Bản Năng Si Mê - Chương 03
Chương 03: Trời đất tác hợp
Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Diên
Lúc Đinh Duệ Tư gọi điện đến, Lạc Ngu đã quấn một lớp băng vải trên lưng trở về nhà.
“Ngu ca, cậu không biết lúc party giải tán, những Omega nhìn ngóng trông mong đó thất vọng tới mức nào đâu, thậm chí còn muốn đi bệnh viện thăm cậu đó. Nhưng dì nói không được làm phiền cậu nên tớ ngăn lại rồi. ”
Trong lời Đinh Duệ Tư tràn ngập thương tiếc, còn huyệt thái dương Lạc Ngu lại rất đau nhức.
“Đừng nhắc đến chữ Omega này trước mặt tớ nữa, nghe mà bực.”
Lạc Ngu nằm lên giường, mở loa ngoài điện thoại, nhắm mắt trả lời.
“Sao vậy, nằm viện có tí mà đã khiến Ngu ca của chúng ta trở nên lạnh nhạt thế hả? Có y tá nào liếc mắt đưa tình với cậu à?”
Đinh Duệ Tư trêu chọc. Lạc Ngu đó giờ vẫn luôn được chào đón, gương mặt thiếu niên tinh xảo mà không nhu nhược, được gọi là máy gặt Omega liên hoàn.
“Cút mẹ cậu đi.”
Lạc Ngu cười mắng một câu, nghĩ đến sự biến đổi của bản thân lại có chút trầm mặc.
“Nhưng mà hôm nay cậu làm tớ sợ thiệt đấy. Lúc tớ tới đón cậu là cậu trực tiếp ngã trên xe luôn, suýt thì nước mắt nam nhi của tớ rơi rồi. Lúc sau hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói chỉ là bị đâm một nhát sau lưng thôi mà sao trông nghiêm trọng thế?”
“Trước đó ngửi phải một ít tin tức tố, đầu hơi đau.”
Giọng điệu Lạc Ngu hờ hững, đang cân nhắc xem có nên nói cho Đinh Duệ Tư bí mật của mình không.
Cậu không sợ Đinh Duệ Tư từ nay về sau không phục mình nữa, mà là không muốn người khác đối xử với mình như một Omega.
“Chẳng trách, bây giờ cậu vẫn ở bệnh viện hay về nhà rồi?”
“Về nhà rồi.”
“Vậy tớ tới nhà thăm cậu, còn 20 phút nữa mới tới 12 giờ, tớ nhất định phải chuẩn bị cho cậu một cái bánh sinh nhật.”
Nhà Đinh Duệ Tư rất gần nhà Lạc Ngu, đi lại mất không tới 3 phút.
“Được, đừng mang người khác tới.”
“Chắc chắn rồi, đợi tớ nhá.”
Lạc Ngu từ trên giường ngồi dậy, dán miếng ức chế tin tức tố vào tuyến thể sau gáy.
Ba phút sau, Đinh Duệ Tư mang bánh ngọt tới, còn đem theo vài lon bia lạnh.
“Vì chúc mừng sinh nhật và chúc mừng cậu xuất viện, nhất định phải có chút không khí nên tớ mang bia tới nè.”
Đinh Duệ Tư không chút khách khí đi vào phòng Lạc Ngu, sau đó ngồi bệt xuống đất.
Cậu chàng mở hộp bánh ngọt ra, trên tấm card có một hàng chữ.
“Chúc Lạc Ngu siêu A siêu đẹp trai sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ!”
“Chữ xấu như này vừa nhìn liền biết là cậu viết.”
Lạc Ngu lấy tấm card dính chút kem bơ xuống, ngón tay quét qua chữ A.
Đinh Duệ Tư hừ nhẹ: “Chữ này của tớ cực kì có khí phách của chữ cuồng thảo, cậu đúng là không biết thưởng thức. Để tớ cắt cho cậu miếng bánh.”
Cả buổi tối Lạc Ngu chưa ăn gì nhưng cũng chẳng muốn ăn lắm, miễn cưỡng ăn miếng bánh ngọt rồi mở một lon bia.
