Bản Năng Si Mê - Chương 08
Chương 08: Bản năng si mê
Chuyển ngữ: Hie
Chỉnh sửa: Diên
Trong khi trường Trung học số 1 Tây Giang đang náo nhiệt thảo luận vì sao hai vị nam thần lớp 11-1 mới đầu năm học đã cùng nghỉ học thì Trì Mục trở lại trường học.
Hắn như không hề bị thiếu kiến thức một tuần học này, vẫn theo kịp tiến độ học tập bình thường khiến các bạn cùng lớp không khỏi lại lần nữa cảm thán học bá cường đại.
Đinh Duệ Tư ngồi trong góc nghe nhóm nữ Beta ngồi phía trước khen ngợi, yên lặng lườm nguýt rồi lén lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lạc Ngu.
[Nhụy Ti]: Anh đại ơi, bao giờ cậu mới đi học lại thế? Một tuần rồi đó, chắc cậu cũng mọc nấm cả người rồi, vết thương cũng phải lành rồi chứ?
[Lạc Ngu]: Chưa làm xong đề thi, tớ nghỉ tiếp hai ngày nữa.
Không phải cậu không muốn ra ngoài, chủ yếu là cậu không thể.
Hiện tại trên người cậu toàn là mùi của Trì Mục, muốn đi cũng không dám đi. Chỉ cần cậu bước một chân ra khỏi cửa là mấy cô hàng xóm đều sẽ biết cậu là một Omega đã bị đánh dấu. Vì thế nên Lạc Ngu nào dám ra cửa.
[Nhụy Ti]: Với cả, Ngu ca, hôm qua tớ qua nhà tìm cậu mà sao không thấy cậu ở nhà?
[Lạc Ngu]: Lúc nào?
[Nhụy Ti]: Tầm 9 giờ tối ấy, tớ định rủ cậu đi uống nước, tớ còn mang cả từ điển Anh – Hán giúp cậu làm đề luôn này.
[Nhụy Ti]: Nhưng dì nói cậu không ở nhà.
[Nhụy Ti]: Cậu đi chơi mà không rủ tớ đi!
Lạc Ngu nghĩ nghĩ, 9 giờ tối hình như cậu đang tiến hành giao lưu tin tức tố với Trì Mục trong phòng.
[Lạc Ngu]: Tớ đi mua từ điển.
[Nhụy Ti]: ???
[Nhụy Ti]: Hơn 9 giờ tối đi mua từ điển?
[Lạc Ngu]: Thứ tớ mua không phải từ điển, mà là tự do.
[Lạc Ngu]: Không tin tớ chụp cho mà xem.
Lạc Ngu mở Baidu, tìm một ảnh chụp từ điển của người khác, xóa nền đằng sau đi rồi gửi cho Đinh Duệ Tư.
[Nhụy Ti]: Đại ca, cậu khổ quá đi.
[Lạc Ngu]: Chứ sao nữa.
Gáy cậu hiện tại vẫn còn đau, làm Omega thật sự quá khó khăn.
[Nhụy Ti]: Chờ cậu trở lại là chúng ta tiếp tục tung hoành Nhất Trung, cậu không biết lúc cậu không có ở đây tớ bị bắt nạt thảm thế nào đâu
[Nhụy Ti]: Đồ rác rưởi Thang Nguyệt, Trì Mục không đi học cái cô ta lập tức không kiêng nể gì, chặn em trong WC một hai đòi so ai to ai nhỏ!
[Nhụy Ti]: Bây giờ Trì Mục trở lại thì ả lại giả vờ hiền thục!
Từng chữ từng chữ đều là máu và nước mắt, Lạc Ngu thậm chí có thể nhìn ra tâm trạng ỉu xìu của Đinh Duệ Tư trong tin nhắn, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Mọi người đồn rằng, bố Thang Nguyệt thật ra là cấp dưới của bố Trì Mục, cho nên Thang Nguyệt vẫn luôn coi Trì Mục như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trì Mục là người văn nhã nên cũng không thích bên cạnh mình có người thô tục. Xưa giờ Thang Nguyệt luôn là một Alpha an tĩnh trước mặt Trì Mục, lúc đầu Lạc Ngu cũng cho là như vậy.
Cho đến một ngày, Đinh Duệ Tư nghẹn ngào nói cậu chàng đánh nhau với Thang Nguyệt mà suýt nữa thì bị ngực Thang Nguyệt đè cho tắt thở.
[Lạc Ngu]: [Chia sẻ liên kết: Alpha 35 tuổi chia sẻ kinh nghiệm, đàn ông làm động tác này trước khi ngủ, cậu bé có thể lớn lên…]
[Nhụy Ti]: Cậu còn chọc tớ!!!!
[Nhụy Ti]: Tớ khóc, tớ khóc đây, khóc lụt cả cái trường này luôn, khóc đến mức dập lửa cứu hỏa, khóc cho cả thành phố Tây Giang đủ nước để dùng, khóc cho sông Hoàng Hà phải tự ti luôn!
