Bản Năng Si Mê - Chương 10
Chương 10: Anh ơi cứu em
Chuyển ngữ: Hie
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu không dẫn Trì Mục ra cổng trường, không nghĩ cũng biết giờ này trường đã đóng cửa từ cái đời nào rồi, quyết định dẫn Trì Mục đi trèo tường.
“Đi, thiếu gia, dắt cậu đi trèo tường.”
Lạc Ngu khoác vai Trì Mục, nhằm cửa phía đông mà đi.
Cách cửa đông không xa có một cây đại thụ, nghe nói là từ khi xây trường thì nó đã có ở đó rồi. Cổ thụ có linh, cho dù luôn có học sinh trèo cây nhảy ra ngoài nhưng hiệu trưởng cũng không chặt cây mà cho lắp camera giám sát.
Có điều camera cứ bị phá hư hoài, nhiều lần cảnh cáo cũng không ngăn được hành vi phá hỏng camera nên vì tiết kiệm tiền, hiệu trưởng dẹp nó luôn, chuyển qua thuê bảo vệ tuần tra. Khi Lạc Ngu nhập học thì hiệu trưởng đã đổi thành tuần tra rồi, sau mấy lần bị bắt đấu trí đấu dũng với bảo vệ thì Lạc Ngu đã nắm rõ quy luật hoạt động của họ.
Bây giờ là 10 giờ, khu nghỉ ngơi bên kia đã sớm khóa cửa, bảo vệ tuần tra cũng chỉ ngồi trong phòng bảo vệ, hoàn toàn không có gì nguy hiểm.
Lạc Ngu thuần thục trèo lên cây, dẫm lên cành cây rồi nhảy lên tường, xong xuôi đâu đó vươn tay về phía Trì Mục.
Dù biết Trì Mục chắc chắn không cần nhưng Lạc Ngu vẫn vô thức đưa tay ra.
Trì Mục không do dự mà nắm tay cậu, nhảy lên tường.
Bức tường này Lạc Ngu đã trèo vô số lần trong suốt hai năm qua, ổn định xong thì dùng sức nhảy xuống; lúc vỗ tay phủi bụi, Trì Mục đã đứng ngay bên cạnh.
Lạc Ngu đưa Trì Mục đi chợ đêm.
Trước đó không lâu chợ đêm đã được quy hoạch lại, toàn bộ được chuyển tới con đường phía tây thành phố. Mặt đường rộng rãi thoáng mát, hàng quán xếp thành hàng ngay ngắn, trông cũng rất sạch sẽ.
Nếu không sạch sẽ thì Lạc Ngu cũng không dám đưa Trì Mục tới, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên mời Trì Mục đi ăn, không thể quá xuề xòa.
Lạc Ngu luôn cảm thấy Trì Mục là người ở đẳng cấp cao, không thể bị hạ thấp. Trong mắt Lạc Ngu, Trì Mục là kiểu người thích hợp ngồi trong nhà hàng tây cao cấp xa hoa ưu nhã dùng bữa. Cậu gọi đối phương là thiếu gia không phải trào phúng mà chỉ là muốn trêu chọc hắn chút thôi. Dù sao Trì Mục từ nhỏ đã đi học ở nhà trẻ quý tộc, tiểu học quý tộc, cấp hai cũng là trường quý tộc, không biết vì sao khi lên cấp ba lại tới trường công lập Trung học số 1 Tây Giang.
Sự tò mò này chỉ quẩn quanh trong đầu Lạc Ngu chốc lát, tuy rằng các cụ vẫn bảo muốn biết phải hỏi nhưng hiện tại hình như chưa thân đến mức có thể hỏi.
Lạc Ngu tìm chỗ ngồi, bảo Trì Mục ngồi yên ở đó rồi chạy về phía gian hàng lấy đồ ăn.
“Cái này, cái này, cái này, mấy cái này đều rất ngon, lần nào tới chợ đêm tôi cũng ăn.”
Lạc Ngu đưa xiên thịt cho Trì Mục. Trì Mục vừa nhận lấy là cậu đã nóng lòng chờ không nổi mà ăn trước.
Trì Mục ăn rất tao nhã, tốc độ của Lạc Ngu gần như là gấp đôi hắn, phong cách cực kỳ cuồng dã, không đến hai phút đã lại chạy đi mua cái khác.