Đinh Duệ Tư trông thấy vẻ mặt vô cảm của Lạc Ngu, nghĩ thầm ai hôn mê nhập viện vào ngày sinh nhật có lẽ không ai vui nổi bèn quyết định làm nóng bầu không khí lên một chút.
“Ngu ca, cậu biết không, Trì Mục cũng tặng quà sinh nhật cho cậu đó, cậu nói đây có phải là hắn tỏ vẻ yếu thế rồi không?”
Nhắc đến cái tên Trì Mục này, Lạc Ngu lại nổi giận.
Ngọn nguồn mâu thuẫn của bọn họ có thể truy ngược về thời mầm non, khi đó ngay cả Đinh Duệ Tư cũng chưa xuất hiện.
Thật ra Lạc Ngu và Trì Mục không học chung một trường. Lạc Ngu học ở trường mầm non Hoa Hướng Dương còn Trì Mục thì học ở trường mầm non quý tộc Lang Hoa đối diện.
Lạc Ngu từ nhỏ đã hung dữ, luôn thích bắt nạt các Alpha và Beta khác, Omega thì cậu không thèm bắt nạt. Vì thế nên vừa vào mầm non là cậu đã lập chí trở thành Alpha đứng đầu trường, cũng thành công rồi nhưng Lạc Ngu lại không yên phận, còn muốn mở rộng địa bàn nên để mắt tới phía đối diện.
Trời sinh tính cách Alpha tương đối mạnh mẽ, Lạc Ngu lại càng là mạnh mẽ cường thế trong mạnh mẽ. Lúc tan học, cậu trực tiếp gào thét kêu mấy đứa Alpha đối diện đầu hàng qua hai lớp cửa sắt, vậy mà đám Alpha bên đó lại không chịu.
Lúc phía đối diện đang dần dần hỗn loạn thì Lạc Ngu phát hiện chỉ có một người nhìn cậu, rất điềm tĩnh nói một câu “ấu trĩ”.
Lạc Ngu cực kỳ thù dai. Sau khi tan học, cậu kéo tay mẹ mình không muốn về nhà, đợi tới lúc Trì Mục đi ra, không nói câu nào liền xông tới.
Kết quả đánh không lại.
Không những đánh không lại mà còn bị Trì Mục đè xuống đất nói cậu ấu trĩ.
Vô cùng nhục nhã.
Sau đó Lạc Ngu bị Kiều Uyển Dung lôi về nhà, nhưng cậu không vì thế mà bỏ cuộc. Ngày hôm sau lập tức gỡ kèo đánh ngang tay với Trì Mục. Ngày sau đó nữa thì đè được Trì Mục xuống, nhưng qua ngày tiếp theo thì lại bị đánh bại, tận đến khi học hết mầm non.
Lạc Ngu đến Trường Tiểu học Số 3, Trì Mục học ở Trường Tiểu học quý tộc tư nhân, hai người không gặp nhau nữa.
Thẳng đến khai giảng cấp 3, Lạc Ngu nhìn thấy cái tên vô cùng quen thuộc của kẻ thù cũ trên bảng danh sách học sinh mới thì hai người mới gặp lại nhau lần nữa.
Sau đó cậu phát hiện bản chất thiếu đòn của đối phương vẫn không đổi, dáng vẻ điềm tĩnh chế nhạo người khác trực tiếp đưa sự hận thù đến đỉnh điểm.
Thế là vừa khai giảng năm lớp 10, hai người bởi vì một vài chuyện nhỏ mà đánh nhau, là Lạc Ngu ra tay trước.
Thiếu niên đánh nhau không phải đánh chơi chơi như trẻ con nữa, xài luôn cả tin tức tố áp chế nhau.
Lịch sử lặp lại, giống hệt lần đầu tiên, Lạc Ngu lại thua nữa.
Vô cùng nhục nhã x2.
Lần thứ hai Lạc Ngu lại đánh thắng, từ đó lại kết thêm một mối thù.
Tất cả mọi người ở Trường trung học phổ thông số 1 Tây Giang đều biết bọn họ có mâu thuẫn. Đinh Duệ Tư thân là đàn em số một của Lạc Ngu cũng không ưa Trì Mục.