[Nhụy Ti]: Nhưng mà cô ả kia to thật ấy, chẳng lẽ Alpha nữ đều lớn như vậy sao? Tớ nghĩ có khi Trì Mục cũng không to bằng.
[Lạc Ngu]: Cậu thấy của Trì Mục rồi à?
[Nhụy Ti]: Không.
[Lạc Ngu]: Thế mà cậu còn nói cái cc gì vậy?
[Nhụy Ti]: Thì vốn đang nói về cc mà!
Cực kỳ hợp tình hợp lý!
Lạc Ngu đuổi Đinh Duệ Tư cút đi học hành tử tế, sau đó tìm kiếm trong trí nhớ mơ hồ rồi phát hiện ra hình như cái gì gì đó của Trì Mục cũng không vừa.
Lạc Ngu lắc lắc đầu, cậu bị Đinh Duệ Tư nhập vô người rồi.
Trong khi ở nhà chờ tản bớt mùi tin tức tố thì Lạc Ngu cũng không nhàn rỗi.
Kiều Uyển Dung đến viện nghiên cứu, Lạc Ngu thảo luận với bọn họ một hồi lâu, nghe cái hiểu cái không, cầm hợp đồng xem kĩ từng câu từng chữ. Thậm chí đọc xong còn đi hỏi ý kiến luật sư cố vấn.
Người phụ trách chính của viện nghiên cứu là cháu trai của một người chiến hữu của ba Lạc Ngu, là người đáng tin cậy. Sau khi xác định hợp đồng không có vấn đề gì thì Lạc Ngu mới ký tên vào.
Thu thập xong mẫu máu và tin tức tố, Kiều Uyển Dung thanh toán tiền rồi hai mẹ con về nhà.
Bọn họ cọc trước hai trăm nghìn tệ để bắt đầu dự án, ngoài tiền lương cố định cho viện nghiên cứu thì phần còn lại dùng để mua sắm dược liệu chuyên dùng cho các chất ức chế đặc biệt. Làm ra được thuốc ức chế phù hợp thật ra rất phiền toái, đặc biệt là loại tin tức tố chưa có tiền lệ như Lạc Ngu cho nên đối phương cũng chưa đưa ra được thời gian chính xác, chỉ nói là sẽ cố gắng sớm nhất có thể.
“Không có việc gì, tất cả sẽ ổn thôi.”
Kiều Uyển Dung vỗ vỗ mu bàn tay Lạc Ngu, giấu đi nỗi u sầu nhàn nhạt giữa mày.
“Vâng.”
Lạc Ngu thấp giọng trả lời. Tính ra tới bây giờ thì cái chuyện đảo nghịch giới tính này vừa là may mắn vừa là bất hạnh.
Như Kiều Uyển Dung từng nói, trên đời này có mấy ai có thể gặp được người có tin tức tố phù hợp 100% đâu, cậu cảm thấy hai tháng qua mình thực sự gian nan, nhưng cuối cùng ánh sáng cũng xuất hiện, luôn có cách để giải quyết những vấn đề như này.
Lạc Ngu thật ra không phải là người cố chấp, hiện tại ngoại trừ thả lỏng bản thân cũng không còn cách nào khác.
Không thể trở lại làm Alpha, nhưng làm người thì vẫn phải sống.
Lúc lạc Ngu trở trường học, vết thương sau lưng cũng đã lành, miệng vết thương khép lại thành một vết sẹo. Thật ra Lạc Ngu không thèm để ý nhưng Kiều Uyển Dung lại kiên trì bôi thuốc mờ sẹo cho cậu mỗi ngày.
Lạc Ngu nghỉ học hai tuần, nghênh đón cậu không chỉ có các bạn mà còn có một chồng đề thi thật dày trên bàn.
“Không phải chứ, nhiều như này?”
Lạc Ngu cầm cả xấp đề thi lên, ngồi vào vị trí.
“Chưa hết, còn trong ngăn bàn nữa kìa.”
Đinh Duệ Tư ngồi bên cạnh Lạc Ngu, đề thi do cậu nhận hộ hết.
“Này là muốn dùng đề thi mưu sát học sinh hả?”
Lạc Ngu hừ một tiếng, lấy đồ trong ngăn bàn ra.
Ngoại trừ đề thi thì còn có rất nhiều đồ vật lạ như tấm thiệp, phong thư, và cả kẹo.
“Quà mọi người tặng cậu đó, mà mãi chả thấy cậu đâu nên tớ nhận hộ.”
Đinh Duệ Tư cười hì hì, cậu không thích ăn kẹo nên bỏ hết kẹo vào ngăn bàn Lạc Ngu.
Lạc Ngu nhét kẹo vào trong túi, bỏ thiệp và thư qua một bên, thâm chí còn không thèm mở ra đọc.
