Bản Năng Si Mê - Chương 09
Chương 09: Kháng cự
Chuyển ngữ: Hie
Chỉnh sửa: Diên
Thân thể Lạc Ngu nóng rực, ngay cả đầu ngón tay cũng nhiễm sắc đỏ.
Cả người được bao bọc trong mùi bạc hà, mạnh mẽ như muốn xâm chiếm vào trong da thịt. Cậu bám chặt vào bồn rửa tay, kìm nén tiếng thở dốc suýt nữa thoát ra khỏi miệng.
“Đương nhiên là… tôi hiểu.”
Lạc Ngu khó khăn nói, nỗ lực duy trì lý trí tỉnh táo.
Chóp mũi cậu lấm tấm mồ hôi, đáy mắt mờ mịt như có làn sương che phủ nhưng vẫn không thể che đi ánh sáng trong đôi mắt ấy.
“Nhưng như vậy thì sao?”
Cho dù hoàn toàn phù hợp, cho dù là không thể chống cự thì như nào.
Lạc Ngu nói chắc chắn: “Tỉnh táo mới là trạng thái bình thường, Trì Mục, tôi biết cậu cũng nghĩ giống tôi.”
Nếu đã là con người, có lý trí, sao có thể khuất phục bản năng?
Lạc Ngu tin tưởng Trì Mục không chỉ do cậu thấy Trì Mục thật sự có khả năng kiềm chế mà cậu còn biết Trì Mục không xem sự phù hợp của gen như một tiêu chuẩn trong tình yêu.
Trong thế giới quan của Lạc Ngu, nếu muốn ở bên nhau thì nhất định phải xuất phát từ tình yêu chứ không phải cái gọi là gen.
Như ngay lúc này đây, cậu và Trì Mục dựa sát gần nhau như vậy, cùng khát khao, cùng thu hút đối phương, nhưng cậu biết rõ là cậu không yêu Trì Mục và Trì Mục cũng không yêu cậu.
Mặt Lạc Ngu càng ngày càng đỏ bừng, cậu dựa vào người Trì Mục miễn cưỡng chống đỡ thân thể nhưng vẫn trượt xuống dần cho đến khi Trì Mục vươn tay ôm eo cậu, siết chặt cậu vào lòng.
Nhưng ngay cả khi như vậy, Lạc Ngu vẫn cố hít sâu một hơi chống tay lên ngực Trì Mục, cảm nhận được nhịp tim đang nhảy lên từng nhịp.
“Cậu thấy đấy, Trì Mục, bởi vì tin tức tố mà tôi thành ra như này… Nhưng cậu biết không, nếu như tôi thật sự thích cậu, thì không cần tin tức tố, tôi cũng sẽ vì cậu…”
Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, không hề biết lời mình nói ra có sát thương mạnh cỡ nào.
Dù là Trì Mục thì cũng sắp mất khống chế.
Hắn nghiến răng nghiến lợi che kín môi Lạc Ngu, không cho cậu tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Hương bạc hà táo bạo trói buộc hoa liên kiều, làm Lạc Ngu mất hết sức lực nói chuyện.
Hoa liên kiều như nở rộ từng chùm, bao trùm kín cả bầu không khí. Hương thơm như hóa thành thực thể, từng sợi quấn riết lấy Trì Mục.
Mắt Trì Mục đỏ ngầu, vẻ lãnh đạm như sắp sụp đổ, không còn bình tĩnh như trước.
Nhưng hắn vẫn cố tiếp tục chịu đựng, không phải bởi vì không có cảm xúc hay không thích mà là vì đối phương là Lạc Ngu.
Quả thật đúng như Lạc Ngu nói, Trì Mục cảm thấy tình yêu chân chính cần được xây dựng khi cả hai đang tỉnh táo chứ không phải bị bản năng chi phối, cho nên Trì Mục mới cố gắng kiềm chế.
Hắn biết rõ, nếu bước qua cái ranh giới kia thì sẽ là kết cục gì.
