Bản Năng Si Mê - Chương 01
Chương 01: Giới tính đảo ngược
Chuyển ngữ: Bíu
Chỉnh sửa: Diên
Mây đen cuồn cuộn, giữa tiếng gió ầm ĩ, cành cây xung quanh ngả nghiêng xiêu vẹo, tất cả báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập xuống.
Trong cảnh người đi đường vội vã tìm chỗ trú mưa, một con mèo hoang lao ra khỏi thùng rác, hai ba bước nhảy lên trên tường.
Lạc Ngu ngẩng đầu, thích thú huýt sáo với nó. Mèo hoang quay mình, quơ quơ cái đuôi nhảy tới đầu kia của bức tường.
Ở phía này của bức tường, một thiếu niên đang giằng co với mấy người đàn ông cao lớn, cơn bão sắp ập đến nhưng không ai sốt ruột rời đi.
“Tao nói này, dựa vào đám rác rưởi chúng mày mà cũng dám đùa giỡn lưu manh với người khác à?”
Lạc Ngu đút tay vào túi, thản nhiên giễu cợt.
Bên cạnh cậu có một Omega vẻ mặt sợ hãi co rúm người như nai con đang hoảng sợ.
“Haha, còn non mà cũng muốn học làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Tên đầu trọc đứng đối diện Lạc Ngu cười lạnh, ra hiệu tiến công.
Omega bên cạnh túm chặt góc áo Lạc Ngu, mùi tin tức tố tản mát cho thấy y sắp bước vào cơn phát tình.
“Chúng mày cưỡng chế cậu ta phát tình?”
Lạc Ngu đột nhiên ngửi được mùi hương thì gương mặt lộ vẻ tức giận, buộc mình coi nhẹ sự quấy nhiễu của tin tức tố.
“Kiêu ngạo như mày chắc là Alpha đúng không? Mùi Omega thơm quá nhỉ, không bằng cùng chơi đi, chúng tao cũng không ngại có thêm một người đâu. Hơn nữa Alpha chúng mày sẽ không nhịn được mà đánh dấu Omega nhỉ, ha ha ha.”
Tên đầu trọc như nghĩ tới điều gì thú vị lắm, bọn đàn em phía sau gã cũng cười ầm lên.
“Nào có Alpha đẹp thế này, không phải mày cũng là một Omega đấy chứ?”
Những kẻ phía sau gã ta cũng hùa theo chế nhạo, gương mặt không hề che dấu ác ý.
“Cậu nhịn một chút.” Lạc Ngu không thèm đếm xỉa đến sự khiêu khích của bọn rác rưởi kia, cúi đầu nói nhỏ với Omega bên cạnh.
Vốn dĩ cậu định dạy cho bọn chúng một bài học, thế nhưng bây giờ lại phải tốc chiến tốc thắng.
Omega run rẩy nhìn thiếu niên dung mạo diễm lệ trước mắt, căng thẳng gật đầu.
Lạc Ngu kéo góc áo của mình, lười nói nhảm với tên đầu trọc, trực tiếp ra đòn phủ đầu đá một phát vào bụng tên đầu trọc, sau đó lao vào đánh nhau với cả bọn.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, đột nhiên một tiếng sấm vang lên khiến Omega hét chói tai.
Lạc Ngu ngửi thấy trong không khí có mùi cacao đậm đà, chính là mùi của Omega này.
Hô hấp của Lạc Ngu nặng hơn, quật qua vai kẻ tấn công mình làm gã ngã thẳng xuống đất, vặn gãy cánh tay khiến gã ngất xỉu.
Cơn mưa nặng hạt rơi xuống không báo trước, tiếng ồn ào bao trùm lên tiếng kêu đau đớn trong ngõ.
Từng tiếng cơ thể va chạm sinh ra khiến người ta ê răng, thiếu niên áo đen cơ thể linh hoạt, nắm đấm như mang gió.
Tầm nhìn trong mưa trở nên hạn chế hơn, Lạc Ngu đánh bất tỉnh người thứ tư, nhìn tên đầu trọc vẫn còn đứng được.