Đinh Duệ Tư chớp chớp mắt: “Hôm nay lại tiếp tục làm sát thủ trái tim thiếu nữ rồi. Mà này, cậu không muốn xem trong thư viết gì thật hả? Tớ còn thấy cả thư Bạch Tĩnh Trúc gửi cho cậu nữa đó.”
Lạc Ngu: “Là ai?”
Đinh Duệ Tư: “Là Bạch Tĩnh Trúc ấy, em gái lớp mười, Omega tin tức tố hương hoa hồng ấy. Ẻm có tham dự cái party chết yểu của cậu, tên nghe rất dễ thương, tin tức tố cũng rất thơm, nhưng mà cũng ghê gớm lắm, ẻm bảo là sẽ tìm anh đấy.”
Lạc Ngu vẫn lạnh lùng như cũ: “Ờ.”
Thuở còn là Alpha thì Lạc Ngu chính là kiểu Alpha vô tình điển hình, không mập mờ với ai bao giờ, được tỏ tình cũng từ chối rất dứt khoát.
Nhưng Lạc Ngu lớn lên rất đẹp trai, đôi mắt như mang điện, lại là người trượng nghĩa. Thỉnh thoảng ra tay cứu mỹ nhân làm người ta tưởng là Lạc Ngu có ý với mình nên háo hức đến thổ lộ, sau khi bị từ chối lại khóc lóc nói Lạc Ngu là đồ tra nam.
Đinh Duệ Tư vẫn luôn tích cực kêu oan thay Lạc Ngu, nhưng không chịu nổi định kiến của mọi người, cảm thấy Beta và Omega bên người Lạc Ngu nhiều như cá diếc qua sông.
Lạc Ngu lại là người lười giải thích, dần dà Đinh Duệ Tư cũng kệ bọn họ.
Chuông vào lớp vang kên, tiết đầu là tiết toán.
“Lấy đề thi trắc nghiệm hôm qua ra, chúng ta cùng chữa một chút.”
Cả lớp vang lên tiếng lật giấy loạt soạt. Lạc Ngu ngó qua Đinh Duệ Tư, trên bàn Đinh Duệ Tư là đề Tiếng Anh, còn giả vờ chữa bài như thật.
Trên bàn cậu có nhiều đề quá, không biết là tờ nào bèn tùy tiện lấy bừa một cái bày ra.
Theo tiếng thầy giảng bài, Lạc Ngu bắt đầu thất thần.
Bây giờ là lớp 11 rồi, nửa năm nữa là lên lớp 12. Kế hoạch ban đầu của Lạc Ngu là thi vào trường quân đội.
Làm một Alpha có tố chất xuất sắc từ gen di truyền, thị lực cân nặng chiều cao đều đạt tiêu chuẩn, hiện tại vẫn đạt tiêu chuẩn nhưng giới tính lại không được.
Về sau làm gì, trở thành người như thế nào, Lạc Ngu chưa nghĩ ra.
Cậu vẫn luôn cho rằng cuộc đời mình sẽ là một đường thẳng tắp, giờ đã biến thành vừa ngoằn ngoèo vừa có ngã rẽ, thật sự không biết làm gì.
Bỏ đi, đến lúc đó rồi tính sau.
Lạc Ngu nhìn đề thi vật lý trước mặt, xoay bút bắt đầu làm những câu làm được.
Bốn mươi phút tiết toán nhanh chóng trôi qua trong tiếng giảng bài trầm bổng du dương của thầy. Lạc Ngu nhìn đề vật lý mới làm được non nửa, cất bút, đi nhà vệ sinh.
Nhưng khi đứng trước cửa nhà vệ sinh, cậu hơi suy nghĩ mà dừng lại một chút.
Mỗi tầng học ở trường có ba phòng WC: Alpha, Beta nữ và Omega nữ, Beta nam và Omega nam. Lạc Ngu đương nhiên đi vào phòng Alpha.
Tách riêng WC của Alpha và hai giới tính còn lại là bởi vì Alpha có tính công kích rất mạnh nhưng Lạc Ngu cảm thấy không ai có thể công kích mình nên thoải mái vào WC của Alpha, tự nhiên móc họa mi ra.
Trong không khí hỗn tạp tin tức tố mà Alpha vô ý tiết ra, theo lý mà nói, khi đối mặt với vô số tin tức tố Alpha hỗn tạp như vậy thì Omega sẽ thấy khó chịu, thậm chí là sợ hãi hoảng hốt nhưng Lạc Ngu chỉ cảm thấy đây là một đám nhóc con, không khác gì với lúc còn là Alpha.
Xả nước xong, Lạc Ngu trở về phòng học.
Trì Mục đã chờ cậu từ lâu. Lúc Lạc Ngu trở về lớp học, hắn hơi hơi nhíu mày.
Trên người Lạc Ngu có mùi của Alpha khác. Cậu mới từ phòng vệ sinh trở về, hẳn là bị dính mùi ở đó.