Trì Mục lấy khăn giấy lau miệng, nhìn người vừa ăn vừa nhìn chằm chằm quầy hàng cách đó không xa, nhếch môi cười.
Cũng chỉ có Lạc Ngu vô tâm vô tư mới có thể vừa trải qua chuyện như vậy mà vẫn sinh long hoạt hổ, hơn nữa giống như hoàn toàn không để trong lòng.
Đại đa số Omega đều mềm mại nhạy cảm và dễ đồng cảm, nhưng Lạc Ngu không giống vậy, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên đi như nào thì đi như thế, dường như lúc nào cũng bừng bừng sức sống.
Nhìn Lạc Ngu chạy chậm tới đưa tất cả đồ ăn mà cậu thấy ngon đặt xuống trước mặt mình, cho dù không đói bụng thì Trì Mục cũng cảm thấy muốn ăn.
Lạc Ngu mới vừa ăn xong con mực trên tay thì điện thoại trong túi bắt đầu rung điên cuồng.
Trên tay cậu còn dính nước sốt BBQ, đang tìm giấy lau thì thấy Trì Mục đưa khăn ướt qua, cậu vội vàng nhận lấy lau tay rồi cầm điện thoại lên.
“Ngu ca, Ngu ca cứu em, quảng trường nhỏ chỗ gần tiệm net Tinh Nguyệt, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a a a …”
Giọng nữ gào thét cùng với tiếng nhạc ầm ĩ từ điện thoại truyền ra, suýt thì tiễn bay Lạc Ngu luôn.
“Dư Hiểu Song, mày lại trốn đi net bị mẹ mày bắt được à?”
Lạc Ngu xoa xoa lỗ tai, bưng trà sữa trên bàn lên uống một ngụm.
Dư Hiểu Song tiếp tục rít gào: “Nói cho chuẩn vào, còn chưa có bắt được nha! Anh nhanh đến đây đánh lạc hướng cho em chạy đi!”
Lạc Ngu: “Dựa theo kinh nghiệm của anh, trong hai phút em gọi điện thoại này cũng đủ để bị bắt được rồi.”
Dư Hiểu Song: “Lần này tuyệt đối không bắt được! Em đang trà trộn vào đội ngũ nhảy quảng trường, chỉ cần em nhảy đủ tốt thì mẹ em sẽ không nhận ra!”
Lạc Ngu: “Em cũng giỏi gớm.”
Dư Hiểu Song: “Anh mau tới đi, mẹ em đứng đấy chắc là đang tìm em. Cứu! Mạng!”
Lạc Ngu: “Đến ngay đây.”
Lạc Ngu tắt điện thoại, hút mạnh một ngụm trà sữa, hai má phình phình, làm khóe môi Trì Mục bất giác lại cong lên.
“Em họ tôi đi net bị bắt được, tôi đi cứu em ấy, cậu có đi không?”
Tuy Lạc Ngu ngoài miệng hỏi vậy thôi nhưng trong lòng lại thấy Trì Mục hẳn là sẽ về nhà. Vì thế nên khi Trì Mục nói sẽ đi cùng, cậu hơi sững ra.
Trì Mục: “Không đi à?”
Lạc Ngu: “Đi!”
Tiệm net Tinh Nguyệt là một tiệm net nhỏ, Lạc Ngu hay tới chỗ đó, Dư Hiểu Song là do cậu đưa đến.
Vì chuyện giới tính nghịch đảo mà đã gần một tháng rồi Lạc Ngu không đi net.
Từ chợ đêm đến tiệm net Tinh Nguyệt chỉ mất năm phút đi bộ. Khi đến quảng trường nhỏ mà Dư Hiểu Song nói, Lạc Ngu liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô của mình.
Đối phương cực kì nổi bật giữa một đám Beta và Omega.
Lí do là cô của Lạc Ngu, Lạc Phượng Hòa nữ sĩ, là một Alpha cao 1m86, là ngọn núi sừng sững giữa một nhóm các dì đi nhảy quảng trường.
Bây giờ cô đang đứng ở bên rìa quảng trường, một tay cầm điếu thuốc, quét mắt tìm kiếm trong đám người.