Cho dù Lạc Ngu trở thành Omega của hắn thì khi Lạc Ngu tỉnh táo lại chắc chắn cậu sẽ không vui vẻ gì.
Tuy rằng hắn có thể sử dụng ưu thế của Alpha khiến Lạc Ngu thần phục, dựa dẫm, ỷ lại vào tin tức tố của hắn, trở thành chim hoàng yến duy nhất của hắn.
Nhưng Lạc Ngu ấy không phải Lạc Ngu mà hắn muốn thấy.
Lạc Ngu mà hắn biết là một người tinh thần bất khuất, cứng cỏi kiên cường, tràn ngập sức sống chứ không phải một người phải sống phụ thuộc vào người khác.
Trừ khi Lạc Ngu cam tâm tình nguyện.
Trì Mục thừa nhận vừa rồi chính mình không biết xấu hổ bị lời nói của Lạc Ngu đả động, muốn làm cho đối phương động tình không thôi kể cả khi không có sự thôi thúc của tin tức tố.
Đó là vọng tưởng điên cuồng nhất, nhưng dường như lại ngay gần trong gang tấc, đưa tay là có thể bắt lấy.
Lạc Ngu luôn lỗ mãng vậy đấy, sống rất thẳng thắn sòng phẳng, hết lần này đến lần khác mang đến cho hắn những điều bất ngờ.
Đối mặt với sự trầm mặc của Trì Mục, Lạc Ngu cũng không có phản ứng gì, nhưng đối với tình huống hiện tại có chút không vừa lòng.
“Này!”
Ông đây muốn bóp chết cậu!
Trì Mục buông lỏng tay ra, lòng bàn tay tựa như còn lưu lại chút cảm xúc mềm mại.
“Tất cả là tại cậu, tự nhiên phóng tin tức tố bừa bãi, hiện tại hình như…”
Lạc Ngu há miệng cố gắng hô hấp, nhưng rồi lại hít vào hương thơm không thể kháng cự kia, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trì Mục không nói một lời thu hồi tin tức tố. Thân thể cực lực phản đối, tin tức tố nóng lòng muốn tràn ra, nhưng Trì Mục lại coi như không thấy.
“Con mẹ cậu sao lại thu hồi tin tức tố!”
Lạc Ngu vò quần áo của Trì Mục đến nhăn nhúm, giọng điệu hung ác nhưng tiếng phát ra lại mềm như bông.
“Nếu ngày mai cậu không muốn đi học.”
Ngón tay Trì Mục mân mê tuyến thể của Lạc Ngu, tùy ý Lạc Ngu thở dốc trong lòng hắn.
Nếu cứ để Lạc Ngu tiếp tục hít tin tức tố như vậy, phỏng chừng bắt buộc phải đánh dấu tạm thời để xoa dịu kì phát tình giả. Nhưng nếu làm thế thì đến mai toàn trường sẽ biết Lạc Ngu lên giường với hắn.
“Con mẹ nó.”
Không còn tin tức tố an ủi, Lạc Ngu một mình chịu đựng cơn sốt, nhịn không được chửi lầm rầm.
“Nếu khó chịu quá thì…”
“Không cần.”
Lạc Ngu từ chối không chút suy nghĩ, đây chỉ là kỳ phát tình giả, cậu có thể tự mình chịu đựng được.
Tòa nghệ thuật im ắng không có bất kì tiếng động nào.
Trì Mục đứng thẳng người, không chạm vào tuyến thể Lạc Ngu nữa. Chỉ khi cậu run rẩy thì khẽ thở dài ôm chặt lấy cậu.
Lạc Ngu ban đầu chỉ đơn thuần là cảm thấy nóng, giống như đi bộ dưới ánh nắng chói chang ngày hè, vội vàng tìm kiếm một bóng râm. Thân thể người trước mặt nóng rực, cậu muốn giãy giụa chạy trốn thoát ra, nhưng rồi lại vô lực tới gần.