Trì Mục biết điều này hoàn toàn bình thường, nhưng dục vọng chiếm hữu từ tận xương cốt của Alpha lại bắt đầu quấy phá làm hắn cảm thấy hơi tức giận. Hắn muốn kí hiệu tạm thời Lạc Ngu lần nữa, muốn khiến cậu nhiễm mùi của hắn thêm một lần, phủi bay mấy mùi vị khiến người ta khó chịu kia.
“Đây là đề thi của cậu.”
Trì Mục bình tĩnh dời tầm mắt, đồ vật trong tay hắn thu hút sự chú ý của Lạc Ngu.
Lạc Ngu nhướn mày hỏi: “Đề thầy vừa sửa à?”
Trì Mục: “Ừ.”
Lạc Ngu: “Sao lại ở chỗ cậu?”
Trì Mục: “Hôm qua đề của tôi bị bẩn, mượn tạm của cậu.”
Hôm qua lúc đang kiểm tra, chai nước của Thang Nguyệt không vặn chặt, bạn học phía trước đụng vào một cái lập tức đổ ra làm nước chảy tràn lan khắp bàn Trì Mục, làm ướt bài thi của hắn.
Thang Nguyệt vốn định xuống văn phòng báo với giáo viên để xin một tờ mới, nào ngờ chưa kịp đi đã thấy Trì Mục tự nhiên đi xuống cuối lớp lấy tờ đề của Lạc Ngu.
Thang Nguyệt hơi kinh ngạc, cho rằng Trì Mục định lợi dụng việc Lạc Ngu không đi học chọc cậu một chút nên cũng không nói gì.
Nhưng rốt cuộc là vì sao, cũng chỉ có Trì Mục tự mình biết.
Trì Mục và Lạc Ngu là hai nhân vật tiêu điểm của 11-1. Có người thấy cả hai đang nói chuyện liền chọc chọc bạn bên cạnh ý bảo cùng hóng, thoắt cái biến thành cả lớp cùng hóng.
Bạn học A lẩm bẩm: “Chuẩn bị đánh nhau à?”
Bạn học B cực kì hào hứng: “Có gì hot? Có gì hot?”
Bạn học C lót dép ăn dưa: “Không phải hôm qua lớp trưởng lấy bài thi của Lạc Ngu để làm à, hôm nay Lạc Ngu đi học rồi.”
Tất cả mọi người cho rằng Lạc Ngu muốn mượn chuyện này để gây sự, nhưng cố tình Lạc Ngu lại không thèm để ý liếc mắt một cái.
Lạc Ngu: “Cứ cầm đi, tiết sau thầy còn chữa tiếp.”
Trì Mục: “Sửa xong mấy bài sai rồi, kể cả không có đề tôi vẫn biết thầy đang giảng đến đâu.”
Lạc Ngu: “… Đệch.”
Không biết sao cái kiểu nói chuyện của Trì Mục cứ ngứa đòn thế nhỉ!
Rõ ràng biết đối phương đang nói sự thật, không có khoe khoang cũng không có kiêu ngạo nhưng nghe vào tai khó chịu bỏ xừ!
Trì Mục bỏ đề xuống, quay về chỗ ngồi của mình.
Mọi người hóng hớt nhưng không thấy có gì, thất vọng dời đi tầm mắt.
Không ngờ Trì Mục vừa đi được hai bước đột nhiên quay lại.
Lạc Ngu dùng ánh mắt dò hỏi, còn việc gì nữa?
Trì Mục chợt vươn tay cọ qua gò má của cậu, làm Lạc Ngu đứng hình mất 5 giây.
Trì Mục thu tay về, ngón tay khẽ xoa vào nhau. Những mùi tin tức tố khác trên người Omega đã hoàn toàn tan đi, dường như sự khó chịu trong lòng cũng được xoa dịu.
“Mặt cậu dính gì đó.”
Trì Mục bình tĩnh như cái gì cũng không làm, quay về chỗ ngồi của mình.
“Trì Mục, cậu cậu cậu…”
Thang Nguyệt kinh hãi, không biết vì sao Trì Mục bỗng nhiên sờ mặt Lạc Ngu. Cô cảm thấy cảnh tượng này đáng sợ dọa chết người.
“Trên mặt cậu ta có vết bẩn.”
Trì Mục ít khi giải thích hành động của mình, Thang Nguyệt gật gật đầu, vẫn là cảm thấy một lời khó nói.
Mặt Lạc Ngu dính vết bẩn thì liên quan gì tới cậu mà cậu lau mặt cho người ta?
Đinh Duệ Tư nhân giờ ra chơi đi mua đồ ăn, trở về thấy cái đề toán kia thì hận không thể đập đầu xuống đất, run run rẩy rẩy dâng lên burrito thịt gà của mình.
(*) Gốc là 鸡肉卷, mình tra gg thì có vẻ đầy đủ là 墨西哥鸡肉卷 burrito thịt gà Mexico
Đinh Duệ Tư: “Anh đại, là em có lỗi với anh! Em không bảo vệ được sự trong trắng cho bài thi của anh, làm nó bị ô uế!”
