tức đi thẳng ra ngoài.
Cậu đi theo giáo viên đến văn phòng, thầy chủ nhiệm giáo dục và Thịnh Kiền quả nhiên đã đợi ở đó.
Chủ nhiệm lớp đứng một bên không nói gì, chủ nhiệm giáo dục mở lời trước.
“Tại sao tối nay lại đánh nhau?”
Thầy chủ nhiệm giáo dục là một Alpha họ Vương cao mét chín, vẻ mặt nghiêm nghị, lúc nghiêm túc tra hỏi vẫn rất đáng sợ.
“Thưa thầy, em không đánh nhau.”
Lạc Ngu đút hai tay vào túi quần, bình tĩnh đối mặt với thầy Vương.
“Tối nay em xuống lầu đi trả sách cùng Đinh Duệ Tư. Trong lúc Đinh Duệ Tư trả sách thì em đi vệ sinh, thế nhưng không biết bạn Thịnh Kiền bị gì mà ngang nhiên phóng tin tức tố khiêu khích em. Em nhớ rất kỹ những lời dạy lúc trước của thầy, rút kinh nghiệm xương máu nên đã biết sửa sai, đi vệ sinh xong thì lập tức ra khỏi nhà vệ sinh, tuyệt đối không hề ra tay.”
Biểu hiện của Lạc Ngu vô cùng nghiêm túc, đã vậy còn nhấn mạnh cụm “kinh nghiệm xương máu” khiến thầy chủ nhiệm bắt đầu thấy đau đầu.
Thịnh Kiền mở to mắt: “Lạc Ngu, con mẹ mày…”
Thầy chủ nhiệm ném cho một ánh mắt hình dao: “Mẹ mẹ cái gì, em muốn thầy mời mẹ em đến hả?”
Thịnh Kiền vội lắc đầu: “Không phải ạ, thầy ơi, Lạc Ngu đang nói dối. Thầy nhìn vết thương trên mặt em đi, chính là Lạc Ngu đã đánh em, em còn trả lại cậu ta vài cái đạp!”
Lạc Ngu không đồng ý nhìn Thịnh Kiền, gã vừa nói xong là cậu bật lại ngay: “Lúc tôi đi vào cậu đã như vậy rồi. Thịnh Kiền à, cậu không thể như vậy được. Cậu đánh nhau với người khác thì cứ đánh, cho dù chúng ta có xích mích cũng không thể vu oan cho tôi như vậy được.”
Thịnh Kiền tức giận: “Lạc Ngu, mày là loại dám làm không dám nhận, rõ ràng chính là mày đánh!”
Lạc Ngu: “Cậu có bằng chứng gì chứng minh là tôi đánh cậu không?”
Thịnh Kiền: “Tao còn không biết ai đã đánh tao chắc?”
Vẻ mặt Lạc Ngu tán thưởng: “Cái đấy làm sao mà tôi biết được. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người kia giỏi thật đấy, ai mà đánh hay thế này không biết.”
Chủ nhiệm lớp Lạc Ngu: “Lạc Ngu…”
Lạc Ngu thu lại ý cười, vẻ mặt tràn đầy chân thành: “Cô ơi, không phải em đâu, em nói thật. Em vừa mới đi WC, thầy Vương, lúc ở WC thầy không ngửi thấy mùi tin tức tố của Alpha thứ hai đúng không? Em chả thèm đánh nhau với cậu ta.”
Thầy Vương suy nghĩ: “Đúng là không ngửi thấy.”
Thịnh Kiền bừng tỉnh đại ngộ, lòng thầm mắng Lạc Ngu giở trò sau lưng, ngay từ đầu đã tính kế gã.
Lúc này Thịnh Kiền hoàn toàn quên rằng nếu không phải gã khiêu khích trước thì còn khuya Lạc Ngu mới đánh gã.
Thầy chủ nhiệm: “Thịnh Kiền, tên nhóc nhà em còn bắt đầu chơi trò vu oan rồi hả?”
Thịnh Kiền biện hộ: “Thầy ơi, em không dám!”