Lạc Ngu cực kỳ hoài nghi ý đồ của đối phương: “Hắn có thể tặng quà sinh nhật cho anh, không phải là tặng đồng hồ chứ?”
(*) Từ “tặng đồng hồ” tiếng trung là 送钟, pinyin là sòng zhōng đồng âm với từ 送终 có nghĩa là chăm sóc người thân trước lúc lâm chung; lo ma chay cho người thân. Đây là một điều cấm kỵ trong dân gian TQ nên người ta hạn chế tặng đồng hồ cho nhau. Lạc Ngu cho là Trì Mục không ưa mình nên tặng đồng hồ vào sinh nhật rước xui cho cậu.
Đinh Duệ Tư lắc đầu: “Tớ không biết, dù cậu không muốn nhận tớ cũng không dám mở, nhưng tớ có đem đến nè.”
Lạc Ngu: “Cậu còn đưa đến à?”
Đinh Duệ Tư: “Rất nhỏ thôi.”
Đinh Duệ Tư lôi đồ từ trong túi áo ra, đặt trước mặt Lạc Ngu.
Đó là một hộp quà nhỏ, Lạc Ngu mở ra, phát hiện bên trong là một chiếc đồng hồ nam.
Đinh Duệ Tư: “Đậu má tặng đồng hồ cho cậu thật à?”
Lạc Ngu không nói gì, nhìn mặt số đồng hồ ngây người một lúc.
“Ngu ca, hắn đang chế giễu cậu chắc luôn!”
Đinh Duệ Tư gõ lon bia leng keng, lần này quá đáng lắm rồi.
“Ngày trước tớ có nói với cậu về cái đồng hồ này.”
Lạc Ngu đặt lại đồng hồ vào hộp, nhíu mày.
“Hả? Cái đồng hồ siêu đắt mà cậu muốn mua kia á?”
Đinh Duệ Tư vô cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn nhãn hiệu.
“Đúng vậy.”
Lạc Ngu vừa nhìn đã thích, giá thị trường là 5999 tệ. Tuy nhà cậu không lo ăn uống nhưng cũng sẽ không tiêu tiền như vậy.
Đinh Duệ Tư đột nhiên nhanh trí: “Mợ nó, không phải hắn đang nịnh nọt cậu đâu nhỉ? Phát hiện bản thân đánh không lại cậu rồi ư?”
“Cậu đang nói cái quái gì thế, ngày mai trả lại.”
Nếu Trì Mục mà biết nhận thua thì cậu có thể biểu diễn lộn người 360 độ ngay tại chỗ.
“Được, ai thèm quà tặng của hắn. Ấy Ngu ca, chỗ này hình như còn có một tờ giấy.”
Bên cạnh miếng lót đồng hồ còn có một tấm thiệp được gấp lại.
“Mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay. Cái quái gì thế?”
Mặt Đinh Duệ Tư đầy vẻ nghi hoặc.
Vẻ mặt Lạc Ngu lập tức xấu đi: “Hắn đang chửi tớ!”
Cút mẹ nó đi mỗi năm có ngày này, cút mẹ nó đi mỗi tuổi có hôm nay!
Hôm nay tuyệt đối là ngày đen đủi nhất của Lạc Ngu trong 18 năm qua. Bị người ta đâm một nhát không nói còn phải chịu sự thay đổi cực lớn, còn không đổi trở về được.
Quả thật là mỗi năm có ngày này, Lạc Ngu nghĩ đến cái miệng quạ đen Trì Mục, cậu thật muốn đè người xuống đất đánh cho một trận.
“Ngày mai tớ sẽ đặt cái đồng hồ báo thức secondhand nhà tớ lên bàn hắn, rồi cũng chúc mỗi năm có ngày này, mỗi tuổi có hôm nay!”
Đinh Duệ Tư lòng đầy tức giận, lời nói ra khiến Lạc Ngu bật cười.
Lạc Ngu: “Có ấu trĩ không cơ chứ?”
Đinh Duệ Tư không phục: “Tớ đây là ăn miếng trả miếng.”
Lạc Ngu: “Dùng cái đồng hồ báo thức cũ rích 25 tệ của cậu đổi với đồng hồ 6000 tệ của hắn à?”