Omega bật khóc, mùi thơm nồng đậm mê người ngay cả nước mưa cũng không rửa sạch.
Cơ thể Lạc Ngu run nhẹ, hơi nóng lên.
“Đừng… Đừng…”
Omega dường như đã mất đi ý thức, cuộn người lại nhỏ giọng thì thào.
Lạc Ngu thả ra một ít tin tức tố để xoa dịu y, mùi hương nhanh chóng được bao bọc bởi mùi cacao nồng nặc, nhanh chóng tan biến.
Lạc Ngu lắc đầu, trong mũi tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của Omega càng làm đầu óc cậu choáng váng hơn, đồng thời cơ thể cũng nóng bừng lên.
Alpha rất khó chống lại tin tức tố của Omega, cho dù bọn họ hoàn toàn không quen biết nhưng đây chính là phản ứng bản năng của cơ thể.
Tên trọc lao tới, Lạc Ngu đang chuẩn bị ngăn cản thì phát hiện gã đánh úp về phía Omega dưới đất. Cậu vội vàng vươn tay túm lấy quần áo của Omega kéo y về phía mình.
Cơ thể Omega nọ nóng kinh khủng, khiến Lạc Ngu càng thêm khó chịu.
Mưa to cũng không thể dập tắt được lửa nóng, Lạc Ngu quét chân làm ngã gã đàn ông cao lớn hơn cậu nhiều rồi dùng khuỷu tay thụi vào thái dương gã. Đầu trọc đã bị thương trong trận chiến vừa rồi, bị Lạc Ngu đập hai lần mà vẫn chưa bất tỉnh, còn trả đòn đấm một cú về phía bụng Lạc Ngu.
Mày Lạc Ngu không hề nhăn lại, khuỷu tay dùng sức đánh hai cái, cảm giác được người bị áp chế đến mất đi sức giãy giụa liền buông tay.
Lạc Ngu lung lay đứng lên, lấy điện thoại trong túi ra.
Những hạt mưa rơi xuống điện thoại khiến màn hình hơi khó trượt, Lạc Ngu báo cảnh sát, thân thể Omega nóng rực dán sát lấy cậu.
Cậu thở hổn hển, lại thả ra một ít tin tức tố, cố gắng duy trì lý trí của bản thân.
Cậu đánh ngất Omega đang loạn trí rồi ôm vào ngực.
Phía sau đột nhiên có động tĩnh, Lạc Ngu không kịp né tránh bước chân lảo đảo.
Gã đầu trọc cười rồi rút dao nhỏ ra. Lạc Ngu không ngờ hắn ta lại giả bộ bất tỉnh, cậu loạng choạng bước tới đá thùng rác bên cạnh vào người gã, lợi dụng kẽ hở này bỏ Omega trong tay xuống bước lên chặn gã lại.
Mưa to tạt vào người làm tầm mắt mơ hồ, Lạc Ngu để mặc giọt mưa làm cay mắt mình, đạp lên bàn tay tên đầu trọc buộc gã buông dao rồi bóp chặt cổ hắn ta.
Đầu trọc cố gắng giãy dụa, sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên.
Vết dao sau lưng đau đớn, mưa nhỏ giọt làm mặt đất nhuộm đỏ, Lạc Ngu không còn kiên nhẫn đánh ngất tên đầu trọc một lần nữa.
Trong cơn mưa lớn có vài người ngã rạp, con dao nhỏ rơi trên mặt đất, một Omega hôn mê.
Khi cảnh sát đến còn tưởng rằng đây là hiện trường giết người.
Họ nhanh chóng phát hiện chính giữa có một Omega đang phát tình, khẩn cấp cho uống thuốc ức chế rồi bế Omega bất tỉnh đó lên xe.
“Anh đại, người ngất hết cả rồi, là một trong số họ đã gọi cảnh sát ư?”
“Không phải, những người này đều có tiền án. Đưa bọn họ trở về cục trước đã.”
“Vậy người đã gọi cảnh sát đâu?”
“Đi xung quanh tìm xem có ai ở đó không.”