Thầy chủ nhiệm: “Thế chẳng lẽ người ta rảnh rỗi chạy xuống tận hai tầng để đánh nhau với em à? Em cho thầy một lý do xem?!”
Thịnh Kiền sờ sờ mũi, nếu ăn ngay nói thật thì phần lớn là trách nhiệm của hắn. Giải quyết chuyện đánh nhau xong, kiểu gì chủ nhiệm lớp cũng sẽ gọi phụ huynh. Tuy nhiên, nếu dựa theo điều Lạc Ngu nói thì bọn họ không hề đánh nhau.
Thịnh Kiền nói: “Thưa thầy, là em sai, em chỉ muốn đùa với Lạc Ngu chút thôi ạ.”
Lạc Ngu kinh ngạc nhìn Thịnh Kiền, không ngờ gã còn đem theo đầu óc ra ngoài.
Thầy chủ nhiệm lớn tiếng: “Có trò đùa như vậy hả? Chưa kể chuyện phóng tin tức tố ở WC, nếu để học sinh Omega ngửi thấy thì sao? Trường đã nghiêm cấm hành vi này, em về viết bản kiểm điểm cho thầy, thứ hai phạt đứng trước cờ, nhận sai thì phải có thái độ của nhận sai!”
Thịnh Kiền oán hận liếc Lạc Ngu một cái, Lạc Ngu ngoài cười trong không cười nhìn lại gã.
Lạc Ngu nhìn như bình tĩnh, thực ra trong lòng đã ân cần thăm hỏi Thịnh Kiền một lượt, hận không thể đánh gã thêm một trận.
Cho mày thả tin tức tố này, mẹ nó còn khó ngửi muốn chết!
Lạc Ngu sắp nôn tới nơi.
Sau khi chủ nhiệm giáo dục dạy bảo Thinh Kiền xong mới hòa hoãn sắc mặt nhìn Lạc Ngu và cô chủ nhiệm lớp cậu.
“Được rồi, cô Quách đưa học trò về lớp đi, tôi còn có chuyện muốn nói với em này.”
Cô Quách gật đầu dẫn Lạc Ngu ra khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm lớp: “Không đánh nhau thật à?”
Lạc Ngu chớp chớp mắt: “Cô ơi, em đã quyết định sẽ giữ gìn tiền lương của cô thật tốt rồi mà.”
Chủ nhiệm lớp cười khẽ: “Chỉ giỏi nói suông, em mà ngoan thật thì cô phải đi thắp hương tạ ơn Bồ Tát thôi.”
Hành lang hơi tối nên chủ nhiệm lớp không nhìn thấy sắc mặt Lạc Ngu tái nhợt hơn bình thường.
Lạc Ngu ngồi vào chỗ, nắm tay để trên môi, kìm nén ý muốn nôn ra.
Một bàn tay lành lạnh chạm vào bàn tay đang buông thõng bên cạnh của cậu. Lạc Ngu suýt thì nhảy dựng, cậu quay đầu nhìn Trì Mục, trên mặt toàn là dấu chấm hỏi.
Trì Mục: “Cậu không thoải mái hả?”
Hoa liên kiều nhỏ ủ rũ ỉu xìu, trông có vẻ buồn bã.
Lạc Ngu: “Không sao.”
Khi Lạc Ngu quay mặt lại thì Trì Mục mới phát hiện ra sắc mặt cậu xấu đến mức nào: đôi môi cũng hơi tái nhợt, đôi mắt bình thường mang theo ánh sáng giờ phút này cũng hơi ảm đạm, lộ ra khí tức suy yếu.
Trì Mục cau mày: “Nhìn qua thì không giống thế. Mới nãy cô gọi cậu đi làm gì vậy?”
Lạc Ngu: “Bởi vì một tên ngốc.”
Lạc Ngu muốn thoát khỏi tay của Trì Mục nhưng thấy nắm tay như vậy có vẻ không khó chịu bèn mặc Trì Mục nắm.
Hơn nữa bàn tay của Trì Mục có vẻ to hơn cậu, lòng bàn tay ôm trọn mu bàn tay cậu, ngón cái cậu chạm vào ngón cái của Trì Mục.