Cậu muốn xé rách quần áo nhưng bàn tay lại bị người nọ giữ chặt.
Trốn không thoát, trốn không được.
Khi cơn khát cầu tới đạt tới cực hạn, trong cơ thể bùng lên cái lạnh thấu xương tương phản với cơn nóng trước đó, lạnh buốt mà đau đớn.
Cảm giác cứ như mỗi một phân tử trong khí đều biến thành lưỡi dao sắc bén kề sát da thịt, xé nát linh hồn.
Ác ý ẩn náu trong từng chất điểm, không gian như là không ngừng bị đè ép, khiến chung quanh đều ngập tràn bóng tối.
Lạc Ngu gắt gao ôm lấy Trì Mục. Cậu đã không thể suy nghĩ nữa, không thể thoát khỏi, có lẽ cậu chỉ có thể bị vây nhốt trong một tấc vuông này chờ đợi sự tra tấn không hồi kết.
Nóng lạnh đan xen, chất lỏng nào đó kiềm giữ không được mà chảy xuống không ngừng. Hoa liên kiều ủ rũ buông xuống, chờ đợi được tưới tắm.
Trì Mục cũng rất khó chịu, hương hoa liên kiều khắp xung quanh mềm mại khát cầu bám vào trên người hắn, thân thể suýt chút nữa thoát khỏi khống chế mà đáp lại nó.
Trên người thiếu niên có vẻ vô cùng đau đớn, phát ra thanh âm mỏng manh.
Omega trong kì phát tình không có thuốc ức chế và không được xoa dịu sẽ càng ngày càng mất khống chế, trở thành thú cái bị chi phối. Sau đó, cơn sốt như thiêu cháy cơ thể ấy sẽ chuyển thành cơn đau đớn tột cùng cho đến khi kết thúc.
Trì Mục nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lạc Ngu, yên lặng dỗ dành cậu.
Lạc Ngu gục đầu xuống, biểu tình thống khổ. Cậu được ôm vào một lồng ngực ấm áp, theo bản năng cắn lấy miếng thịt trước mặt, ý đồ tản bớt sự đau đớn ra ngoài.
Cảm giác đau nhói truyền đến, Trì Mục vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Ngu như không có việc gì, tùy ý Lạc Ngu cắn xé, mãi cho đến khi hương hoa liên kiều nồng đậm tan đi.
Cảm giác được người trong lòng hoàn toàn kiệt sức, hắn khẽ nâng cằm cậu lên, nhìn khuôn mặt vẫn còn vẻ thống khổ của cậu, ngón cái ấn nhẹ lên môi khẽ lau đi vết máu trên đó.
Xong xuôi hết tất cả, hắn mới ngước mắt nhìn chính mình trong gương, phát hiện ra một dấu răng rướm máu trên da, nom như ấn ký.
Hắn nhìn dấu vết trong gương, đầu ngón tay khẽ chạm. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, bế Lạc Ngu lên, trở về phòng âm nhạc.
Trong phòng âm nhạc, Omega nọ không mặc gì hôn mê nằm trên mặt đất, Trì Mục thả Lạc Ngu xuống ghế cho cậu ngủ, đoạn nhặt đồng phục dưới đất đi tới che thân cho Omega kia rồi gọi người dậy.
Omega mở mắt ra, hoảng hốt ôm lấy quần áo của mình, thân thể vô thức run rẩy, cố gắng kiềm chế ý định bỏ chạy.
“Thôi Hàm, lớp 12, trưởng Ban tuyên truyền.”
Trì Mục từ trên cao nhìn xuống Omega trước mặt, lãnh đạm nói ra tên đối phương.
Thôi Hàm không ngạc nhiên khi đối phương biết mình, cậu ta đã gặp Trì Mục trong hội nghị hội học sinh.
“Bất kể mục đích của anh là gì, cách xa cậu ấy một chút.”