Lạc Ngu nghĩ Dư Hiểu Song lần này đúng là có bản lĩnh, lâu vậy rồi mà vẫn chưa bị phát hiện. Cậu nhìn đám đông đang nhảy múa, phát hiện thật đúng là tìm không thấy Dư Hiểu Song trong khoảng thời gian ngắn.
Ánh đèn lờ mờ, âm thanh ồn ào khiêu khích lòng kiên nhẫn của con người.
Lúc Lạc Ngu đi qua, Lạc Phượng Hòa giương mắt nhìn nhìn, thở ra một vòng khói, trong có vẻ mệt mỏi.
Lạc Ngu kéo tay Trì Mục làm bộ như chuẩn bị đi net, nhìn thấy Lạc Phượng Hòa còn trưng ra vẻ kinh ngạc.
“Cô, sao cô lại ở đây?”
Trì Mục không nói chuyện, lẳng lặng xem Lạc Ngu diễn kịch.
“Dư Hiểu Song gọi cháu tới à?”
Lạc Phượng Hòa gọi thẳng tên con gái ra, hỏi không chút khách khí.
“Cô lại bắt được Hiểu Song đi net à? Cháu đi ngang qua thôi, đi net với bạn.”
Lạc Ngu quơ quơ tay Trì Mục, tỏ vẻ chính mình cực kỳ vô tội.
“Bảo nó về nhà trước 11 giờ rưỡi, bằng không đừng hòng đụng vào máy tính trong vòng một tuần.”
Lạc Phượng Hòa nhìn lướt qua Trì Mục, dập điếu thuốc rồi ném tàn thuốc vào thùng rác, mất kiên nhẫn mở miệng.
Lạc Ngu gật đầu: “Nếu cháu gặp được nó thì nhất định sẽ dặn lại nó.”
Lạc Phượng Hòa xoay người, bóng lưng lộ ra sự lạnh lùng.
Lạc Ngu lấy điện thoại ra gọi cho Dư Hiểu Song. Một phút sau, một cô gái mặc áo hoodie màu đen chạy ra từ trong đám người, vừa khom lưng thở dốc vừa giơ ngón cái với Lạc Ngu.
Dư Hiểu Song: “Anh trai, anh trai ruột thân yêu, đội ơn anh!”
Lạc Ngu: “Thôi xin, gánh không nổi.”
Lạc Ngu không hề muốn làm anh ruột của Dư Hiểu Song. Nếu Lạc Phượng Hòa là mẹ mình, cậu thà rằng mình không được sinh ra.
Không phải cậu chán ghét hay sợ hãi cô mình, đối với cô thì cậu chỉ có kính trọng và cách thật xa.
Khoảng thời gian sau khi ba cậu tử trận, nhà cậu vô cùng hỗn loạn. Cậu tuổi còn nhỏ, không thể gánh vác chuyện gì, mẹ cậu khóc đến ngất xỉu trực tiếp được đưa vào bệnh viện. Khi đó, người cô vốn chỉ gặp mặt vào ngày lễ tết lại đứng ra quán xuyến tất cả, một mình giải quyết hết mọi chuyện từ tang lễ, công huân, tài sản thừa kế…
Bình tĩnh, mạnh mẽ, không thể ngăn cản. Trong lòng Lạc Ngu, đây chính là dáng vẻ mà một Alpha cường đại nên có. Về phương diện làm thế nào để trở thành một Alpha mạnh mẽ, Lạc Phượng Hòa còn có sức ảnh hưởng tới cậu hơn xa so với ba cậu.
Nhưng ở phương diện làm cha mẹ thì Lạc Ngu không có cách nào tán đồng với cô của mình.
Lạc Phượng Hòa cũng mắc bệnh chung của các Alpha, ham muốn kiểm soát và khống chế rất mạnh, tính cách bá đạo, thậm chí có phần thái quá hơn so với Alpha thông thường, tới nỗi có chút bất thường.
Người cô thích là một nữ Beta. Thật ra nếu tính theo sức mạnh gen của cô thì có thể tìm được một Omega ưu tú hơn nhưng cô không làm vậy. Một khi đã nhận định người kia là lập tức không từ thủ đoạn, có thể nói là ngược luyến tình thâm khúc mắc không ngừng.