Ngày hôm qua lúc Trì Mục tới lấy bài thi, Đinh Duệ Tư ngồi ngay bên cạnh. Cậu vốn không vui, nhưng khi Trì Mục lạnh lùng nhìn qua thì chẳng hiểu sao cậu lại vô thức khuất phục.
Đinh Duệ Tư: “Ngu ca, cậu dùng tờ đề của tớ đi, tờ này bị ô uế rồi! Cậu đừng tức giận nha, tớ mời cậu burrito thịt gà!”
Lạc Ngu: “Cậu nhất định phải diễn mới chịu được à?”
Lạc Ngu nhìn Đinh Duệ Tư cắn burrito thịt gà ngập miệng, gân xanh hơi nảy lên.
Đinh Duệ Tư: “Thấy tội lỗi quá nên tớ mới mua burrito thịt gà để bù đắp cho trái tim yếu đuối tổn thương.”
Đinh Duệ Tư tiếp tục vui vẻ ăn burrito thịt gà, miệng còn kêu ‘thơm ghê’.
Lạc Ngu nhìn cậu, đột nhiên thấy lo sợ một ngày nào đó mình sẽ bị lây cái chỉ số thông minh đáng kinh ngạc của Đinh Duệ Tư.
Đề thi đặt ngay ngắn trên bàn, dòng họ tên ghi hai chữ “Trì Mục”.
Ngay ngắn, gọn gàng, nét chữ cũng đẹp.
Trì Mục thành tích rất tốt, toán học cũng tốt, còn Lạc Ngu thì không phải là giỏi nhưng cũng không kém.
Phàm là người ở 11-1 thì chẳng có ai kém cả.
Đừng thấy Đinh Duệ Tư cà lơ phất phơ không nghe giảng vậy thôi chứ thành tích Tiếng Anh rất nổi bật, chỉ là toán thì kém một chút, khiến cậu ngồi vững vị trí thứ nhất từ dưới lên.
Thầy dạy toán uống nước hồi sức lấy lại khí thế, chuông vào lớp vừa vang là lập tức mãnh liệt say sưa giảng bài.
Lạc Ngu nhìn tờ đề thi, bút cầm trong tay mà mãi chưa viết được chữ nào.
Không hiểu sao cậu cảm thấy trang giấy thoang thoảng hương bạc hà, vô tình làm cậu lưu luyến.
Hai tuần không đi học, Lạc Ngu thực sự không theo kịp kiến thức. May là bạn nữ Beta bàn trên cực kì hào phóng lấy vở ghi chép hai tuần vừa rồi của mình đặt trước mặt Lạc Ngu.
“Cảm ơn.”
Lạc Ngu cười nhẹ, bạn nữ Beta kia lập tức đỏ mặt lắc đầu, ôm ngực gục xuống bàn, vai run run cố nén cười.
“Kẻ đánh cắp trái tim.”
Đinh Duệ Tư thấy nhiều đã quen đưa ra bình luận. Trên diễn đàn ai cũng nói Lạc Ngu là cái tra Alpha, nếu Lạc Ngu học được sự lạnh lùng của Trì Mục thì bảo đảm không ai nói cậu tra.
Lạc Ngu không thèm để ý,cậu luôn nghĩ mình không làm chuyện thẹn với lương tâm là được. Cậu không hối hận đã cứu những người đó, về phần phản ứng của những người bị cậu từ chối, đó không phải chuyện của cậu.
Sau đó, Lạc Ngu nhanh chóng giết chết cái suy nghĩ này của mình.
Cút mẹ nó không hối hận đi, Lạc Ngu hiện tại cực kỳ hối hận đã cứu cậu Omega kia vào ngày cậu bước sang tuổi mười tám.
Từ đó đến nay cũng đã hơn nửa tháng, thân thể Lạc Ngu cũng dần ổn định, ngoại trừ một tuần đầu bị hỗn loạn thì đến nay không có gì khác xuất hiện.
Lạc Ngu rất yên tâm, ngày thường luôn mang theo miếng dán ngăn tin tức tố, không ai phát hiện được cậu có gì khác hồi trước. Cậu và Trì Mục đều ăn ý không ai nhắc tới.
Cho nên khi Đinh Duệ Tư giật dây cậu tham gia buổi biểu diễn văn nghệ gì đó, cậu đồng ý.
Hiện tại đã là đầu tháng tư, các anh chị lớp 12 sắp sửa chuẩn bị thi đại học. Theo thông lệ của trường Trung học số 1 Tây Giang, học sinh lớp 10 và 11 sẽ tìm người đăng ký tiết mục để tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ cổ vũ tinh thần cho học sinh lớp 12, đồng thời cũng cho bọn họ một dịp xả hơi thoát khỏi sự nặng nề trong việc học tập, cảm nhận sự động viên của các em khóa dưới.
Lạc Ngu biết chơi trống, cho nên khi Đinh Duệ Tư xúi cậu đi đăng ký, Lạc Ngu không do dự liền đáp ứng.