Giọng nói của viên cảnh sát chìm trong mưa, không ai để ý gần đó có bóng một thiếu niên bước đi càng lúc càng xa.
Lạc Ngu cảm thấy đầu nặng trĩu, dường như ngay cả hô hấp cũng nóng hổi.
Rõ ràng đã không ngửi thấy mùi của Omega kia nữa mà vẫn cảm thấy choáng váng.
Trái tim cậu đập nhanh hơn hẳn lúc bình thường, hành động cũng chậm chạp hơn. Cậu chậm rãi đi tới dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi.
Chuông điện thoại di động trong túi cậu kiên trì vang lên liên tục, giống như tiếng vịt kêu ầm ĩ.
Lạc Ngu nhấn nhận rồi đặt lên tai.
“Thọ tinh* của chúng ta khi nào mới đến thế? Party đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ thiếu mỗi nhân vật chính nữa thôi. Hôm nay cậu thành niên nên có rất nhiều Omega đang chờ đợi để tỏ tình với cậu đấy.”
(*) Thọ tinh: Người được tổ chức sinh nhật.
Giọng nói vui đùa của Đinh Duệ Tư phát ra từ điện thoại, rõ ràng điện thoại ngay bên tai nhưng Lạc Ngu lại nghe không rõ lắm.
Trái tim đập mạnh đến đau đớn khiến Lạc Ngu hơi khó thở.
Nhất định không phải do nhát dao sau lưng, không tổn thương đến bộ phận quan trọng trong cơ thể, Lạc Ngu biết rõ điều đó.
“Này, Ngu ca, sao lại không nói lời nào thế, alo, còn đó không vậy?”
“Đến đón tớ.”
Lạc Ngu nói địa chỉ, đầu càng ngày càng đau.
“Đợi cậu lâu vậy rồi mà sao vẫn còn ở nguyên chỗ cũ thế hả?”
“Anh hùng cứu mỹ nhân, cậu nói nhảm nhiều quá.”
Giọng nói khàn khàn nhỏ bé của Lạc Ngu không quá rõ ràng trong tiếng mưa rơi tí tách, khiến người đối diện cũng không nhận ra.
“Không hổ là Ngu ca, vậy là không được nha, tớ đi ngay bây giờ đây, chờ chút!”
Cúp điện thoại, tay Lạc Ngu buông xuống bên người, suýt chút nữa không cầm được điện thoại.
Lạc Ngu lung lay dựa vào bức tường của cửa hàng, kéo kéo cổ áo chính mình.
Cơ thể càng ngày càng nóng như sắp tan chảy.
Màn mưa che kín trời đất, chủ cửa hàng cũng không có tâm tình nhìn hành khách đang trú mưa, tự nhiên không phát hiện một thiếu niên sắc mặt tái nhợt đang đứng tựa ngoài cửa, trông như có thể ngất ngay trong giây tiếp theo.
Khi Đinh Duệ Tư đến, cậu ngạc nhiên nhìn khuôn mặt không chút máu của Lạc Ngu. Khứu giác của Alpha rất nhạy, cậu cũng ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Ngu ca, cậu bị thương à? Tớ đưa cậu đến bệnh viện!”
Lạc Ngu không nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ nhìn thấy đôi môi mở ra đóng lại của Đinh Duệ Tư, ngay cả khuôn mặt cũng dần dần mờ đi.
Đinh Duệ Tư mở cửa xe ra đỡ Lạc Ngu vào.
Đường mưa khó đi nhưng không bị tắc, Đinh Duệ Tư nhìn Lạc Ngu hôn mê trên xe, luống cuống tay chân nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ của Lạc Ngu.
Lạc Ngu như đang rơi xuống một khoảng không tăm tối, rơi mãi đến tận nơi sâu nhất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cậu nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.
“Sao có thể là Omega?! Bác sĩ, có phải là chẩn đoán sai rồi không? Con trai tôi từ khi sinh ra đến giờ, mỗi lần kiểm tra đo lường đều là Alpha, không thể là Omega được!”