Đinh Duệ Tư: “Cái đó không phải 5999 sao, 1 tệ kém đó tớ vẫn trả nổi.”
Lạc Ngu: “Có tiền đồ.”
Chút chuyện nhỏ như vậy cũng kéo bầu không khí tốt lên rất nhiều.
Khi Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư từ từ uống hết mấy lon bia đem tới thì đã qua mười hai giờ. Ngoài cửa sổ trăng đã lên đến đỉnh, tròn trịa sáng ngời.
Lúc Đinh Duệ Tư chuẩn bị cầm rác rời đi, Lạc Ngu gọi cậu lại.
“Duệ Tư, nếu cậu biến thành Omega thì cậu sẽ làm gì?”
“Tớ hiểu, tớ sẽ để cậu sảng khoái trước.”
Đinh Duệ Tư ra dấu “ok”, không chút do dự trả lời, còn tặng thêm một nụ cười quyến rũ.
“Ra ngoài nhớ đóng cửa.”
Dạ dày Lạc Ngu nôn nao, cậu không chịu nổi cái loại kích thích này.
Sao cậu lại muốn tâm sự với Đinh Duệ Tư chứ, thật đáng sợ quá.
“Ngu ca, tớ nói thật đấy. Nếu tớ là Omega thì chắc chắn tớ sẽ gả cho cậu, nhưng hiện tại thì giữa chúng ta không có kết quả đâu.”
Đinh Duệ Tư cầm bịch rác, vẫn còn diễn trò.
“Mới uống mấy lon đã thành như thế này rồi à?”
Lạc Ngu nhìn cậu ta diễn trò, cười nhẹ.
“Hi hi, tớ đi đây, cậu Ngu ngủ ngon.”
Đinh Duệ Tư sợ bị đánh, đóng cửa lại liền chạy đi mất hút.
Sau khi Đinh Duệ Tư rời đi, ý cười trên mặt Lạc Ngu cũng dần dần biến mất.
Cậu không thích làm Omega không phải vì cảm thấy bọn họ nhu nhược, cũng không phải chán ghét bọn họ cần phải sinh đẻ mà là vì cảm thấy bọn họ luôn bị phụ thuộc.
Dưới tác dụng của tin tức tố, sau khi bị đánh dấu, bọn họ sẽ dựa dẫm ỷ lại vào Alpha đã đánh dấu họ. Họ coi Alpha của mình là tất cả những gì mình có, bộc lộ tất cả của bản thân, làm tất cả vì người kia.
Sau khi Alpha chết đi, nếu họ không xóa kí hiệu để tìm Alpha mới trấn an bản thân đến khi tuyến thể bị thoái hóa thì mỗi kì phát tình sau đó cho dù có thuốc ức chế cũng vô cùng khó chịu.
Ba cậu đã mất khi cậu mười tuổi. Từ đó về sau, vào khoảng thời gian nhất định mỗi tháng, cậu đều nhìn thấy hình ảnh mẹ mình tiêm thuốc ức chế rồi đau đớn suy yếu cuộn tròn lại.
Lạc Ngu đã tìm hiểu về phương diện này, cũng đã tìm đọc được không ít kiến thức.
Omega muốn xóa kí hiệu, nỗi đau phải chịu tương đương với việc rút toàn bộ máu trên cơ thể ra rồi thay máu mới vào, kéo dài liên tục suốt mười tiếng đồng hồ. Sau đó còn phải tu dưỡng trong vòng hai tháng, hơn nữa sức khỏe cũng sẽ giảm sút.
Mà cái giá Omega phải trả để loại bỏ tuyến thể còn lớn hơn. Kỹ thuật hiện tại không hỗ trợ được, tỉ lệ thất bại là 98%. Phẫu thuật thất bại sẽ dẫn đến rối loạn tinh thần, mất trí, hoặc là các cơ quan bị biến đổi.
Còn Alpha thì khác. Sau khi mất đi Omega, bọn họ không phải chịu bất kỳ sự đau đớn về sinh lí nào, cũng có thể đánh dấu một lúc nhiều Omega.