Làm Alpha, cậu là người nghĩa khí. Bây giờ tuy rằng là Omega nhưng vẫn là Lạc Ngu, tất nhiên vẫn cực kì nghĩa khí.
Qua buổi sơ khảo đầu tiên, cậu đủ điều kiện để tham gia biểu diễn, có thể bỏ tiết tự học buổi tối tới phòng âm nhạc luyện trống.
Tối nay cậu mới luyện được hơn mười phút, liền thấy có người đẩy cửa phòng học bước vào.
Lạc Ngu tưởng người nọ cũng tới luyện tập nên chẳng thèm để ý. Mãi đến khi ngửi được tin tức tố của Omega đang phát tình mới giật mình.
“Thuốc ức chế của cậu đâu?”
Lạc Ngu che miệng bịt mũi, khó chịu hỏi.
“Tôi không mang.”
Omega thanh tú mang theo mùi hương ngọt ngào tới gần, hai má ửng đỏ.
“Cậu không nhớ rõ tôi sao, ngày đó là cậu cứu tôi trong hẻm nhỏ, tôi vẫn luôn tìm cậu.”
Trong mắt Omega nọ long lanh động tình, phơi bày tuyến thể không hề cố kỵ dụ dỗ Lạc Ngu.
“Thật may là tôi tìm được cậu, không ngờ chúng ta học cùng trường.”
“Cậu thật là đẹp trai.”
Thanh âm mềm mại của Omega vang trên trong phòng học nhạc trống trải, ánh mắt của y khi nhìn Lạc Ngu có vài phần si mê.
“Ngày đó tôi ngửi thấy tin tức tố của cậu thì chịu không nổi. Tôi nghĩ độ xứng đôi của chúng ta nhất định rất cao, chúng ta nhất định sẽ rất phù hợp. Cậu cũng có cảm giác với tôi đúng không?”
“Tôi với cậu có cảm giác cái cục cức.”
Lạc Ngu lạnh mặt đứng dậy rời đi, điệu bộ phảng phất như trước mặt cậu không phải một Omega thơm ngọt ngon miệng mà là một bình độc dược di động.
Đối với Lạc Ngu hiện tại đúng thật là như vậy, tin tức tố của Omega trong kì phát tình sẽ khiến cho Omega khác tiến vào kì phát tình giả. Nếu cách li kịp thời thì sẽ không sao, nhưng nếu bị ép phát tình thì nhất định phải có thuốc ức chế.
Vấn đề là Lạc Ngu làm gì có thuốc ức chế.
Hương cacao tràn ngập khắp cả gian phòng, Lạc Ngu kéo cửa, phát hiện không biết từ khi nào chốt bên trong đã bị khóa lại bằng ổ khóa.
“Chìa khóa ở chỗ tôi này, cậu có muốn không?”
Omega mỉm cười, bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
“Cậu bị điên à? Tôi ghê tởm cậu, không hiểu sao?”
“Không quan trọng, chỉ cần cậu mất đi lý trí, đánh dấu tôi thì cậu có ghê tởm tôi cũng chẳng sao. Trừ khi cậu muốn đổi cơm nhà qua ăn cơm nhà nước.”
Omega có quyền kiện Alpha đã kí hiệu mình xong bỏ trốn không chịu trách nhiệm.
Lạc Ngu tức đến bật cười, cho dù cậu có cố gắng che kín mũi miệng, mùi hương ngọt ngấy kia vẫn tràn ngập quanh người.
“Cậu có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không? Giờ đang ở trường, còn có không ít Alpha, cậu muốn chết ở chỗ này à?”
“Chỗ này là tòa nghệ thuật, chỉ có những bạn nào luyện tập mới tới. Hôm nay không có ai ngoài cậu tới tập luyện đâu. Tôi đã khóa cửa dưới tầng 1 rồi, cậu cảm thấy còn có người khác vào được sao?”
Mặt Omega ửng đỏ, dùng ánh mắt khát vọng nhìn Lạc Ngu nhưng lại không được đáp lại dù chỉ một ít. Hương hoa mà y từng ngửi qua kia vẫn không chịu xuất hiện.
“Cậu đã tính toán cả rồi?”
Lạc Ngu tức giận, thầm nghĩ ông mày hiện tại là Omega, có muốn cũng không đánh dấu nổi mày.
Tuyến thể Lạc Ngu bắt đầu nóng lên. Cậu thử đá cửa nhưng cửa phòng âm nhạc là cửa sắt, khó có thể lay chuyển.
Cũng may Omega trong kì phát tình bị suy yếu nên y đã ngã oặt xuống trên mặt đất, không biết xấu hổ phóng thích tin tức tố của mình.
Nếu Lạc Ngu vẫn còn là Alpha thì không chừng đã trúng kế rồi. Nhưng cậu không phải Alpha nữa nên giờ đây cậu chỉ thấy tay chân nhũn ra chứ họa mi chả có hứng mà hót.