Trì Mục không cho rằng đối phương sẽ làm chuyện này ngay trước kì thi Đại học mà không có nguyên do, nhưng bất luận là vì tư tâm hay thật sự ái mộ, hắn đều hy vọng đối phương tránh xa Lạc Ngu.
“Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy…”
Thôi Hàm cắn răng, vẻ mặt không cam lòng.
“Đây là việc của riêng anh.”
Trì Mục ngắt lời, nhắc nhở rằng y không xứng có quan hệ gì với Lạc Ngu.
“Nếu cậu không muốn chuyện này kết thúc bằng việc bị đuổi học thì hiện tại cầm quần áo đi ra ngoài, xuống tầng, mở cửa.”
Trì Mục không phải đang thương lượng mà là là ra lệnh.
Thôi Hàm không tự chủ lùi về phía sau. Rõ ràng đối phương không hề thả ra tin tức tố nhưng là y vẫn thấy sợ hãi theo bản năng, hơn nữa y biết những gì Trì Mục nói là thật.
Thôi Hàm đứng dậy, Trì Mục quay lưng lại.
Tiếng vải vóc sột soạt không có làm hắn để ý, trong tầm mắt của hắn là Lạc Ngu đang mê man trên ghế.
Khí thế sắc bén của thiếu niên đều bị che khuất, dáng vẻ nhắm hai mắt ngủ say của cậu như hoa liên kiều ngoan ngoãn treo trên cành, thêm vài phần mềm mại khiến người ta vừa nhìn đã thấy tâm hình tốt hơn.
Khi Lạc Ngu tỉnh lại đã là mười giờ đêm.
“Đệch, giờ này trường đóng cổng rồi.”
Lạc Ngu ngủ sai tư thế nên hơi đau cổ, ngồi dậy từ từ.
“Đóng từ nửa giờ trước rồi.”
Trì Mục cất di động, đứng dậy.
Lạc Ngu: “Sao cậu không gọi tôi dậy? Người kia đâu, đi rồi à?”
Trì Mục: “Ừ.”
Lạc Ngu ngủ say quá, dù sao hắn cũng không có gì vội nên dứt khoát chờ cậu tự tỉnh.
Lạc Ngu lầm bầm: “Lần sau bắt được cậu ta nhất định phải chửi cho một trận… Hừ, thôi bỏ đi, thân là Omega mà lại đi làm cái chuyện ấy.”
Lạc Ngu nói xong, bỗng nhiên chép chép miệng, chút nghi hoặc lẩm bẩm: “Sao lại thấy trong miệng có mùi máu, chẳng lẽ mình lại tự cắn mình?”
Trì Mục không trả lời, cúi xuống nhặt ống thuốc ức chế vừa tiêm trên sàn lên.
Ký ức trước khi hôn mê của Lạc Ngu rất mơ hồ, chỉ nhớ kĩ là rất đau, vừa lạnh vừa nóng. Bảo sao mẹ lại nói Omega không có thuốc ức chế và Alpha trấn an sẽ cực kì thống khổ.
Cái đau ấy còn đau hơn bị đấm hay bị dao đâm còn hơn gấp vạn lần, như là trực tiếp bị lăng trì bên trong.
Trong suốt thời gian hôn mê thì quần cậu cũng đã khô rồi, nhưng Lạc Ngu đi được hai bước vẫn cảm thấy chút dính dớp khó chịu.
Lạc Ngu bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Cửa chính tầng một bị khóa đúng không? Thế làm sao mà cậu lên đây được?”
Trì Mục: “Ống nước.”
Lạc Ngu ôm quyền: “Đại ca thật mạnh mẽ.”
Lạc Ngu không ngờ Trì Mục cũng có ngày trèo ống nước, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Lạc Ngu khoác vai Trì Mục, khóe môi nhếch lên: “Đại thiếu gia, để cảm tạ cậu, đi, tôi mời cậu đi ăn.”
Lạc Ngu chỉ biết mời anh em của mình đi ăn mà thôi.