Đương nhiên, phần lớn Alpha vẫn rất chung tình. Vì vấn đề tỉ lệ giới tính, không phải mọi Alpha đều cưới được Omega. Đây chỉ là sự bất công về mặt sinh lí.
Sự bất công này không khiến Lạc Ngu có cảm giác hơn người khi còn là Alpha nhưng lại khiến cậu vô cùng bức bối khi làm Omega.
Nửa đời làm Alpha khiến Lạc Ngu rất chán ghét cái chuyện có khả năng sau này cậu phải sống dựa dẫm vào người khác. Nhưng cậu không biết, cuộc đời chỉ có khổ hơn chứ không có khổ nhất.
Sau sinh nhật mười tám tuổi hai ngày, Lạc Ngu lạnh mặt đứng trong đại sảnh trung tâm ghép đôi gen.
Phía trước có rất nhiều người xếp hàng. Có cặp tình nhân tới xem mức độ phù hợp của mình, cũng có người tới tìm chân ái. Đợi từ suốt chín giờ sáng đến năm giờ chiều, Lạc Ngu cảm thấy cậu lúc nào cũng có thể nổi điên ở đây.
Cuối cùng cũng tới lượt mình, Lạc Ngu bước vào phòng. Theo lời hướng dẫn của nhân viên công tác, cậu được lấy nửa ống máu xét nghiệm rồi lại đi lấy mẫu tin tức tố. Cả quá trình mất năm phút đồng hồ, xong xuôi nhân viên lại đưa cậu sang phòng khác ngồi chờ kết quả.
“Kết quả chỉ có bản thân ngài với kho số liệu biết, không cần lo lắng thông tin cá nhân bị lộ ra ngoài nhé.”
Nhân viên công tác nhìn thiếu niên xinh xắn có vẻ là Omega trước mặt, thấy cậu đơn độc một mình thì đoán là một đứa trẻ tới tìm tình yêu nên cười dịu dàng nói với cậu.
Lạc Ngu gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục trưng ra vẻ mặt vô tình đi sang phòng bên.
Trước mặt là một màn hình lớn, bên trên hiện ra đủ loại số liệu, đang chọn ra người có độ phù hợp cao nhất
Cũng giống như Kiều Uyển Dung, Lạc Ngu chẳng hy vọng sẽ có 100% xuất hiện, chỉ là đang đợi kết quả theo một quy trình.
Con số trước mặt từ 85 nhảy đến 91, lại từ 91 nhảy lên 99.
Lạc Ngu từ từ mở to mắt, hơi căng thẳng nhìn vào màn hình, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Không phải chứ…
Con số từ 9 nhảy xuống 0, lúc nhìn thấy 100%, cậu nhịn không được chửi tục một tiếng.
Để cậu xem xem rốt cuộc là ai mà có thể kết hợp hoàn hảo với cậu. Lạc Ngu nghĩ nhất định là không quen, dù gì kho dữ liệu gen cũng được lựa chọn từ toàn quốc.
Một gương mặt cực kỳ quen thuộc hiện ra trước mặt cậu. Lạc Ngu cho rằng mình mù rồi.
“Chắc là người giống người thôi…”
Lạc Ngu tự mình lầm bầm, nhưng ngay sau đó hệ thống số liệu đã phá vỡ vọng tưởng đó.
“Trì Mục, nam Alpha, người Tây Giang, tin tức tố mã S209, độ phù hợp 100%. Chúc mừng bạn, trời sinh một đôi.”
Âm thanh của hệ thống suýt nữa làm Lạc Ngu vừa mù vừa điếc, đặc biệt là bốn chữ cuối cùng khiến gân xanh trên trán Lạc Ngu nổi hết lên.
“Bạn có muốn gửi tin tức này đến bạn đời hoàn toàn phù hợp để hai người dễ tìm thấy nhau hơn không?”
“Từ chối.”
“Được, chúc bạn có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Mời rời đi trong vòng một phút, cảm ơn đã hợp tác.”
Màn hình hệ thống khôi phục trạng thái ban đầu, bản mặt cười mỉm đó trong mắt Lạc Ngu tràn đầy vẻ châm chọc.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Ngu: Từ hôm nay tôi là người tàn tật.