Lạc Ngu gọi cho Đinh Duệ Tư, bên kia không ai bắt máy, không biết đang làm gì.
Lạc Ngu chửi thề một câu, cái đồ ngốc này vào thời điểm mấu chốt thật không đáng tin cậy.
Cậu thử gọi cho trì Mục, bên kia rất nhanh có người nghe máy.
Lúc này đang trong tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người nhìn Trì Mục đứng lên.
“Thưa thầy, em ra ngoài nghe điện thoại.”
Trì Mục nói với giáo viên rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Trường cấm học sinh dùng điện thoại, nhưng đây là Trì Mục… Chủ nhiệm lớp ho nhẹ hai tiếng, bảo cả lớp trật tự rồi tiếp tục soạn giáo án.
“Phòng âm nhạc, giang hồ cứu gấp, nhớ mang theo thuốc ức chế.”
Lạc Ngu gấp gáp nói, tiếng thở dốc xuyên qua điện thoại truyền tới bên tai Trì Mục.
“Chờ tôi.”
Trì Mục không tắt điện thoại, trực tiếp chạy về phía phòng y tế.
Chỉ có phòng y tế mới có thuốc ức chế. Trì Mục chạy tới phòng y tế lấy một ống, vội vã chạy qua tòa nhà nghệ thuật lại phát hiện cửa bị khóa.
“Thật sự… Không muốn sao?”
Omega mảnh khảnh si ngốc nhìn Lạc Ngu, y đã cởi hết quần áo trên người, đang bò tới chỗ Lạc Ngu.
Trong mắt Lạc Ngu thì cảnh tượng này không khác gì một thây ma đang bò lại đây, khủng bố vô cùng.
Cậu siết chặt tay mình, cũng may miếng dán ngăn tin tức tố còn có tác dụng, tin tức tố của cậu không bị phát tán ra ngoài.
Chỉ cần người này ngửi được thì chắc chắn sẽ biết cậu là Omega. Hơn nữa, y dám làm ra hành động cực đoan khác thường như thế này thì không chừng đến mai là cả trường sẽ biết cậu là Omega luôn.
“Ngày đó tôi cứu cậu không phải để cậu làm ra chuyện như này.”
Cả người Lạc Ngu bắt đầu nóng lên, eo chân mềm nhũn.
Bởi thế nên cậu thật sự không thích làm Omega. Khi còn là Alpha, cho dù có mất kiểm soát, có bị chặn lại thì sức mạnh có thể bộc phát ra gấp mấy lần bình thường, đổi thành Omega thì đại khái sẽ như người trước mặt, chỉ biết dùng hết khả năng dụ dỗ người khác.
“Tôi đã chuẩn bị tất cả vì cậu, cậu có thể thỏa thích hưởng thụ tôi, chinh phục tôi, đánh dấu tôi, Lạc Ngu…”
Omega vừa dứt lời, cửa sắt đã bị người đạp một cái.
“Lạc Ngu?”
Là giọng của Trì Mục!
“Cửa bị khóa trong, tôi không ra ngoài được.”
Lạc Ngu đứng lên, thấy Omega kia đang cuộn tròn bất lực.
“Chờ tôi.”
Giọng Trì Mục ngắn gọn mạnh mẽ. Lạc Ngu dựa vào tường, chờ Trì Mục cứu cậu.
Trì Mục tiếp tục đạp cửa, sau bảy tám cú đạp liên tục, ổ khóa gãy ra.
Trì Mục vừa mở cửa đã bị tin tức tố vị cacao nồng nặc mùi của Omega trong kì phát tình xông tới.
Trì Mục không hề bị ảnh hưởng, đi đến tiêm ống thuốc ức chế vào người đang nằm trên sàn, hai mắt nhìn thẳng, tiêm xong thì lập tức rút kim tiêm ra rồi ném sang một bên.
“Trì Mục, giúp tôi một chút.”
Lạc Ngu bắt được tay Trì Mục đang đưa đến, dựa vào bên người Trì Mục.
Hô hấp của cậu dồn dập, gương mặt ướt đẫm mồ hôi, ngay cả phần vải ở chỗ nào đó cũng ướt đẫm.
Dù sau gáy Lạc Ngu vẫn dán miếng ngăn tin tức tố nhưng đối với Trì Mục mà nói nó chỉ là đồ vô dụng.
Hắn có thể ngửi được hương hoa liên kiều ngọt ngào quẩn quanh ở trên người mình, đòi hỏi gì đó từ hắn.
“Bị ảnh hưởng?”
Trì Mục thả ra một chút hương bạc hà, trấn an hoa liên kiều đang xao động bất an.
“Ừ.”
Đầu óc Lạc Ngu vẫn tỉnh táo, thế nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, hiển nhiên có gì đó không ổn.
“Tôi đưa cậu vào một phòng học trống để cậu ngồi nghỉ một chút nhé?”