“Chính xác là Omega, cô xem này, đây là trình tự gien của cậu ấy, chính xác là từ A thành O. Chúng tôi phỏng đoán đây là hiện tượng giới tính đảo ngược.”
“Giới tính đảo ngược?”
“Những trường hợp như vậy trong y học không phải chưa từng xảy ra. Có một trường hợp từ O thành A cách đây vài thập kỷ, con của chị cũng như vậy.”
Đang nói cái gì vậy, ồn quá.
Lạc Ngu muốn trợn mắt để họ yên lặng một chút, nhưng vẫn còn mê man không tài nào mở mắt ra được.
“Tại sao đột nhiên lại đảo ngược như vậy? Chẳng lẽ là vì vết thương sau lưng ư?”
“Cũng không phải, thực ra thì cậu ấy vốn là Omega, chỉ là do tin tức tố quá mạnh khiến cơ thể không chịu nổi nên đã tiến hành ngụy trang thành một Alpha có tính công kích khá mạnh. Bây giờ cơ thể đã chịu được cường độ tin tức tố Omega rồi nên mới đổi trở về. Nếu chúng tôi đoán không nhầm thì có thể vừa nãy cậu ấy bị tin tức tố của Omega dẫn dụ nên mới đẩy nhanh quá trình chuyển hóa tin tức tố trong cơ thể.”
“Nói cách khác… Không thể thay đổi được nữa sao?”
Kiều Uyển Dung lẩm bẩm, không đành lòng nhìn Lạc Ngu nằm trên giường.
Bà rõ hơn ai hết Lạc Ngu muốn trở thành một Alpha xuất sắc đến mức nào. Thậm chí Lạc Ngu còn đã lên kế hoạch thi vào học viện quân sự, nhưng Omega không thể đăng ký vào học viện quân sự.
Tính Lạc Ngu vốn kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận sự thay đổi như vậy?
“Đúng vậy, không thể thay đổi được. Hơn nữa tin tức tố của cậu ấy là A0719, là tin tức tố cấp A, trước đây chưa từng xuất hiện tin tức tố nào như vậy. Chị biết điều này nghĩa là gì không?”
Bác sĩ cầm bệnh án nhắc nhở, không biết nên thán phục hay tiếc nuối.
“Nghĩa là… Không có thuốc ức chế nào có thể…”
Kiều Uyển Dung kinh ngạc mở to mắt. Bà cũng là một Omega, một Omega không có thuốc ức chế trước khi tìm được bạn đời thì sẽ phải chịu nỗi thống khổ không khác gì lăng trì.
“Có lẽ có thể tìm một Alpha để đánh dấu tạm thời.”
Sắc mặt Kiều Uyển Dung vô cùng khó coi, đối với bà đây là cách tệ nhất.
“Rất tiếc phải nói với chị rằng, vì tin tức tố của cậu ấy quá mạnh nên nếu không phải là Alpha có độ tương thích 100% về gen thì khả năng bị cậu ấy thao túng ngược lại, và nếu không phải là Alpha hoàn toàn tương thích thì căn bản không thể làm dịu kỳ phát tình của cậu ấy. “
“Một trăm phần trăm, chuyện này sao có thể!”
Kiều Uyển Dung kinh hô, vợ chồng bà chỉ 93% cũng đã rất phù hợp rồi.
Mức độ phù hợp thường thấy là khoảng 85% đến 90%, 91% đến 95% chính là bạn đời tốt nhất, càng lên cao hơn thì ví dụ càng thưa thớt. Đến 99% thì khoảng hai triệu người mới có một cặp, càng miễn bàn đến 100%. Kiểu bạn đời định mệnh như thế chỉ số ít người mới có được.
Kiều Uyển Dung nhìn con trai vẫn còn hôn mê, cảm thấy rất buồn.
Tác giả có lời muốn nói:
Không chỉ biến thành Omega mà còn rất có thể sẽ cô đơn mà chết, sao lại thảm như vậy huhuhu.
Bé cưng Lạc Ngu thảm quá, tôi đã cố không cười rồi nhưng mà nó lạ lắm.
xin lỗi nhưng tôi lỡ cuời