Trì Mục đổi hướng hỏi: “Thế giờ nghỉ lao mới rồi cậu đi đâu? Có mùi của Alpha khác trên người cậu.”
Lạc Ngu: “Là tên ngu ngốc kia dùng tin tức tố khiêu khích tôi, hại tôi hiện tại hơi buồn nôn.”
Sắc mặt Trì Mục khẽ biến, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại.
Bị Alpha dùng tin tức tố tấn công lại không thèm nói cho hắn biết mà còn tự mình chịu đựng. Nếu hắn không hỏi thì có lẽ Lạc Ngu sẽ không bao giờ nói cho hắn biết, tự mình khó chịu cả đêm.
Trì Mục: “Đi theo tôi.”
Lạc Ngu: ?
Lạc Ngu còn chưa kịp phản ứng đã thấy Trì Mục đứng dậy đi lên bục giảng thấp giọng trao đổi cùng giáo viên, giáo viên ngẩng đầu nhìn hắn rồi gật gật đầu.
Lạc Ngu ngơ ngác bước theo, ra tới cửa thì bị Trì Mục kéo đi.
Lạc Ngu thấp giọng hỏi: “Đi đâu?”
Trì Mục mở cửa một phòng học trống, dùng hành động nói cho Lạc Ngu biết họ sẽ đi đâu.
Lạc Ngu bị kéo vào cửa, ngay cả đèn cũng chưa bật đã bị Trì Mục ép vào tường.
Lạc Ngu: ???
Gọi cậu ra để đùa giỡn lưu manh?
Lạc Ngu: “Thế này hình như không hay lắm đâu.”
Trì Mục gỡ miếng dán sau gáy ra, giải phóng tin tức tố: “Gì cơ?”
Mùi bạc hà thơm mát ùn ùn kéo đến, bao phủ từng tấc da thịt.
Loại cảm giác khó chịu kia đột nhiên giảm đi rất nhiều, thay vào đó là cảm giác ấm áp dào dạt và an tâm thoải mái.
Lạc Ngu hút: “Thế này rất hay, rất phù hợp.”
Trì Mục: “Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”
Lạc Ngu dùng sức hít mạnh tin tức tố của Trì Mục, phân thân ra chú ý tới hắn: “Nói cái gì?”
Trì Mục: “Bị tin tức tố của Alpha tấn công.”
Lạc Ngu thản nhiên đáp lại: “Ấy thì có gì hay mà nói. Đánh một trận còn phải nói riêng với cậu một tiếng làm chi, tôi đánh hắn lăn ra đất đấy.”
Trì Mục: “… Cậu quên hiện tại cậu là một Omega à?”
Lạc Ngu kiên nhẫn giải thích: “Tôi không quên, không phải tôi không phóng tin tức tố đó à? Hơn nữa Omega thì làm sao, cậu thử không dùng tin tức tố đánh với tôi một trận xem, chưa biết ai thắng ai thua đâu.”
Trì Mục kiên nhẫn giải thích: “Omega bị tin tức tố của Alpha tấn công sẽ xuất hiện phản ứng không tốt về cả sinh lý và tâm lý, một số còn có thể xuất hiện tổn thương không thể hồi phục, chỉ có sự trấn an của bạn đời mới có thể chậm rãi xoa dịu.”
Lạc Ngu kinh ngạc: “Nghiêm trọng thế cơ á?”
Cậu chỉ cảm thấy hơi buồn nôn, chóng mặt mà thôi.
Trì Mục lạnh giọng: “Cho nên lần sau nhất định phải nói cho tôi biết.”
Lạc Ngu không được tự nhiên tựa vào lòng Trì Mục, lầu bầu: “Tôi cũng là lần đầu làm Omega mà, không có kinh nghiệm. Tôi nhớ kỹ rồi, lần sau chắc chắn sẽ nói với cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Trì: Cần bạn đời an ủi.
Tiểu Ngu: Anh em tốt, lần sau nhất định sẽ nói cho cậu biết!