Giờ Lạc Ngu đang trong giai đoạn đầu của kì phát tình giả, vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo. Tiêm thuốc ức chế và đánh dấu là hai biện pháp nhanh nhất, nhưng cũng có thể cách ly ở một chỗ để cơ thể chậm rãi hòa hoãn lại.
“Được.”
Lạc Ngu gật đầu, nhưng tay lại làm ngược với lời nói, bắt lấy tay áo Trì Mục.
Phòng học trống đều bị khóa, Trì Mục không còn cách nào, chỉ có thể đưa Lạc Ngu tới phòng vệ sinh.
Cũng may phòng vệ sinh ở tòa nghệ thuật ít được sử dụng nên khá sạch sẽ.
Lạc Ngu không còn chút sức nào, thậm chí đứng cũng đứng không vững. Trì Mục vừa buông tay là cậu lập tức ngã xuống dựa vào người hắn.
Đây là hành động lúc tỉnh táo. Lạc Ngu xấu hổ đến mức hận không thể đào hố chôn mình xuống.
Trì Mục không nói lời nào, lẳng lặng đứng yên cho cậu dựa.
“Đồ ngốc Đinh Duệ Tư, vào lúc cần cậu nhất thì cậu lại không đáng tin tí nào. Xin lỗi, vốn dĩ tôi không định làm phiền cậu đâu.”
Lạc Ngu vì làm dịu không khí trầm mặc mà không nhịn được nói linh tinh. Sau khi nói xong, phát hiện hình như còn tệ hơn.
Trì Mục mím môi, góc nghiêng lộ ra dưới ánh đèn như một pho tượng lạnh lẽo, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng cậu làm Lạc Ngu đột nhiên thấy chột dạ.
Trì Mục lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện như thế này mà cậu lại muốn tìm một Alpha khác trước?”
Lạc Ngu lắp bắp: “Tôi… Đinh Duệ Tư là anh em tốt của tôi…”
Trì Mục: “Cậu có nghĩ đến trường hợp nếu vừa rồi người đến là cậu ta, bị tin tức tố của Omega kia mê hoặc thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Ngu: “Tôi biết… Nhưng tôi cảm thấy cậu ta có thể nhịn được, không phải Alpha nào cũng bị tin tức tố Omega quyến rũ, không phải cậu không bị ảnh hưởng à?”
Lạc Ngu lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, vô thức cầu cứu anh em tốt của mình trước đã. Với cả Đinh Duệ Tư cũng không phải dạng Alpha bị nửa người dưới chi phối, Lạc Ngu rất tin tưởng cậu cho nên khi bị Trì Mục trầm giọng chất vấn, theo bản năng biện giải cho cậu.
Trì Mục chợt cười, nụ cười có chút lạnh lẽo. Đó là nụ cười lạnh lẽo ẩn nhẫn mà Lạc Ngu chưa từng thấy qua, tựa như đè ép tất cả cảm xúc đè ép trong đôi mắt sâu như màn đêm kia. Nhìn lại một cái, đều là ánh sáng lạnh lẽo.
“Bởi vì tôi đã ngửi được tin tức tố phù hợp 100% với mình nên những tin tức tố khác không thể lay động tôi nửa phần. Mấy cái đấy như hương liệu tổng hợp kém chất lượng, còn chưa được gọi là dễ ngửi, sao ảnh hưởng được tới tôi?”
Trì Mục nhìn Lạc Ngu mà nói, từng chữ đều đang kiềm chế.
“Xin lỗi…”
Lạc Ngu vô thức xin lỗi, không biết nên nói cái gì.
Phải chăng cậu đã vô ý nâng cao tiêu chuẩn tìm đối tượng của Trì Mục rồi không? Nếu đúng thì thật sự là tội ác tày trời.
“Có cái gì mà xin lỗi, Lạc Ngu, cậu cũng vậy thôi.”
Trì Mục tựa hồ lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm, vẻ lạnh lùng đáng sợ biến mất không chút dấu vết, chỉ còn lại vẻ ôn hòa.
“Sau này cậu có ngửi được tin tức tố của ai cũng sẽ không động tình như khi ngửi được tin tức tố của tôi. Thân thể của cậu sẽ nhớ rõ nó đã từng bị tin tức tố của tôi cắn nuốt như nào. Chỉ cần tôi muốn, ví dụ như này.”
Hương bạc hà lạnh lẽo bùng nổ trong trong không gian nhỏ hẹp, tựa như muốn xuyên qua thân thể Lạc Ngu.
Người Lạc Ngu lập tức đỏ bừng, ngay cả khoang sinh sản sâu nhất trong cơ thể cũng đáp lại. (*)
“Cậu đã hiểu chưa, Lạc Ngu.”
Đây là sự si mê bắt nguồn từ bản năng không thể cưỡng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Đều là độc giả trưởng thành, chỗ nào bị ướt tự mình tưởng tượng đi.
(*) Tác giả sợ viết khoang sinh sản sẽ bị khóa nên chỉ viết là khoang đạo, tui mạnh dạn decode nó luôn :>>>