Người đời đều nói Alpha và Beta không phù hợp ở bên nhau, bởi vì Alpha sớm muộn gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng của tin tức tố mà đi tìm Omega. Thế nhưng Lạc Phượng Hòa không làm thế, chính cô là người đã nói với Lạc Ngu rằng tình yêu có thể vượt qua bản năng.
Lạc Phượng Hòa quá yêu vợ chính mình, cho nên khi Dư Hiểu Song chào đời không mang họ Lạc mà theo họ Dư của người mẹ đã sinh ra mình.
Một trong hai người mẹ quá yêu người kia tất sẽ dẫn đến sự mất cân bằng trong tình thương cho con. Bởi vậy nên Dư Hiểu Song từ nhỏ đã vô cùng thiếu thốn tình cảm, thường xuyên đến nhà Lạc Ngu chơi.
Lạc Ngu: “Không phải ở nhà em cũng có máy tính à? Sao còn trốn ra net?”
Lạc Ngu cũng rất thắc mắc chuyện này. Cô của cậu làm ra tiền, hẳn là có lắp đặt máy tính trong nhà mới đúng.
Dư Hiểu Song xua tay: “Thôi, anh đừng nói nữa. Dạo trước em bị cảm, mẹ nhỏ nói tại em chơi di động chơi máy tính nên mới ốm, thế là mẹ lớn không cho em chơi nữa. Mà anh cũng biết đấy, em sao mà nhịn không chơi được chứ? Nên đành phải trốn ra ngoài chơi thôi, nãy em còn chưa chơi xong một ván đã tới bắt em.”
Lạc Ngu nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô, không biết nên nói cái gì. Dư Hiểu Song nghiện net rất nặng, chơi game rất giỏi, thậm chí còn tự học lập trình.
Dư Hiểu Song lau mồ hôi: “Cũng may em là Beta, trên người không có tin tức tố gì. Em còn khổ luyện nhảy quảng trường một thời gian, cuối cùng cũng có đất dụng võ.”
Lạc Ngu: “Em liều quá đấy… Đúng rồi, mẹ em bảo phải về trước mười một giờ rưỡi, không thì đừng hòng động vào máy tính một tuần.”
Dư Hiểu Song phẩy tay tự quạt gió: “Không sao, nếu không bắt tận tay thì chính là không tồn tại.”
Cô thở dốc một hồi mới phát hiện bên cạnh Lạc Ngu còn có một người, trông quen quen nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu, muốn nhìn kỹ hơn mà ánh đèn mờ mờ làm cô không thấy rõ lắm.
“Nhìn gì đấy, mắt sắp dán lên trên mặt người ta rồi kìa.”
Lạc Ngu vô cảm nắm cổ Dư Hiểu Song túm người trở về, nghĩ thầm Dư Hiểu Song sắp chết đến nơi rồi mà còn mê trai.
“Em nhìn có xíu chứ mấy! Hay là chúng ta đi net đi, còn 50 phút nữa mới 11 rưỡi cơ.” Dư Hiểu Song lẩm bẩm, sau đó dần dần hưng phấn, “Hơn nữa bàn bên cạnh em là một anh giai ngon lắm luôn!”
Quả nhiên, suốt ngày chỉ biết nhớ thương trai!
Dư Hiểu Song nói tiếp: “Tiếc cái là em không có họa mi, không thì trên đời đã có thêm một công tuyệt vời là em rồi!”
Giọng điệu xoa cổ tay tiếc nuối kia!
Lạc Ngu xách Dư Hiểu Song lên như xách gà con, thành công nghe được tiếng hô hoảng sợ của đối phương.
Dư Hiểu Song: “Anh, anh làm gì thế!”
Lạc Ngu cười lạnh đáp lại: “Anh thử dốc ngược mày lên xem có thể giúp mày tháo hết nước úng trong não ra không ấy mà.”
Dư Hiểu Song: “Nói thật mà cũng có lỗi á?! Cứu mạng!!!”
Trì Mục nắm tay lại che môi, cố nhịn cười.
Dường như xung quanh Lạc Ngu luôn có rất nhiều điều thú vị như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Hiểu Song: Mấy người cho rằng phiền não của nữ Beta là gì? Nổi mụn? Mất ngủ? Không phải, buồn nhất là không có bíp bíp —
Tiểu Ngu ghen ngầm nhưng không ai phát hiện ra, kể cả chính cậu.